Nghiệp Đế Vương

edit & beta: Hàn Phong Tuyết

Gió đêm lạnh thấu xương, đã qua lúc nửa đêm.

Ngụy Hàm cười nói: “Vương gia chắc hẳn đã quay về từ trước lúc gửi mật chiếu, làm Tống Hoài n trở tay không kịp! Tính theo lộ trình thì không quá ba ngày nữa, Vương gia sẽ về tới nơi”.

Tôi ngẩn ngơ cười, “Ngươi đã quên mấy ngày trước mưa lớn… ắt cản trở việc hành quân, ba ngày sau chưa chắc đã về kịp”.

Ngụy Hàm im lặng, chợt gật đầu nói: “Cho dù ba ngày nữa không về, chúng ta cũng có thể thủ vững”.

Tôi gật đầu, nghiêng người nhìn về phía đại doanh địch ở xa. Lúc này, không biết Tống Hoài n đang ẩn thân ở đâu, có đang nhìn về phía cửa cung hay không.

Lòng có chút lạnh lẽo xen lẫn đau thương.

Đó là một người không thích cười nói, chỉ có lúc cười với tôi mới để lộ ra ánh mắt sáng trong như đứa trẻ.

Tôi nhắm mắt, gắng sức xua tan bóng ma trong đáy lòng.

“Thoạt nhìn thì có vẻ như đêm nay phản quân sẽ không có động tĩnh gì rồi, Vương phi không cần lo nghĩ, quay về điện nghỉ ngơi trước đi”.

Ngụy Hàm buông tầm mắt, nhưng tôi vẫn nhìn thấy vẻ không đành lòng ở đáy mắt hắn.

“Cũng được”, tôi gật đầu cười cười, xoay người đi.

Đi đến đâu, thủ vệ tướng sĩ rối rít cúi đầu tới đó, ai nấy kính cẩn nghiêm nghị. Trong mắt họ, đại khái tôi là một nữ nhân đáng sợ, hoặc âm thầm coi tôi là một nữ nhân đáng thương.

Ngày xưa Hữu tướng Ôn Tông Thận buộc tội Tiêu Kỳ, liệt kê lưu loát từng tội trạng của Tiêu Kỳ, bị cô cô mắng là hoang đường. Trong đó có một câu làm tôi khó quên được, “Người này quỷ kế đa đoan, nhẫn nại mưu tính, nghiêm nghị tàn nhẫn, như con sói dũng mãnh”.

Trong mắt thế nhân, tôi gả cho một nam nhân đáng sợ như vậy.

Cũng chính là nam nhân ấy vẫn che chở tôi, cùng tôi chiến đấu, đánh hạ giang sơn.

Tôi rất tin tưởng Triệt nhi của tôi sẽ không trở thành Tử Đạm thứ hai, Tiêu Tiêu của tôi cũng không phải gánh những gian khổ tôi từng chịu, bởi vì phụ thân của chúng là Tiêu Kỳ. Trong thiên hạ, chỉ có một mình chàng có thể cho chúng tôi một bầu trời không bão tố.

Trở lại hậu điện, nhắm mắt thiếp đi chốc lát, bên ngoài bóng đêm đen đặc, đã tới canh tư.

Sắp đến lúc hừng đông, là lúc lạnh nhất về đêm, cũng là lúc bầu trời âm u nhất. Đắp chăn gấm kín mà vẫn cảm giác được hơi lạnh nhè nhẹ len vào. Thức gần một đêm, rốt cuộc cũng cảm thấy mệt mỏi.

Trong mơ, một tiếng ầm ầm thật lớn vang lên như thể tiếng động rung thành chuyển đất.

Tôi giật mình tỉnh lại, tung người ngồi dậy, nhìn thấy bên ngoài ánh lửa ngất trời, tiếng kêu rung chuyển.

Phản quân công thành!

Tôi khoác ngoại bào, lập tức chạy ra ngoài cửa, ánh lửa đỏ rừng rực chiếu sáng mắt.

“Vương phi cẩn thận!”, thị vệ tùy thân đuổi theo.

“Bắt đầu công thành từ khi nào?”, tôi vừa dứt lời đã nghe thấy một tiếng nổ kinh thiên động địa, chấn động mặt đất.

Tôi nghỉ chân, bình ổn lại nhịp tim đập mạnh mẽ, ánh lửa đỏ trên bầu trời đêm như thể sắp thiêu cháy tôi.

“Phản quân vừa mới bắt đầu công phá cửa cung”, thị vệ kia đứng sau tôi, giọng nói trầm tĩnh.


Ánh lửa hừng hực trên tường thành, tiếng hô giết rung trời, mũi tên lao ra phá không như mưa rào.

Tôi chạy thật nhanh, lên đến Hạp lâu thì mồ hôi đã ướt đẫm người, đưa mắt nhìn, lòng bỗng căng thẳng.

Phản quân nhân lúc cấm quân đổi ca, nhanh chóng đánh lén cửa Thừa n phòng vệ yếu nhất, bốn người ôm cây gỗ lớn đẩy cửa cung.

Mấy năm trước, cửa Thừa n từng bị cháy trong lễ Nguyên tiêu, Khâm Thiên giám cho là phương hướng, phong thủy của cửa này không hợp nên xây dựng lại qua loa.

Xây xong, cửa Thừa n chạm khắc tinh xảo, đẹp mắt, lại giảm bớt khả năng phòng ngự, không có chỗ thoát nước, Hạp lâu như thùng rỗng kêu to.

Tống Hoài n từng chủ trì việc tu sửa trong cung, điểm yếu này hắn rõ như lòng bàn tay. Không có đường thoát nước, Hạp lâu rất khó đóng quân, nếu đụng vỡ cửa cung thì có thể tiến thẳng vào cấm cung phía tây.

May mà trước đó Bàng Qúy đã bố trí toàn bộ hơn tám trăm người đội thiết nỏ tinh nhuệ nhất ở cửa này. Cung giương lên, mũi tên lao ra như mưa, bay nghiêng xuống, khiến cửa cung chìm trong trận mưa tên gió thổi không lọt. Phản quân dù dũng mãnh gan dạ, nhưng cũng không ngăn được tên nỏ dày đặc, hoảng hốt lui ra sau trăm bước. Song chỉ cần mưa tên hơi ngừng là phản quân lại tấn công lên, dùng cây lớn mở đường.

Cây gỗ lớn công thành được che chở bằng lá chắn dày, gộp sức nhiều người, đâm mạnh vào cửa cung.

Bàng Qúy và Ngụy Hàm đứng trên tường thành phía trước chúng tướng sĩ, nghiêm lệnh chỉ huy.

Năm hàng người bắn cung luân phiên nhau tiến lên trước bắn, hoàn toàn không có cơ hội nghỉ lấy sức. Phản quân cũng bắn tên lên tường thành, thỉnh thoảng có binh lính bị trúng tên ngã xuống, ngay lập tức có người thay thế.

Cuộc chiến kịch liệt kéo dài đến lúc tảng sáng.

Quân ta ở trên cao chiếm ưu thế, phản quân công thành dần dần loạn lên, không còn sức lực tiếp tục, đa số chưa đi đến cửa thành đã bị bắn chết. Thế tấn công quyết liệt cũng dần tan.

Cuộc tiến công điên cuồng rốt cuộc cũng dừng lại lúc trời sáng.

Lần tập kích ban đêm đầu tiên của phản quân xem như thất bại.

“Còn hai ngày!”, Ngụy Hàm đôi mắt đỏ ngầu, chưa kịp tra kiếm vào bao đã bước tới quát chúng tướng sĩ, “Sĩ khí của phản quân đã bị áp chế, chỉ cần kiên trì hai ngày nữa, đại quân của Dự Chương Vương sẽ tới!”.

Sau khi thay quân, Bàng Qúy và tôi cùng đi điểm binh, may mà thương vong rất ít.

Người chết và bị thương được khiêng xuống, những ai bị thương nhẹ thì được băng bó ngay tại chỗ, tốp binh sĩ được nghỉ ngơi thì nằm xuống đất, cứ thế mà ngủ.

Một khi kèn lệnh chỉ huy vang lên, bọn họ lại dũng cảm đứng dậy, liều chết chống lại từng đợt tấn công của kẻ địch!

Nhìn chiến giáp nhuốm máu của họ, gương mặt mệt mỏi ngủ say, tôi chỉ có thể âm thầm nắm chặt hai tay thành nắm đấm.

Những binh sĩ trẻ tuổi này, thậm chí những tướng sĩ làm phản bị bắn chết bên ngoài, vốn là những anh hùng bảo vệ quốc gia, nhiệt huyết của họ phải vẩy lên cát vàng biên cương, chứ không phải là chôn vùi xương trắng dưới chân Thiên tử.

Tôi đi qua rất nhiều nhóm binh sĩ nghỉ ngơi phục sức, tới mỗi nhóm đều dừng lại xem vết thương cho họ.

Những vết thương, màu máu đỏ tươi, chính là cái chết và mất mát hiển hiện ngay trước mắt.

Sát phạt như vậy còn phải kéo dài bao lâu nữa?

Lúc nào mới kết thúc được!

Giờ khắc này, tôi nhớ Tiêu Kỳ vô cùng, chỉ mong chàng có thể ngay lập tức xuất hiện trước mắt tôi, kết thúc những điều tàn nhẫn này!

Nắng sớm sáng bừng, một đêm mưa rào qua đi, trời đất như được rửa sạch.

Phản quân xếp hàng nghiêm chỉnh, giáp đen dày đặc như thủy triều, đao kiếm dưới ánh dương lóe lên tia sáng. Trải qua một đêm ác chiến, phản quân không hề có chút dấu hiệu loạn nào. Lúc này, song phương đang tranh thủ buổi sáng sớm ngắn ngủi để nghỉ ngơi lại sức, chuẩn bị tái chiến.


Không biết sự yên lặng tạm thời này có thể duy trì trong bao lâu.

Ngụy Hàm cố ý lệnh cho thị vệ đưa tôi về Phượng Trì cung nghỉ ngơi.

Đêm qua, tuy là trong cung ban bố lệnh cấm tuyệt đối không được đi lại vào ban đêm, phong tỏa các điện, nhưng không giấu được tình hình chiến đấu.

Suốt dọc đường đều thấy sắc mặt hoảng sợ của cung nhân như thể họa sắp ập xuống đầu. Sau loạn chư Vương đến nay, chưa từng có ai công khai tấn công Hoàng cung. Cho dù là như thế, cung nhân các nơi vẫn có thể giữ nguyên cung quy, không bị loạn. Tổng quản Hoàng cung Vương Phúc là tâm phúc nhiều năm của họ Vương, bình thường nhìn như tầm thường, nhưng lúc gặp loạn thì thủ đoạn rất cứng rắn, trấn trụ vững vàng cung cấm.

Vương Phúc tới Phượng Trì cung gặp tôi, ăn mặc ngay ngắn, thần sắc trấn định như thường.

“Hôm qua dù có chuyện nhưng trong cung vẫn duy trì mọi sinh hoạt bình thường, ngươi làm rất tốt”, tôi hơi cười, đứng dậy nói, “Có quấy nhiễu đến thánh giá hai cung?”.

Vương Phúc cúi đầu nói: “Hoàng thượng mấy ngày gần đây vẫn chuyên tâm đọc sách, không hỏi thế sự”.

Tôi trầm ngâm chốc lát, “Quả thật không hỏi?”.

“Vâng”, Vương Phúc ngập ngừng một chút, nở nụ cười thấp giọng nói: “Điện Chiêu Dương vẫn bình thường như cũ, chỉ là nương nương bị kinh sợ, bệnh tình không yên, hiện đã uống được thuốc, có tiến triển”.

Tôi yên lặng, không biết mình buồn hay vui, thấy may mắn hay tiếc nuối.

Hồ Dao đau lòng vì mất con, gia tộc lại gặp tai ương, cơ hồ bệnh đến không dậy nổi. Cho dù Thái y dốc toàn lực chữa trị, giữ được tính mạng cho nàng, nhưng tâm trí nàng lại hỗn loạn, cả ngày ngơ ngẩn, chỉ nhận ra Tử Đạm và những cung nữ xung quanh, những người khác thì không nhớ, ngay cả tôi cũng không nhớ.

Sau khi tiểu Hoàng tử chết, tôi không còn dũng khí gặp Tử Đạm nữa, huynh ấy cũng im lặng từ đó, cả ngày sống yên trong tẩm cung, cắm đầu vào sách, ngoại trừ thi thoảng hỏi bệnh tình Hồ Dao thì không bao giờ hỏi chuyện khác, cũng không nhắc tới ai nữa.

Từ nhỏ huynh ấy đã ôm một chí nguyện lớn, đó là tập hợp những tác phẩm văn học xuất sắc từ khi khai quốc đến nay để lưu truyền cho đời sau, giữ gìn văn hóa đất nước. Đây là ước mơ lớn nhất của Tử Đạm, huynh ấy từng nói, sự nghiệp thiên thu cũng phải có hồi kết, chỉ có văn chương là bất diệt, có thể lưu lại cho đời sau. Bình sinh nếu có thể thực hiện tâm nguyện này, huynh ấy chết không hối tiếc.

Tử Đạm lúc này mất ăn mất ngủ ôm lấy sách, chắc là chỉ đợi tâm nguyện hoàn thành rồi sẽ ung dung chịu chết.

Tôi ảm đạm cười một tiếng, tiện tay nâng chén trà lên nhấp một ngụm, cau mày nói với cung nữ đứng bên cạnh: “Trà nguội rồi”.

Cung nữ vội bưng chén trà ra ngoài.

Tôi nghiêng người chắp tay, thản nhiên nói: “Điện Sùng Minh ở Tây các bỏ hoang đã lâu, chọn một ngày tốt rồi tu sửa lại đi”.

Vương Phúc chấn động, giấu đi nụ cười, cúi người thật sâu, “Vương phi có lệnh, lão nô đương nhiên sẽ gắng sức làm tốt”.

“Rất tốt”, tôi đưa mắt nhìn ông ta, khẽ mỉm cười, “Ngươi cứ yên tâm mà làm, hết thảy có ta lo”.

“Lão nô ngu muội, không biết nên chọn ngày tốt trong thời gian nào”, giọng Vương Phúc có vẻ khẩn trương.

Tôi cắn môi, “Trong hai ngày này”.

“Tuân lệnh”, Vương Phúc không nói thêm lời nào, hành lễ với tôi rồi đứng dậy lui ra ngoài điện.

Đợi ông ta đi xa rồi, tôi mới ngồi xuống ghế. Không còn đè nén được nỗi đau trào dâng trong lòng nữa.

Bí mật ở điện Sùng Minh, Tây các, tôi cho là cả đời này không cần dùng đến, nhưng không ngờ tới hôm nay vẫn phải dùng.

Ăn sáng qua loa, tôi nhắm mắt nằm trên giường, lúc đang mơ màng thì bị đánh thức.


Trước mắt lờ mờ, trông thấy ánh mắt oán hận của Tử Đạm, lại thấy gương mặt thịnh nộ của Tiêu Kỳ.

Tỉnh lại lần nữa, tôi không nghe thấy tiếng hét hò ngoài cổng thành mà là tiếng cửa điện bị khóa.

“Xảy ra chuyện gì?”, tôi vội vã đứng dậy hỏi cung nữ bên cạnh. Một đám cung nữ không biết vì sao mà lo sợ nơm nớp.

Lại nghe thấy thị vệ bẩm ở ngoài điện, “Thuộc hạ phụng mệnh bảo vệ an toàn cho Vương phi, thỉnh Vương phi tạm lánh trong điện, đừng đi ra ngoài”.

“Vương phi cứu mạng…”, một tiếng kêu thê lương thảm đạm đột nhiên vọng vào từ bên ngoài. Là tiếng Ngọc Tú, tôi còn chưa đáp lại, tiếng kêu đã ngưng bặt.

“Ngọc Tú! Ngươi ở đâu?”, tôi nhào tới cửa, nhìn qua khe hở ở cửa, chỉ thấy bóng lưng hai thị vệ ở hành lang, một bóng dáng xanh ngọc bị kẹp ở giữa, lôi đi xa.

Tôi ngây người chốc lát, đột nhiên phục hồi tinh thần, dùng hết sức điên cuồng vỗ lên cửa điện, “Ngụy Hàm! Ngươi to gan…”.

Thị vệ ngoài cửa mặc tôi tức giận thế nào cũng nhất quyết thờ ơ. Cung nữ bên cạnh vội kéo tôi lại, khẩn cầu tôi bớt giận.

Tôi run rẩy, một lúc lâu sau mới nói được thành lời: “Hắn muốn, hắn muốn giết Ngọc Tú và đám trẻ…”.

Phản quân lần thứ hai tấn công cửa Vĩnh Định, lúc này chỉ e Ngụy Hàm đã giết đỏ cả mắt rồi cho nên nhân lúc tôi nghỉ ngơi, bắt mẫu tử Ngọc Tú trói lên đầu tường thành. Hắn biết tôi nhất định sẽ ngăn cản nên khóa cửa điện lại.

Tôi chưa bao giờ hận bản thân mình như bây giờ. Tại sao tôi lại bắt cả nhà họ Tống, khiến họ bị liên lụy? Trước kia vì kết thúc cuộc tranh giành Hoàng vị, phải giết tiểu Hoàng tử, tôi nhẫn tâm nhưng không hối hận; song người nhà họ Tống vô tội, cho dù Tống Hoài n làm phản thì cũng không đến nỗi vạ lây bọn họ. Tôi bắt họ vào cung chỉ để Tống Hoài n sợ, không dám vọng động, chứ chưa bao giờ nghĩ đến sẽ giết họ cả. Ngọc Tú vì tôi mà lỡ một đời người, nếu như còn liên lụy đến con nàng…

Tôi không dám nghĩ tiếp nữa, bỗng rút đoản kiếm trong tay áo ra, liều lĩnh chém vào cửa điện.

Vụn gỗ bắn ra tung tóe, đoản kiếm sắc bén chém lên cửa gỗ lim, tuy mảnh vụn văng ra, vết cứa dày đặc nhưng không có dấu hiệu bị nứt. Thị vệ và cung nữ bị hành động của tôi làm cho kinh sợ, người hét chói tai, kẻ khấu đầu, nhưng không ai dám đi đến ngăn cản.

Chém một hồi, tôi không còn sức nữa, dựa vào cánh cửa thở hổn hển, tuyệt vọng.

Tôi cắn răng, cả giận nói: “Nếu không mở cửa ra, ta sẽ đem các ngươi đi lăng trì hết một lượt!”.

Cung nhân thị vệ biết rõ thủ đoạn của tôi, cũng biết tôi đã nói là làm, không khỏi kinh hãi thất sắc, rối rít quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ.

“Không muốn chết thì mở cửa ra cho ta!”, tôi lạnh lùng nói.

Bọn thị vệ không dám chần chừ, lập tức mở cửa.

Tôi chạy nhanh đến cửa Vĩnh Định, chỉ hận đường quá dài, mạng người đang ở lúc nguy hiểm cận kề. Cầu trời đất không để tôi phạm thêm sai lầm nữa.

Trên tường thành gần cửa Vĩnh Định, tiếng trẻ nhỏ kêu khóc vọng tới.

Tôi liều lĩnh chạy lên thành lầu, tướng sĩ đứng hai bên thấy bộ dạng hùng hổ của tôi thì đều kinh hãi không dám ngăn cản.

Ngọc Tú bị hai binh lính giữ ở đầu tường, bên cạnh là mẹ già và hai đứa con trai của Tống Hoài n, ngay cả đứa con gái nhỏ cũng bị một binh sĩ giữ chặt, đang khua tay khóc thảm thiết.

“Dừng tay cho ta!”, tôi dùng hết toàn lực hét lên, không gắng sức được nữa, quỵ gối ngã nhào trên mặt đất.

Ngọc Tú nghe thấy tiếng tôi, chợt giãy dụa kêu khóc, “Vương phi cứu mạng! Cứu bọn trẻ, đừng làm hại chúng…”.

Tôi thở hồng hộc, không nói ra lời, chỉ lạnh lùng trừng mắt với Ngụy Hàm.

Hắn dậm chân, “Vương phi! Người nhân nhượng kẻ lòng lang dạ sói kia làm gì! Người không muốn giết vợ con hắn, nhưng hắn muốn giết con người! Người nhìn xuống mà xem!”.

Bên tai ầm một tiếng, tôi bổ nhào tới đầu tường, nhìn thấy rõ ràng ở phía trước phản quân, Tống Hoài n cưỡi ngựa giương thương, trước ngựa là một cô bé áo trắng, tóc ngang vai. Là Tẩm Chi!

Trước mắt tối sầm, tôi cơ hồ đặt chân không vững.

Từ cô cô đưa Triệt nhi và Tiêu Tiêu đi, còn A Việt dẫn Tẩm Chi đến Giang Hạ Vương phủ đón hai đứa con ca ca, cùng trốn về chùa Từ An.

Lúc này Tẩm Chi ở trong tay hắn, chẳng lẽ A Việt và Từ cô cô cũng… Lòng tôi loạn lên, không biết làm cách nào mới trấn định lại được.

Nếu như bọn trẻ bị Tống Hoài n bắt thì lúc này ở dưới kia không chỉ có một mình Tẩm Chi. Nói như vậy, trên đường đi đã xảy ra biến cố nào đó, khiến một mình nó bị bắt. Nghĩ như vậy, lòng mới bình ổn hơn một chút, nhưng nhìn Tẩm Chi bị trói, tim lại đau nhói. Đứa bé này, tuy ở bên tôi lâu, thân thiết hơn nhiều, nhưng trước sau vẫn còn thấy cách biệt. Đột nhiên hôm nay thấy nó phải chịu khổ nhục, tôi vẫn đau đến quặn lòng, như thể ruột thịt.


Dưới thành, Tống Hoài n chầm chậm ngẩng đầu lên.

Ánh mặt trời giữa trưa chiếu xuống mũ giáp của hắn, không thấy rõ vẻ mặt, nhưng có thể cảm thấy được sát khí tỏa ra.

“Trinh Nghĩa Quận chúa, mẫu phi của ngươi đang ở trước mắt, ngươi không gọi nàng mở cửa cung cho ngươi vào?”, Tống Hoài n lạnh lùng cất giọng, từng chữ từng câu rõ ràng.

Tẩm Chi quỳ trên mặt đất đột nhiên ngẩng đầu lên, la lớn: “Ta không phải là Trinh Nghĩa Quận chúa! Ta là nha hoàn trong Vương phủ, ngươi đừng vội gạt người!”.

Phản quân ồ lên, ngay cả chư tướng sĩ ở phía sau tôi cũng kinh ngạc.

Tôi cắn chặt môi, đè nén nước mắt sắp lăn xuống.

Tẩm Chi, Tẩm Chi, đứa bé ngốc này!

Tống Hoài n trầm mặc chốc lát, đột nhiên cười ầm ĩ, “Tốt, khá lắm, Trinh Nghĩa Quận chúa! Quả nhiên có phong thái của lệnh từ!”.

Lệnh từ: cách gọi mẹ người khác.

Tẩm Chi tức giận mắng: “Ngươi nói láo! Mẹ ta không phải là Vương phi, mẹ ta chết lâu rồi!”.

Giọng nó vẫn là giọng trẻ con non nớt, nhưng lọt vào tai thì từng chữ như khoét vào tim.

Ngụy Hàm cười ha ha, “Chỉ là một Quận chúa, tính mạng nào sánh được với một nhà năm người của ngươi”.

Giọng Tống Hoài n lạnh lùng vang lên, “Sống chết có số, nếu như tiện nội và khuyển tử bạc mệnh thì phiền Vương phi tiễn họ một đoạn đường, Tống mỗ vô cùng cảm kích!”.

Tiện nội: cách gọi vợ mình; khuyển tử: cách gọi con mình.

Ngụy Hàm mắng to: “Lão tử quăng con gái ngươi xuống, xem cẩu tặc ngươi làm thế nào!”.

Ngọc Tú hét lên chói tai: “Không được! Hoài n, chàng lui binh đi, xin chàng lui binh…”.

Lời nàng còn chưa dứt, Tống Hoài n đã trở tay giương cung, một mũi tên phá không mà đến, sượt qua tai trái Ngọc Tú, cắm thẳng vào tường thành.

Nửa câu còn lại của Ngọc Tú bị chặt đứt tại đó. Nàng bất động, kinh ngạc há miệng nhìn xuống dưới, toàn thân ngây dại.

“Hừ”, Ngụy Hàm phỉ nhổ, “Thật là độc địa!”.

Tôi nhắm mắt lại, kiên quyết nói: “Chúng tướng nghe rõ đây, người bên dưới không phải Trinh Nghĩa Quận chúa!”.

Ngụy Hàm bỗng chốc kinh ngạc, nhưng ngay sau đó lạnh lùng gật đầu: “Thuộc hạ hiểu. Người đâu, bắn tên cho ta!”.

Theo lệnh hắn, hai nhóm người bắn tên lập tức lắp tên nhắm thẳng xuống dưới, Tống Hoài n và Tẩm Chi lọt vào tầm bắn.

Trận địa phản quân đại loạn, quân cầm lá chắn nhao nhao chạy lên trước che chắn cho hai người.

Tống Hoài n ngang nhiên không lùi, giơ trường thương lên, mũi thương hướng thẳng vào tim Tẩm Chi, “Kiếm gia tận trung vì nước, chỉ có một cô nhi phó thác cho Dự Chương Vương, cuối cùng lại rơi vào cảnh này sao?”.

“Mang cung ra đây!”, tôi lạnh giọng nói.

Nhiều năm chưa bắn cung, những kỹ thuật năm xưa thúc phụ dạy đã trở nên xa lạ.

Tôi cắn răng, lắp tên giương cung, nhắm ngay xuống dưới thành. Bằng thể lực của tôi, đương nhiên không giết được người, nhưng tôi chỉ cần dọa người là đủ.

Thấy tôi tự mình giương cung, trong ngoài thành không khỏi ồ lên.

Tôi hít sâu một hơi, ngắm thẳng vào Tống Hoài n bên dưới, trầm giọng quát, “Chớ nói đây chỉ là một Quận chúa giả, cho dù Quận chúa thật ở đây thì dùng mạng nó đổi mạng ngươi cũng đáng!”.

Tống Hoài n nhìn thẳng về phía tôi, trong khoảnh khắc, không khí như ngưng đọng lại.

Mũi tên này của tôi, xuyên qua thời gian mười năm, cũng đâm thủng từng ân nghĩa đã có.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận