Edit: Thanh Hưng
Tả Sâm buông lỏng Lương Hữu Tề ra, sau đó cầm bia trong tay đổ từ trên đầu Lương Hữu Tề xuống: "Hòa nhau." Rồi sau đó, hai tên đàn ông ướt át này đều có một thân mùi rượu cùng một bụng tâm sự, hai mặt nhìn nhau.
Rốt cuộc có đúng là Giang Tiêu sẽ đi lên con đường ly hôn hay không thì Lương Hữu Tề cũng không thật sự nắm chắc, đừng nói hai chữ "Ly hôn" này, ngay cả Giang Tiêu có yêu mình thật không, có phải còn yêu mình hơn cả chồng của cô ấy hay không, Lương Hữu Tề đều không chắc chắn. Ngày ấy, Giang Tiêu hẹn cậu ta đến công viên, nói chính xác hơn là hẹn đến hồ trong công viên. Lương Hữu Tề thuê một con thuyền đạp bằng chân, đạp tới mức hai chân phát run mới nhích tới gần thuyền của Giang Tiêu. Thuyền mà Giang Tiêu thuê kia là cái có mái chèo, cô ấy mặc áo khoác ngoài màu vàng nhạt ngồi ở trong thuyền, hai tay cầm (di.da.l.qy.do) mái chèo, cổ áo lông không biết xuất từ loại động vật nào tôn lên gương mặt trái xoan cùng cặp mắt nhu tình kia của Giang Tiêu, làm cô ấy giống như quý phụ nhân không quan tâm hơn thua. Lập tức, Lương Hữu Tề chuyển căm hận của mình lên cái thuyền tạo hình Vịt Donald kia, thuyền này làm cho cậu ta có vẻ cực kỳ ngây thơ, quả thật không phải là cùng chung một độ tuổi với Giang Tiêu.
"Hữu Tề, cậu thích chèo thuyền không?" Giang Tiêu vén tóc bị gió thổi trên gương mặt, nhưng gió hồ lớn, vén lại thổi.
"Trời lạnh, em không nên tới đây chèo thuyền, sẽ bị cảm." Lương Hữu Tề cởi áo khoác ngoài của mình xuống, đứng dậy đưa về phía Giang Tiêu, vậy mà cậu ta vừa đứng lên thì thuyền đã dập dềnh, cậu ta lại ngã ngồi trở về chỗ cũ.
"Cậu đừng cử động, cậu cứ ngồi ở đó trả lời vấn đề của tôi." Giang Tiêu khẽ cau mày.
"Vấn đề gì?" Lương Hữu Tề chăm chú nhìn Giang Tiêu.
"Cậu thích chèo thuyền không?"
"Thích." Lương Hữu Tề lúng ta lúng túng đáp lại. Cậu ta không biết vì cái gì mà Giang Tiêu lại hỏi cậu ta cái này, cậu ta cũng không đặc biệt thích chèo thuyền, nhưng nếu Giang Tiêu đong đưa mái chèo chờ cậu ta trong hồ thì cậu ta cũng đành phải "Thích" chèo thuyền thôi.
Tiếp đó, Giang Tiêu lại hỏi Lương Hữu Tề vô số vấn đề, thích cây vải không, thích Hitchcock* không, thích khu vui chơi không, thích nuôi cá không, thích Paris không, vân vân. Lương Hữu Tề vừa trả lời thích, vừa đếm hết, tổng cộng Giang Tiêu hỏi mười hai vấn đề, mà sau cùng là "Yêu thích tôi không". Lần này, Lương Hữu Tề trả lời có bài có bản hẳn hoi: "Thích." Lại tiếp sau đó, Giang Tiêu càng chèo thuyền gần sát với Vịt Donald của Lương Hữu Tề, sau đó đứng dậy, bước một bước dài vượt đến trên thuyền của Lương Hữu Tề. Lương Hữu Tề giật mình, nhân tiện ôm Giang Tiêu vào lòng.
*tìm hiểu thêm tại https://vi.wikipedia.org/wiki/Alfred_Hitchcock
"Dẫn tôi đi đi, đi nơi nào cũng được." Giang Tiêu chôn mặt ở trong ngực Lương Hữu Tề.
"Được, anh dẫn em đi Paris." Lương Hữu Tề vùi mặt ở trong cổ áo lông của Giang Tiêu, cực kỳ ấm áp.
"Cái đó, em, cái đó..." Đợi đến khi hai người lên bờ, Lương Hữu Tề ngập ngừng nói.
"Đừng hỏi, Hữu Tề, cái gì cũng đừng hỏi, ít nhất hôm nay, đừng hỏi." Ánh mắt của Giang Tiêu trở nên long lanh.
Vậy mà chờ qua "hôm nay", ngay cả dũng khí ngập ngừng Lương Hữu Tề cũng không có. Rõ ràng, Giang Tiêu đang trốn tránh cuộc hôn nhân của cô ấy, nhưng "trốn tránh" chẳng những không phải là (l.q.d) rời đi, ngược lại còn có nghĩa là cô ấy không bỏ được, cho nên Lương Hữu Tề không thể không lựa chọn "trốn tránh", dứt khoát làm như không thấy cuộc hôn nhân của Giang Tiêu. Không phải cô ấy thích Paris sao? Vậy dứt khoát dẫn cô ấy đi Paris vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...