Mũi Ninh Nặc Kỳ đột nhiên chua xót, bởi vì ngay khoảnh khắc vừa chạm vào lồng ngực Thẩm Việt, cậu mới nhận ra bản thân nhớ hắn đến nhường nào.
/;‷-═
“Em chưa ăn cơm?” Thẩm Việt đỡ cơ thể cậu, sốt sắng hỏi.
Ninh Nặc Kỳ gật đầu.
||||| Truyện đề cử: Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi! |||||
Hắn bế ngang cậu đi vào phòng ngủ.
Ninh Nặc Kỳ thuận thế dùng tay ôm lấy cổ hắn, đưa mắt quét qua toàn bộ căn phòng.
Thẩm Việt hoàn toàn không hề thay đổi cách bài trí và sắp xếp các vật dụng trong này, mọi thứ giống hệt nửa năm trước.
Nơi đây chứa đựng vô số ký ức buồn vui lẫn lộn của cậu, Ninh Nặc Kỳ thậm chí còn có cảm giác thân thuộc không thể giải thích được ngay khi vừa chạm vào gối của mình.
Thẩm Việt ra khỏi phòng ngủ, lúc sau cầm theo một hộp kẹo trở về.
Hắn mở giấy bọc, đút Ninh Nặc Kỳ ăn vào viên kẹo đường.
Ninh Nặc Kỳ ngậm trong miệng, mùi vị rất quen thuộc, đây là loại kẹo bơ cứng yêu thích của cậu.
Thẩm Việt ngồi ở mép giường nâng cậu dậy, “Ngồi ăn đi, kẻo bị nghẹn.
Tôi đi nấu cho em bát mì.”
“Không cần.” Ninh Nặc Kỳ nắm lấy cổ tay Thẩm Việt, “Tôi ăn không vào đâu, ngậm mấy viên kẹo là được.”
Thẩm Việt nghe thế thì nhíu mày, “Em như vậy rồi mà còn muốn tự lái xe về? Hiện tại em sống ở chỗ nào?”
Ninh Nặc Kỳ thân thể không khỏe, nhưng ngoài miệng không tha, “Sao tôi phải nói với anh?”
Thẩm Việt nhìn vào mắt cậu, tiếp đến hôn lên đôi môi không còn một chút máu của đối phương, nếm được vị kẹo sữa ngọt lịm.
Hắn nhướng mày, “Không nói cũng không việc gì, dù sao đêm nay em đừng nghĩ muốn rời đi.”
Sắc môi Ninh Nặc Kỳ trở nên tái nhợt, thái dương đổ mồ hôi lạnh, cơ thể hơi phát run, nhưng vẫn không quên chua xót nhìn hắn chằm chằm, “Tôi nghỉ ngơi khỏe rồi sẽ về.”
Thẩm Việt nhìn Ninh Nặc Kỳ đã suy yếu đến mức này rồi mà bên ngoài vẫn còn cậy mạnh, bất chợt kéo lên khóe miệng nở một nụ cười.
Hiện tại Ninh Nặc Kỳ quá yếu, yếu đến nỗi không đủ sức chống cự bất kì hành động nào của hắn.
Hắn duỗi tay đem Ninh Nặc Kỳ ôm vào lòng, run rẩy thở ra một luồng khí nóng.
Hắn rất muốn ôm cậu thật chặt, từ lúc bọn họ nói lời chia tay vẫn luôn ấp ủ mong ước này.
Hắn nhẹ giọng nói, “Ninh Ninh, tôi rất nhớ em.”
“Anh đừng có chạm vào tôi được không hả?” Ninh Nặc Kỳ ngoài miệng lầm bầm phản đối, nhưng hai tay lại buông thõng bên người tùy ý để hắn ôm, “Chúng ta không còn quan hệ gì với nhau nữa.”
“Có thể làm lại, chỉ cần một câu nói của em thôi.”
Ninh Nặc Kỳ nhẹ nhàng đặt cằm lên bả vai Thẩm Việt, khép hai mí mắt.
Cơ thể Thẩm Việt luôn rất nóng, hệt như một cái lò sưởi mang hình dạng con người.
Bọn họ dang tay ôm lấy đối phương, như hai lữ khách âu yếm nhau giữa tiết trời mùa đông rét lạnh.
“Thẩm Việt, tôi nghĩ mình đã nói rất rõ ràng rồi mà.” Ninh Nặc Kỳ lên tiếng.
Trái tim cậu vào nửa năm trước đã sớm bị Thẩm Việt bóp nát, thế nhưng tên khốn này lại vọng tưởng mang những mảnh vụn kia ghép lại lần nữa.
“Cho tôi một cơ hội được không? Tôi sẽ giải quyết tốt mọi chuyện.” Thẩm Việt nghiêm túc nói.
“Không.” Ninh Nặc Kỳ chậm rãi mở mắt, “Bởi vì tôi không tin anh có thể giải quyết được.”
Thẩm Việt buông cậu ra, “Tôi sẽ chứng minh cho em thấy.”
Ninh Nặc Kỳ im lặng, rũ mắt nhìn cánh tay trái của Thẩm Việt.
Cậu thấy những hình xăm màu mực đan xen với từng đường gân xanh nổi lên, nhất thời không kiềm chế được, vươn đầu ngón tay vuốt ve hoa văn trên đó.
Ngón tay cậu lạnh như băng, trong khoảnh khắc liền bị bàn tay thon dài và ấm áp của Thẩm Việt nắm lấy.
Ninh Nặc Kỳ bất chợt phát hiện lúc này cậu không có cách nào tự chăm sóc bản thân, cần Thẩm Việt đến giúp cậu sưởi ấm.
Ninh Nặc Kỳ chóng mặt, trọng lượng cơ thể dồn hết lên người nọ, “Bây giờ tôi không muốn nói vấn đề này, tôi mệt lắm.”
Thẩm Việt gật đầu, “Được, đêm nay chúng ta không nhắc chuyện này nữa.”
“Cho tôi thêm một viên.” Ninh Nặc Kỳ nói.
Thẩm Việt lấy một viên kẹo khác từ trong hộp, bóc giấy gói rồi đặt bên môi Ninh Nặc Kỳ.
Cậu vốn định đưa tay nhận lấy, thấy thế cũng không do dự, trực tiếp dùng môi và răng ngậm viên kẹo đường.
/;‷-═
Cuối cùng tối hôm đó Ninh Nặc Kỳ vẫn ở lại căn hộ của Thẩm Việt.
Cậu vừa bị tụt huyết áp, tâm trạng không tốt lắm, hơn nữa cậu biết Thẩm Việt không có ý định thả cậu đi.
Ninh Nặc Kỳ tắm rửa xong thì mặc quần áo Thẩm Việt, leo lên giường nằm.
Cậu không coi mình là khách tới chơi, dù sao thái độ của Thẩm Việt rất rõ ràng, chỉ cần trở về bên hắn, cậu cũng không cần cùng hắn vờn qua vờn lại nữa.
Ninh Nặc Kỳ tựa vào đầu giường bấm điện thoại, nhìn thấy Thẩm Việt mang theo một thân dính đầy hơi nước từ cửa bước đến.
Thẩm Việt vừa gội sạch đầu, tóc mái trên trán được thả xuống.
Điều này khiến hắn không còn vẻ thành thục và giỏi giang như ngày thường nữa, mà nhiều thêm một nét thiếu niên trẻ trung, ngả ngớn.
“Đã chuyển báo cáo qua cho tôi chưa?” Ninh Nặc Kỳ hỏi.
“Chuyển rồi, trong hộp thư của em.” Thẩm Việt nói.
Ninh Nặc Kỳ đáp lại, quay sang nói, “… Nhà anh chỉ có một cái chăn thôi à?”
“Mấy cái khác không quá dày thì cũng quá mỏng.” Thẩm Việt đi tới bên kia giường lớn, “Nhiệt độ giảm rồi, em tạm thời chịu đựng một chút.”
Ninh Nặc Kỳ nhướng mi, “Tôi cũng đã nói gì đâu.
Anh lấy cái chăn khác tự đắp đi, tôi muốn ngủ giường này.”
Thẩm Việt nhìn cậu một lúc, môi mỏng khẽ mím.
Hắn muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn đứng dậy đi qua phòng bên cạnh lấy chăn bông.
Ninh Nặc Kỳ dõi theo bóng lưng người nọ, bởi vì thực hiện được ý định mà nở một nụ cười.
Cậu không tài nào lừa dối chính mình, hôm nay cậu thực sự rất vui.
Mặc dù Thẩm Việt khiến cậu rơi nước mắt vô số lần, nhưng cậu vẫn thích tên khốn đó.
Tuy rằng cậu buộc phải nhớ tới rất nhiều đoạn kí ức tan vỡ cùng thống khổ, nhưng chính việc gặp lại Thẩm Việt cũng có thể bù đắp phần lớn đau đớn này.
Biết Thẩm Việt còn yêu mình nhiều như vậy khiến cậu vô cùng hạnh phúc.
Cậu hít một hơi thật sâu, vén chăn lên nằm vào trong.
Tấm chăn tràn đầy mùi hương thơm ngát, là loại nước hoa Thẩm Việt hay dùng.
Ninh Nặc Kỳ giơ tay, ánh đèn trên trần nhà lọt qua khe hở năm ngón tay của cậu.
Cậu bỗng nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện không vui, nhớ tới những thử thách mà cậu cùng Thẩm Việt phải đối mặt, nhưng trong giây tiếp theo liền gạt ra sau đầu.
Sau này phải làm gì đây? Chính cậu cũng không biết.
Cậu không muốn nghĩ về bất cứ chuyện gì nữa.
Hôm nay đã trải qua quá nhiều vất vả, đã đến lúc cậu cần nghỉ ngơi.
Cửa vang lên tiếng động, Thẩm Việt ôm chăn đi vào.
Ninh Nặc Kỳ liếc mắt qua, đó là chăn bông điều hòa nhiệt độ mùa hè.
Ninh Nặc Kỳ tắt điện thoại, đưa cho Thẩm Việt, “Mang sạc giúp tôi, tắt đèn đi, tôi muốn ngủ.”
Động tác này đối với hai người mà nói đều quá mức quen thuộc.
Ổ cắm được lắp đặt ở đầu giường phía Thẩm Việt, cho nên trước kia hầu như mỗi đêm Ninh Nặc Kỳ đều sẽ nói với hắn những lời này.
Thẩm Việt nhìn cậu một cái, nhận lấy điện thoại.
Ninh Nặc Kỳ tiến vào chăn, đưa lưng về phía hắn.
Đằng sau sột soạt mấy tiếng, Thẩm Việt tắt đèn trong phòng ngủ, hai người lập tức chìm vào bóng tối.
Ninh Nặc Kỳ cảm thấy phần nệm bên cạnh hơi lún xuống, là Thẩm Việt đang nằm lên.
Ninh Nặc Kỳ không muốn ngủ, cậu đoán Thẩm Việt cũng vậy.
Cậu mở to mắt, tiếng hít thở đều đều của Thẩm Việt truyền vào tai.
Ninh Nặc Kỳ biết ban đêm tư duy của con người không đủ lý tính, cho nên cậu chưa bao giờ đưa ra quyết định nào trong thời điểm này.
Nhưng hiện tại, tâm trí cậu không tránh khỏi trở nên mơ màng.
Ninh Nặc Kỳ thậm chí còn cảm thấy chính mình có hơi say, dù cậu không hề uống rượu.
Cậu thử nhắm mắt lại, nhưng trong đầu chỉ toàn là dáng vẻ của Thẩm Việt.
Nghiêm túc, thoải mái, ngồi ngay ngắn, tràn đầy dục vọng.
Cậu đột nhiên nhớ tới hình xăm trên cánh tay Thẩm Việt.
Lúc làm tình hắn có thói quen chống tay ở hai bên sườn, khi ấy cơ bắp của người nọ nổi lên, đem hoa hồng và bộ xương khô căng đến mất đi hình dạng ban đầu.
Cảm giác ớn lạnh không thể tả xuyên vào lớp chăn.
Ninh Nặc Kỳ khẽ co rúm người, phát hiện ngón tay chính mình vô cùng lạnh lẽo, sớm biết vậy cậu đã để Thẩm Việt đắp chăn này, sau đó kêu hắn đi lấy thêm một cái khác dày hơn.
Thế là cậu nhẹ giọng mở miệng, “Thẩm Việt, tôi thấy hơi lạnh.”
Thẩm Việt không nói chuyện, chỉ duỗi tay cách tấm chăn kéo Ninh Nặc Kỳ ôm chặt trong lòng.
Mũi Ninh Nặc Kỳ đột nhiên chua xót, bởi vì ngay khoảnh khắc vừa chạm vào lồng ngực Thẩm Việt, cậu mới nhận ra bản thân nhớ hắn đến nhường nào.
“Không đủ, vẫn lạnh lắm.” Cậu nói.
Thẩm Việt nghe vậy liền xốc chăn trên người ra, chui vào trong chăn của Ninh Nặc Kỳ.
Hắn dùng thân hình nóng rực và to lớn của mình bao trọn Ninh Nặc Kỳ, đem nhiệt độ truyền hết lên cơ thể đang run rẩy của người trong lòng.
Hắn nắm lấy bàn tay lạnh cóng của cậu, cố gắng sưởi ấm cả nó.
Thẩm Việt chỉ nằm ôm cậu như vậy, không hề di chuyển.
Ninh Nặc Kỳ hít một hơi, bả vai cũng bị kích thích.
Từ lúc tiến vào căn phòng này, cậu đã không thể suy nghĩ thấu đáo, cả người đều vì Thẩm Việt mà trở nên rối tung rối mù.
Không sao cả, ban đêm hỗn loạn làm loại chuyện gì cũng có thể tha thứ.
Cậu quay đầu sang, trong bóng đêm dựa vào ý thức mà tìm kiếm đôi môi của người kia.
Chóp mũi cậu đụng phải Thẩm Việt, sau đó là đến môi cậu.
Ninh Nặc Kỳ chỉ tính chạm nhẹ một cái rồi thôi, nhưng thế nào lại bị Thẩm Việt duỗi tay nắm chặt cằm.
Thẩm Việt chống người dậy, ép cậu quay đầu cùng hắn hôn môi.
Thẩm Việt hôn rất sâu, giống như dã thú xé xác con mồi béo bở.
Hắn dùng răng ngậm chặt môi Ninh Nặc Kỳ, cắn cậu đến đau nhói, dường như đang muốn trả thù việc Ninh Nặc Kỳ cắn vào lưỡi hắn khi nãy.
Hắn bóp hai má cậu, buộc cậu hé môi, sau đó thuận lợi bắt lấy đầu lưỡi non mềm.
Môi lưỡi dây dưa cùng một chỗ, uyển chuyển cọ xát.
Màn đêm giải phóng đến mức tối đa tiếng thở dốc nóng bỏng và tiếng nước bọt hòa quyện.
Bọn họ đã lâu không gặp, đến khi chân chính tiếp xúc da thịt mới nhận ra chính mình có bao nhiêu nhớ nhung và khao khát đối phương.
Ninh Nặc Kỳ đau tới nỗi hít hà một hơi, run rẩy nói nhỏ, “Thẩm Việt, anh mẹ nó là chó hả, sao dám cắn người…”
“Ai cắn trước nhỉ?” Thẩm Việt hỏi ngược lại.
Ninh Nặc Kỳ không chịu thua kém, lạnh lùng nói, “Anh đáng bị như vậy.”
Thẩm Việt không đáp, mà lật người Ninh Nặc Kỳ lại, nhổm dậy đè lên cậu.
Hắn cúi xuống muốn tiếp tục hôn Ninh Nặc Kỳ, nhưng bị người nọ dùng hai ngón tay nhấn trên môi.
Ánh sáng mờ mờ ngoài cửa sổ xuyên qua kẽ hở của rèm cửa tiến vào, vừa lúc dừng ở đôi mắt màu hổ phách của Ninh Nặc Kỳ.
Cậu khẽ nhướng mày, đối diện với hai mắt hẹp dài mà sâu hút hồn của Thẩm Việt, đáy mắt dường như chất chứa từng đợt sóng đen, “Làm gì vậy? Chúng ta còn chưa ở bên nhau.”
Thẩm Việt im lặng nhìn cậu một lát, sau đó đứng dậy cởi chiếc áo ngắn tay của mình, lộ ra nửa thân trên đầy cơ bắp.
Hắn vô cảm cúi xuống đối mặt với Ninh Nặc Kỳ, dùng tay nâng cằm cậu, “Ai nói phải ở bên nhau mới có thể làm? Em chưa nghe qua tình một đêm à?”
Ninh Nặc Kỳ nghe xong thì sững sờ, hình như cậu cảm thấy điều Thẩm Việt vừa nói rất thú vị, thấp giọng cười một tiếng.
Cậu giơ tay ôm cổ Thẩm Việt, kéo hắn thấp xuống, trong lúc cọ xát bờ môi của đối phương liền đem hơi thở nóng hừng hực phả lên mặt hắn.
“Đến đi, giúp tôi cởi đồ.”
Hết chương 3.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...