Editor: Bèo
Cố Minh Dã đến buổi tụ tập này là do tình cờ nhìn thấy trên wechat.
Hai ngày nay anh ta đưa Lương Minh Ngọc đến Tứ Thành chơi, tiện thể tối nay cả hai cùng đến dự.
Mọi người trong phòng bao đều đang ngồi trên sô pha uống rượu tán gẫu.
Mấy ngày nay chuyện tình cảm của Đàn Thanh Bách không được thuận lợi cho lắm, anh ta chính là kiểu người không sợ chuyện bé xé ra ta.
Rõ ràng biết Trì Châu cũng ở đây nhưng anh ta vẫn cố ý trêu chọc Cố Minh Dã: "Thái tử gia cũng đưa Thái tử phi đến mà không báo trước, anh em chúng tôi không chuẩn bị quà gặp mặt".
Tuy rằng mối quan hệ này vẫn còn trong giai đoạn mập mờ, nhưng có lẽ cũng sắp được quyết định rõ ràng.
Lương Minh Ngọc xuất thân từ nhà giàu có, từ nhỏ đã thấy rõ thế giới này thế nào.
Cô ta rất cởi mở tự giới thiệu với mọi người nhưng ánh mắt lúc quay ra nhìn Cố Minh Dã cũng giấu nổi sự ngượng ngùng.
Hai ngón tay của Cố Minh Dã chạm nhẹ lên vai cô ta, đưa người đến chỗ Tạ Lan Thâm, giọng nói không có gì bất thường giới thiệu: "Đây chính là vị ở Tạ gia mà anh đã nói với em, còn có vợ mới cưới của anh ấy".
Lương Minh Ngọc duy trì nụ cười trang nhã cao quý, ánh mắt cô ta bắt trúng Khương Nại, có ý kéo gần hơn mối quan hệ này: "Khương Nại, rất vui được quen biết cô.
Tôi đã xem bộ phim điện ảnh huyền nghi* năm trước công chiếu của cô rồi, diễn vô cùng đặc sắc".
* Huyền nghi: Loại phim có yếu tố ly kỳ, bí ẩn.
Tính cách Khương Nại rất chậm nóng, cư xử chuẩn mực nhưng cũng không quá nhiệt tình: "Cảm ơn".
Cô ngừng lại hai giây, lại nói tiếp: "Cô Lương, mời ngồi".
Lương Minh Ngọc muốn đến ngồi bên cạnh, lại chú ý đến trong phòng còn có một người phụ nữ có mái tóc ngắn đến tai, mặc một chiếc váy đỏ đang ngồi bên Khương Nại.
Nhất thời cô ta do dự không biết có nên chào hỏi hay không, dù sao thì Cố Minh Dã cũng không đặc biệt giới thiệu người này.
Nghĩ một lúc, tầm mắt cô ta nhanh chóng lướt qua.
Trì Châu cũng chả bận tâm chuyện này, cảm xúc ngỡ ngàng trong mắt cô ấy không lưu lại quá ba giây đã lại như không có chuyện gì tiếp tục tán gẫu vui vẻ với Khương Nại.
Kiểu tính cách như vậy cho dù đặt vào bất kỳ hoàn cảnh nào cũng sẽ không gặp lúng túng, thêm vào đó Tạ Lan Thâm còn đánh mắt sang, nghe cô ấy nói mấy câu.
"Tôi không biết Nại Nại lăn lộn trong giới giải trí có từng gặp mấy chuyện ly kỳ không.
Tôi từng gặp được một phú bà rất nhiệt tình mai mối cho người khác, bà ta nói muốn giới thiệu cho tôi một ông chủ đã thành người thực vật sau một vụ tai nạn xe.
Mấy người nghe xem, đây là chuyện điên rồ cỡ nào chứ...!thế mà tôi lại động lòng đấy!"
Trì Châu hoàn toàn không che giấu ý nghĩ muốn gả vào nhà giàu có, điệu cười không tim không phổi: "Qua hơn nửa năm sau...!phú bà đó nói ông chồng tương lai của tôi khả năng nửa năm nữa sẽ tỉnh lại...!muốn tôi gật đầu gả vào đó xung hỉ".
Khương Nại hỏi cô ấy: "Cuối cùng em từ chối thế nào?"
"Má nó...!Em hỏi bà ta bị đâm bao lâu rồi, chị đoán xem? Vậy mà nói là một năm rồi, còn giải thích với em là hiện giờ đôi mắt đã biết cử động".
Trì Châu không ngại góa chồng nhưng xung hỉ thì dẹp đi.
Mọi người trong phòng bao cười ầm ĩ một trận.
Có một người còn chủ động thêm bạn tốt wechat với Trì Châu, bảo đảm nói: "Yên tâm đi, nếu như tôi quen biết anh chàng nào thích hợp để kết hôn chắc chắn sẽ giới thiệu cho cô".
Trì Châu: "Giấc mộng làm bà chủ hào môn của tôi nhờ cả vào anh đấy".
"Không cân nhắc gả cho người thực vật kia à..."
Lương Minh Ngọc ngồi trên sô pha bên cạnh, vốn dĩ đang yên lặng đột nhiên lại nói chen vào một câu.
Âm thanh không lớn không nhỏ, nếu như đổi lại là bình thường thì e là tình cảnh trong chớp mắt sẽ trở nên lúng túng.
Thế nhưng những người bạn này của Tạ Lan Thâm đều là những người giỏi ngụy trang, là những vị khách rất biết cách giả vờ.
Trình Thù đứng ra làm người tốt, tươi cười chuyển sang chủ đề khác: "Đợi Lan Thâm và Khương Nại tổ chức lễ cưới, cô Trì Châu đến làm phù dâu, đến lúc đó khắp nơi đều là các anh chàng nhà giàu tùy ý cô lựa chọn".
Khương Nại đưa mắt nhìn anh ta một cái, cũng cười theo: "Đúng vậy".
Trì Châu cười đáp: "Tạ phu nhân của chúng ta đã nói vậy thì tôi yên tâm rồi".
Một giây sau, cô ấy cũng không phải là người dễ chọc, ánh mắt chính xác đáp xuống Cố Minh Dã đang ngồi uống rượu: "Lương Minh Ngọc là vợ chưa cưới của Thái tử Cố phải không? Sao trước đây tôi lại nghe nói anh là người theo chủ nghĩa không kết hôn vậy?"
Người xung quanh cảm thấy mùi bất thường, Đàn Thanh Bách cứ như đang xem kịch hay, bồi thêm một câu: "Ồ? Anh ta nói mình không kết hôn lúc nào thế?"
Trì Châu không trả lời, ánh mắt giao nhau với Cố Minh Dã, chỉ cười không nói.
Cố Minh Dã không sợ hãi gì, chỉ là gần đây anh ta thấy phiền chán bởi mấy chuyện đấu đá hục nhau với nhau của phụ nữ.
Tâm tình anh ta không tốt cũng chẳng xấu, lông mày chau lại, rất chán ghét Đàn Thanh Bách thêm dầu vào lửa: "Cậu xử lý tốt cái đống sổ sách lộn xộn của mình đi đã rồi hãy quan tâm chuyện của ông đây".
Dễ dàng như vậy đã nổi nóng rồi?
Đàn Thanh Bách nói chậm rãi: "Sổ sách lung tung gì chứ? Chẳng phải chỉ là thả một con chim hoàng yến thôi à.
Nào được giống như Thái tử Cố đây, chia tay rồi còn có thể đem theo người mới lẫn người cũ cùng gặp mặt".
"..."
"..."
"..."
Nếu như chuyện này không bị lôi ra thì mọi người đã giả vờ như không biết rồi.
Tối nay Đàn Thanh Bách cứ như đến tháng, không nhìn nổi mấy người khác có đôi có cặp, lại còn kết hôn, muốn tìm người tán thành ý kiến của anh ta, ánh mắt quét qua phía Khương Nại: "Đúng không?"
Khương Nại chớp mắt, câu này thật khó trả lời.
Tạ Lan Thâm đoán được, cánh tay ấm áp ôm lấy eo cô, nhàn nhã nói ra mấy câu: "Cậu hỏi cô ấy làm gì, chả nhẽ cô ấy là người yêu cũ của Cố Minh Dã hả?"
Phòng bao lúc này chỉ có ba người phụ nữ, nếu không phải là Khương Nại thì chỉ có thể là Trì Châu.
---------
Truyện được cập nhật nhanh và đầy đủ trên https://diemsaccung09092002.wordpress.com
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...