Chỉ thoáng một cái.
Đã đến thời gian nhập học cuối tháng tám.
Bây giờ là lập thu theo Âm lịch nhưng Giang Thành vẫn chưa thấy dấu vết của mùa thu, khí trời vẫn còn oi ả và nóng bức. Đi trên đường, nhiệt độ vẫn khiến người ta vô thức nôn nóng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy ngày nay, Lâm Tuế Tuế đang làm việc tốt hơn trong cơ sở dạy học.
Sau khi liên lạc tiếp xúc với phụ huynh, cô càng trở nên bận rộn hơn.
Thỉnh thoảng, ngay cả sau khi tan tầm, cô còn phải trả lời một số câu hỏi trên WeChat để duy trì nguồn học sinh tốt.
Dù chưa bao giờ nghĩ mình sẽ dấn thân vào nghề này nhưng Lâm Tuế Tuế luôn cảm thấy chữ “Giáo viên” này sinh ra không phải để dành cho mình. Nhưng từ một góc độ nào đó mà nói, công việc này đã rèn giũa kỹ năng giao tiếp xã hội còn thiếu của cô từ nhỏ ở một mức độ nhất định, cho nên bận rộn cũng đáng giá.
…
Thứ sáu.
Lâm Tuế Tuế đã hoàn thành lớp học cuối cùng của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lại lê lết trong văn phòng một lúc lâu.
Bước ra khỏi Zhengda Plaza, trời đã chạng vạng.
Xe cộ xếp hàng dài trên đường, kẹt xe hàng loạt.
Cô đứng bên đường, nhưng không đợi được một chiếc xe trống nào.
Vẻ mặt cô ảo não, chần chừ một lát, nghĩ xem có nên chen lấn ở tàu điện ngầm vào giờ cao điểm buổi tối hay không.
“Bíp…”
Một tiếng bóp còi vang lên đột ngột bên tai cô.
Lâm Tuế Tuế đeo máy trợ thính, tự nhiên rất nhạy cảm với âm thanh, nghe theo nơi phát ra cô nhìn nghiêng về phía trước.
Cách đó không xa.
Một chiếc Cadillac đỗ bên đường.
Cửa sổ phía sau từ từ hạ xuống, để lộ sườn mặt của Lục Thành.
Lâm Tuế Tuế sững sờ.
Trong nháy mắt, Lục Thành đã mở cửa bước xuống xe, anh sải bước đến trước mặt cô, trầm giọng nói: “…Nghĩ lại vẫn không dễ dàng từ bỏ. Xin lỗi, tôi là một người ích kỷ.”
Ném một câu không đầu không đuôi.
Giọng nói rơi xuống.
Trước khi Lâm Tuế Tuế kịp phản ứng.
Anh nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo cô vào bên cạnh xe, nhét cô vào hàng ghế sau.
Ngay sau đó, anh cũng ngồi vào.
Sau khi đóng cửa xe, Lục Thành bình tĩnh nói với tài xế: “Đi thôi.”
“Được.”
Tài xế vẫn là người kia. Khi hai người học lớp mười một, từng đưa Lục Thành tới dưới lầu Lâm Tuế Tuế để giúp cô lấy đàn contrabass.
Dường như tất cả không có gì thay đổi.
Lại có vẻ giống như mọi thứ đã thay đổi.
Chiếc Cadillac chuyển làn, hòa vào dòng kẹt xe và bắt đầu di chuyển với tốc độ chậm.
Cuối cùng Lâm Tuế Tuế cũng định thần lại, trên mặt lộ vẻ lo lắng: “... Cậu để tôi xuống xe được không? Tôi phải về nhà.”
Lục Thành: “Tôi đưa em về.”
“Không cần đâu, tự tôi…”
“Tôi đưa em.”
Giọng điệu của anh mạnh mẽ và cố chấp.
“...”
Khi đối mặt với Lục Thành, Lâm Tuế Tuế đã phải chịu rất nhiều áp lực tâm lý, như thể đó là di chứng của mối tình đầu, tám năm chưa phai.
Hoặc là sau khi biết anh tìm mình tám năm, càng ngày càng không chịu nổi.
Tâm lý này rất vi diệu.
Cô không thể tự mình lý giải, cũng không muốn tìm hiểu, cô chỉ muốn tìm kiếm cái lợi, tránh né cái hại, thuận theo dòng nước bèo trôi.
Có nhiều thứ, không biết mình có bị tổn thương hay không cho nên ngay cả thử cũng không cần, cắt đứt suy nghĩ kia mới sống nhẹ nhàng được.
Hai người cùng im lặng.
Dường như phát hiện bầu không khí trong xe hơi kỳ quái, tài xế mới mở nhạc.
Một giọng hát quen thuộc nhẹ nhàng truyền ra, từng chút một lấp đầy khoang xe.
Thì ra là Châu Kiệt Luân.
Thật lâu sau.
Lục Thành cong môi lên tiếng trước: “Tai nhỏ, em còn từng nhớ trước kia em từng nói gì không?”
Trong mắt anh có ý cười.
Lâm Tuế Tuế mở miệng, không biết tại sao.
“Em nói muốn cùng tôi lớn lên, cả đời làm bạn tốt, không nghĩ tới em không nghe tôi nói đã chạy trối chết, không tin không tức, bây giờ gặp lại, chúng ta mới xa lạ như vậy.”
Nhạc nền cũng rất phù hợp với dịp này: “Lời ước hẹn cùng nhau trưởng thành vẫn còn rõ ràng đến thế, tôi sẽ mãi tin tưởng vào cái ngoắc tay của chúng ta…(1)”
“...”
Dường như Lâm Tuế Tuế bị anh đẩy đến mép vực.
Gió xào xạc, lùi một bước là vực thẳm, chỉ đành cắn răng tiến lên.
Sau khi nghĩ về điều đó, cô nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi, Lục Thành, lúc ấy tôi cũng… Xin lỗi cậu.”
“Đừng nói xin lỗi với tôi.”
Ánh mắt Lục Thành rơi vào trên gương mặt nhã nhặn lịch sự của cô, ánh mắt xuyên thấu: “Tôi muốn biết, tám năm nay em làm gì? Có thể nói tôi biết không.”
Những lời của Tiết Cảnh để lại một nút thắt trong lòng anh.
Bây giờ đã quyết định không từ bỏ, tất nhiên Lục Thành muốn tham gia vào quá khứ và tương lai của cô. Chỉ có thể thận trọng, từng bước thử nghiệm. Trong giọng điệu của anh, có một sự khiêm tốn hèn mọn mà anh cũng không nhận ra.
Giống như một vị thần, đã yêu một cô gái loài người.
Tình nguyện vì em bước xuống thần đàn, buông bỏ tất cả khí chất và khác biệt, chỉ muốn gần em một chút, gần em một chút.
Có vẻ như không ngờ rằng anh sẽ hỏi điều này.
Lâm Tuế Tuế sững sờ trong nửa giây, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Cô suy nghĩ rồi nhẹ giọng nói: “Thật ra cũng không làm gì, chỉ chữa tai thôi. Đi học, tuần nào cũng đi khám. Ừm, chỉ có những chuyện đó thôi.”
Lục Thành: “Vất vả không?”
“... Cũng thế đó.”
Anh khẽ cười, như thể đây là đáp án anh đã dự kiến.
Giống như có phép thuật, anh lấy một hộp sô cô la lớn từ phía sau và đặt nó lên đùi Lâm Tuế Tuế.
“Đồ dối trá.”
Hẳn đã phải chịu đựng rất nhiều.
Anh đau lòng không nói nên lời, lại không thể quay về quá khứ để tìm cô, ôm lấy cô gái nhỏ nhạy cảm yếu ớt kia, chỉ có thể vụng về dùng một hộp socola khác an ủi cô.
…
Sắc trời tối hẳn.
Vô tình, nó mất màu vàng cam.
Đèn đường cũng bật sáng lên.
Sau khi xe lái ra khỏi khu thương mại, tình trạng giao thông dần được cải thiện.
Lâm Tuế Tuế đang cầm một hộp socola, suy nghĩ bối rối miên man hồi lâu, cũng không hiểu lời nói Lục Thành có hàm ý sâu xa gì.
Nhưng mà cô lơ đãng ngước mắt lên thì chợt ý thức được, đây không phải là đường về nhà của mình.
Sai rồi.
Sau khi lên xe, Lục Thành cũng không hỏi nhà cô ở đâu.
Lâm Tuế Tuế không quan tâm đến bất cứ điều gì khác, vội vàng nói: “Cậu muốn mang tôi đi đâu? Tôi phải về nhà.”
Lục Thành lấy hai tấm vé trong túi.
Rồi đặt nó trong lòng bàn tay của cô.
Lâm Tuế Tuế nhẹ nhàng mở ra - “Buổi hòa nhạc kinh điển Tchaikovsky ở Giang Thành/ Trung tâm nghệ thuật Giang Thành”, thời gian khai mạc lúc tám giờ tối nay.
Lục Thành ngồi bên cạnh chậm rãi nói: “Nếu chúng ta đã đồng ý cải thiện quan hệ... Ừm, em đã kể tôi nghe về cuộc sống của em, vậy tôi mời em đi nghe một buổi hòa nhạc, Tai nhỏ, em sẽ nhận chứ?”
“...”
Ồ.
Thì ra là chờ chỗ này.
Tất cả những lời lan man nói đông nói tây đều là những viên đạn bọc đường, giả vờ hết cả thôi.
Lâm Tuế Tuế dở khóc dở cười.
Nhưng lại không biết nói gì nữa, giống như gì nhỉ? Là lên thuyền giặc rồi, không thể xuống.
…
Khi lái xe đến Trung tâm nghệ thuật Giang Thành thì đã gần bảy giờ rưỡi.
Có một nhà hàng thức ăn nhẹ bên cạnh.
Lục Thành đưa Lâm Tuế Tuế ăn một miếng nhanh để lấp đầy bụng rồi bước vào phòng hòa nhạc.
Ánh sáng mờ đi một chút, đạt đến độ sáng phù hợp nhất.
Trên sân khấu.
Nhạc trưởng cúi chào khán giả chín mươi độ.
Buổi hòa nhạc chính thức bắt đầu.
Không biết vì sao Lâm Tuế Tuế hơi lo lắng, khẽ nắm chặt đầu ngón tay.
Kể từ khi cô mười lăm tuổi, cô chưa bao giờ nghe bất kỳ buổi độc tấu hay buổi hòa nhạc nào. Những hoạt động lẽ ra là bình thường thì đối với cô, lại giống như những cảnh trong giấc mơ.
Mang máy trợ thính thì có thể nghe được gì?
Chỉ là hoài niệm còn xa thôi.
Nhưng mà.
Tám năm trước, cô đã lấy hết can đảm giương cung một lần nữa vì Lục Thành.
Tám năm sau, Lục Thành bất ngờ đưa cô vào phòng hòa nhạc, cố gắng đánh thức ký ức đang ngủ yên một lần nữa.
Giống như một cuốn sách ma thuật.
Đôi mắt của Lâm Tuế Tuế cay cay, nắm chặt lòng bàn tay cũng không cầm được nước mắt.
Đột nhiên.
Một cánh tay vươn ra từ bên cạnh.
Lòng bàn tay Lục Thành rộng rãi lại tràn đầy ấm áp, anh cẩn thận đẩy đầu ngón tay cô ra, ấn vào lòng bàn tay mình, dùng sức đan xen với ngón tay cô.
Khuôn mặt của Lâm Tuế Tuế nóng bừng, vội vàng đẩy bàn tay anh ra,
Nhưng với sức lực nhỏ nhoi của cô, ở trước mặt Lục Thành giống như con kiến, không đáng nói tới.
Da mặt Lâm Tuế Tuế quá mỏng, trong hoàn cảnh yên tĩnh như vậy cũng không dám gây ra quá nhiều tiếng động, đành phải để anh cố chấp kìm lại.
…
Sau một vài bài hát.
Thì đến thời gian nghỉ giữa hiệp điều chỉnh của dàn nhạc.
Trong thính phòng có vài tiếng đối thoại khe khẽ, không to, trầm thấp khiến cho khung cảnh có vẻ nhẹ nhàng, dịu dàng.
Lâm Tuế Tuế thở phào nhẹ nhõm, định nhanh chóng thoát khỏi sự kiềm chế của Lục Thành.
Còn chưa kịp động đậy.
Bên cạnh Lục Thành đã ghé sát vào tai cô.
Khoảng cách quá gần, chỉ cần cô hơi nghiêng tai, môi anh sẽ trực tiếp chạm vào vành tai cô.
Tư thế này khiến người ta vô thức cảm thấy căng thẳng.
Lục Thành chậm rãi nói: “Tai nhỏ, em sờ một chút.”
… A?!
Lâm Tuế Tuế vô cùng sợ hãi.
Như cảm nhận được toàn thân cô căng thẳng, Lục Thành cười khẽ một tiếng.
Sau đó chậm rãi nói thêm: “Chạm vào ngón tay của tôi."”
“...”
“Em chạm vào chưa?”
Lâm Tuế Tuế không dám sờ thật.
Luôn cảm thấy rằng hành động này quá quyến rũ, quá mờ ám.
Không thích hợp.
Nhưng Lục Thành lại chủ động dùng đầu ngón tay gãi mu bàn tay cô, một hai phải bắt cô cảm nhận được sự mềm mại đó.
Anh còn cười và nói: “Thật ra, hồi cấp ba tôi đã không luyện đàn dương cầm. Nhưng trong tám năm qua, tôi lại cầm đàn lên và luyện tập mỗi ngày. Em có biết tại sao không?”
Anh nói chuyện và thở vào tai cô, xúc cảm va chạm.
Trong lòng bàn tay lại có những luồng hơi nóng tỏa ra, toả đến tận trái tim.
Bộ não của Lâm Tuế Tuế trở nên trống rỗng, mất khả năng suy nghĩ.
Chỉ biết thẫn thờ nghe anh nói mà không đưa ra bất cứ phản hồi nào.
Lục Thành tự hỏi tự trả lời và tiếp tục nói với cô: “Bởi vì đàn contrabass cần phải hợp tấu mới tạo ra hiệu ứng mạnh mẽ nhất. Tôi muốn trở thành nghệ sĩ dương cầm của riêng em.”
Dương cầm với contrabass.
Chúng là trời sinh một đôi.
-
Buổi hòa nhạc kết thúc.
Lái xe một lần nữa, trở lại con đường Tê Hà.
Đêm đã rất sâu.
Tài xế đậu chiếc Cadillac trước cổng khu phố nhỏ, xuống xe nhường chỗ cho hai thanh niên ngồi ở hàng ghế sau.
Cả một đêm.
Nhiệt độ trên mặt Lâm Tuế Tuế chưa bao giờ tiêu tan, trong lòng khó tránh khỏi phức tạp.
Cô cắn môi, thì thầm: “...Tôi phải đi về.”
Lục Thành đã hạ quyết tâm tiến lên từng bước nên chỉ cười cười không nói gì nữa.
“Được. Vậy tôi ở đây nhìn em lên lầu. Ngủ ngon nhé.”
Lâm Tuế Tuế: “... Ngủ ngon.”
Cô ra khỏi xe.
Nhanh chóng đi về phía trước.
Đi được khoảng hai mươi ba mươi mét thì phía sau, bỗng nhiên Lục Thành cao giọng hô: “Tai nhỏ.”
Lâm Tuế Tuế dừng bước.
Quay đầu lại, cô ngạc nhiên nhìn anh.
Đèn đường không sáng lắm.
Bóng tối bao phủ khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông, hiện ra một cảm xúc ấm áp như tác phẩm điêu khắc.
Hấp dẫn vô tận và quyến rũ điên đảo lòng người.
Nhưng vào lúc Lâm Tuế Tuế quay đầu lại, trông Lục Thành hơi cô đơn. Chiếc bóng tựa vào thành xe, gầy guộc và mong manh.
Anh nói: “Nếu tôi chết, em sẽ quên tôi. Nhưng liệu lúc tôi còn tồn tại, em có thể yêu tôi không?”
Anh không thể để mất chú con nai của mình.
Cũng không thể học cách từ bỏ cô như bài hát, vì quá yêu nên từ bỏ cô.
Anh chỉ có thể mổ cơ thể mình và lấy trái tim đang rỉ máu của mình ra.
Khẩn cầu cô.
“...”
Cả người Lâm Tuế Tuế chấn động.
Tác giả có lời muốn nói: [1]: Lời bài hát là từ “Hẹn ước bồ công anh”.
Ngoài ra, chiếc chuông của Tiết Cảnh xuất hiện lần đầu ở Chương 31, đó là chiếc chuông rơi ra từ cặp sách của Tuế Tuế.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...