Lục Thành khá xấu hổ khi nói những lời này.
Trên thực tế, hầu như biểu cảm xấu hổ này không bao giờ xuất hiện trên mặt anh, rất rất hiếm thấy.
Nhưng cũng do chuyện này quá quan trọng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Làm cho người ta cảm thấy cần phải giải thích.
Anh mím môi, nhẹ giọng nói tiếp: “Tôi cũng không biết, Bạc Thiến sẽ lén xé tờ giấy này đi tìm em. Xin lỗi, Tai nhỏ, đã làm em buồn.”
Lục Thành không phải là người sẽ chiều chuộng bạn gái cũ sau lưng.
Còn rất tùy tiện, cũng là quen nhau trên danh nghĩa mà thôi, hợp được chia được mà không bận lòng.
Khi đó anh chưa bao giờ nghĩ rằng Bạc Thiến sẽ bí mật tìm gặp Lâm Tuế Tuế.
Cũng nhờ sau khi nhận được tin nhắn WeChat chia tay của Lâm Tuế Tuế, Lục Thành đã suy nghĩ rất lâu, xem kỹ cuốn sách mới phát hiện ra một số manh mối bất thường.
… Sách thiếu một tờ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu như nhìn kỹ hơn, có thể thấy rằng nó đã bị ai đó xé ra.
Lục Thành nhíu mày, nhớ lại cảnh nhận quà.
Ngày hôm đó, anh mang sách đến KTV, cũng có nhiều người nhìn thấy nó.
Hỏi từng người một.
Cuối cùng buộc Bạc Thiến phải nói sự thật.
…
Khi đó, Bạc Thiến rất vui mừng, không giấu được nụ cười trên mặt: “Đàn anh! Cuối cùng anh cũng chịu nói chuyện với em!”
Nhưng Lục Thành không thấy vui vẻ gì.
Anh vừa bước xuống bàn phẫu thuật, cả người tiều tuỵ phờ phạc.
Ánh mắt anh đờ đẫn, khí thế âm trầm, hoàn toàn không muốn trả lời.
“Bạc Thiến, cô làm à?”
Với giọng đều đều, anh lấy tập thơ và lật sang trang dở dang kia.
Chỉ một cái liếc mắt.
Sắc mặt Bạc Thiến chợt thay đổi.
Không còn nụ cười nào nữa.
“Em không biết anh đang nói gì.”
Nhưng càng như vậy, Lục Thành lại càng khẳng định suy đoán của mình: “Cô sẽ trang giấy này đi tìm Tai nhỏ đúng không? Cô nói gì với cậu ấy?”
Bạc Thiến quay đầu lại, trên mặt lộ ra một tia chột dạ rõ như ban ngày: “Đàn anh, anh đừng vu oan em.”
Áp suất không khí giảm mạnh xuống đáy.
Gần như nhiệt độ lạnh lẽo trên mặt Lục Thành ngưng tụ thành một thể rắn chắc.
“Bạc Thiến, chuyện này không giống tính cách cô, cô dám làm không dám nhận sao.”
Ban đầu, anh đồng ý quen Bạc Thiến trong khi tâm trạng vô cùng tồi tệ cũng vì tính tình hào phóng tự nhiên của cô ta.
Người ta luôn khao khát những gì họ thiếu.
Ngay cả khi tình cảm tuổi dậy thì không nhiều tình cảm thì hầu hết đều vui vẻ. Lục Thành cũng phải thừa nhận rằng anh thực sự ngưỡng mộ khí chất khoa trương đặc trưng của các cô gái.
Nhìn chung, các cô gái thẳng thắn và hào phóng thì khó khiến người khác ghét họ.
Ai có thể ngờ rằng Bạc Thiến sẽ trở nên như thế này.
Thấy không hỏi được chuyện gì.
Lục Thành cất tập thơ, xoay người định rời đi.
Dường như Bạc Thiến không thể chịu đựng được thái độ của Lục Thành, cũng như không thể chịu sự thờ ơ và chế nhạo lạnh lùng của anh.
Cuối cùng.
Cô ta đứng sau lưng anh, đột nhiên gầm gừ về phía anh: “Là em xé đó! Vậy thì làm sao!”
Đột nhiên Lục Thành dừng lại.
Trong giọng nói của Bạc Thiến mang theo tiếng khóc: “Lâm Tuế Tuế là cái thá gì, trước thì làm đàn anh chia tay với đàn chị Tô, sau lại nhúng tay vào chuyện chúng ta… Em chỉ cảnh cáo cô ta một chút mà thôi!”
Giọng nói rơi xuống.
Lục Thành vô thức siết chặt ngón tay.
Thậm chí anh có thể tưởng tượng được đôi mắt của cô gái nhỏ đầy nước mắt, dáng vẻ ấm ức khôn kể.
Đúng là lòng người thiên vị.
Bạc Thiến đã khóc rất nhiều ở sau lưng anh, đến nỗi anh chẳng thể di chuyển. Nhưng nghĩ đến Lâm Tuế Tuế, người đã đau lòng khổ sở cho trang giấy này, mặc dù đã lâu không gặp, ngay cả khi cô rời đi mà không từ biệt, anh vẫn cảm thấy đau lòng đến mức cuộn tròn lên.
“... Thôi.”
Người ta đã chạy trốn mất tăm rồi, sao anh có thể mất bò mới lo làm chuồng đây.
Không còn gì để làm.
Nhưng dường như Bạc Thiến lại bị anh chọc tức, cao giọng và tức giận đùng đùng nói: “Không phải Lâm Tuế Tuế chỉ là kẻ thứ ba thôi sao! Cô ta cặp kè với đàn anh khi anh vẫn còn là bạn trai của em! Em nói cô ta vài câu thì sao! Em mới là người bị hại đây này!”
Rốt cuộc Lục Thành cũng quay đầu lại.
Anh nhìn cô ta với khuôn mặt không biểu cảm, trịch thượng.
Anh nói: “Không phải.”
“...”
“Khi chúng ta là bạn trai bạn gái, cô ấy không làm gì cả. Là tôi, không hiểu rõ lòng mình, lại lo trước lo sau mới gây ra cảnh này. Bạc Thiến, cô có thể hận tôi, có thể muốn nói gì về tôi cũng được. Nhưng nếu để tôi nghe cô nói về Tai nhỏ thêm một lần nào nữa, tôi sẽ không khách sáo với cô. Giống như Tô Như Tuyết.”
Vào đêm trước kỳ thi tuyển sinh Đại học, Tô Như Tuyết đã thôi học tại trường Trung học số Tám.
Sự việc này ồn ào khiến cả trường hầu như ai cũng biết.
Mọi người đều đoán.
Mãi cho đến bây giờ, Bạc Thiến mới nhận ra rằng nó là dấu tay của Lục Thành. Nói vậy, tức là phải có liên quan đến video của Lâm Tuế Tuế.
Câu chuyện bên trong quá đau lòng.
Bạc Thiến vẫn chưa cam lòng.
“Đàn anh, anh thật sự thích Lâm Tuế Tuế sao?”
Lâm Tuế Tuế có gì tốt?
Cô ấy không xinh đẹp như Tô Như Tuyết, cô ấy yếu đuối mềm mại, dáng vẻ cũng cần người ta bảo vệ che chở, đầu óc cũng không quá tốt.
Chỉ có thể nói, cô ấy không có tư cách, hoàn toàn không xứng với Lục Thành.
Bạc Thiến thực sự không thể hiểu được.
Nhưng anh kiên quyết trả lời: “Ừ.”
Trả lời xong.
Lục Thành không hề lưu luyến.
Cất bước, rời đi không một tiếng động.
…
Lục Thành giơ tập thơ lên và nhìn Lâm Tuế Tuế.
Ánh mắt sáng ngời.
Gần giống như cách cả cuộc đời.
Một cuốn sách cũ đã thành công đưa cô trở lại tám năm trước.
“Quá khứ” bắt đầu được tua lại.
Dường như cô lại trở về cô gái nhỏ đó, yêu đơn phương cậu bạn cùng bàn sáng chói của mình.
Lục Thành giống như ánh mặt trời.
Xa cách và không thể có được.
Còn cô ấy thì giống như hạt bụi không thể nhìn thấy trên mặt đất, cô ấy chỉ có thể khiêm tốn nhìn lên mặt trời của chính mình, cố gắng ở bên ánh sáng này.
Mỗi ngày, Lâm Tuế Tuế đều sống trong lo lắng bất an và kiệt sức vì bí mật này.
Nhưng cô ấy không muốn tiếp tục như thế này nữa.
Thời gian dạy con người ta trưởng thành.
Bây giờ, cô ấy đã có thể là mặt trời của riêng mình.
Lâm Tuế Tuế siết chặt các ngón tay của mình, thở dài một hơi và chậm rãi nói: “Xin lỗi cậu, Lục Thành, trước đây tôi đã hiểu lầm cậu.” Giọng điệu của cô cực kỳ chân thành.
Lục Thành mím môi, ngón tay thon dài khép lại, đóng sách lại. Cẩn thận cất kỹ cuốn sách cũ như ngọc quý.
Anh thấp giọng gọi cô: “Tai…”
Lâm Tuế Tuế tiếp tục nói: “Cảm ơn cậu đã không quên tôi. Nhưng, nhưng, bây giờ chúng ta đều đã trưởng thành… Ừm… Tóm lại, lát nữa tôi còn có việc, nếu không lần sau tôi mời cậu ăn cơm nhé?”
Đây là để giả vờ như không nghe thấy gì.
“Lần sau” trong miệng trưởng thành chỉ đơn giản là một cách tốt để đối phó với thực tế mà thôi. Nếu đổi lại là Tuế Tuế nhỏ của trước kia, chắc chắn đã lúng túng, ấp úng không nói nên lời từ lâu. Làm sao có thể hào phóng như vậy đâu.
Vốn nên là khung cảnh khiến người ta vui mừng.
Nhưng Lục Thành cảm thấy không cam lòng.
Anh đã đợi tám năm trước khi nói lời thật lòng mình.
Nó không nên là câu trả lời lịch sự và xa lánh như thế này.
“Tai nhỏ, trước kia em nói thích tôi…”
Lâm Tuế Tuế cụp mắt xuống và im lặng.
Thật lâu sau.
Cô nhẹ nhàng nói: “... Đã lâu lắm rồi, chuyện trước kia tôi không còn nhớ rõ nữa. Xin lỗi.”
Rốt cuộc, cũng không phải tất cả tình cảm đều được cả hai tình nguyện mọi lúc.
Tại sao bạn thích tôi, tôi phải thích bạn?
Trên thế giới này không có đạo lý này.
Lục Thành ma sát răng hàm của mình, cuối cùng không nỡ bức ép Lâm Tuế Tuế.
Dù sao cũng là chú nai nhỏ quý giá bị lạc mất vất vả lắm mới tìm lại được, có lẽ nóng vội thì không thành công được.
Anh thất bại.
Dừng một chút Lục Thành lấy lại bình tĩnh rồi nói: “Lấy điện thoại ra đi.”
“Hả?”
Lâm Tuế Tuế không phản ứng gì, sững sờ một chút.
Mắt Lục Thành tốt, nhìn xung quanh nửa vòng rồi tìm được mục tiêu.
Anh với cánh tay dài, lấy chiếc điện thoại của cô trên bục giảng.
Lại giữ ngón tay cô, ấn nhẹ vào màn hình.
Hai tay chạm vào một chỗ, da kề da, khoảng cách tiếp xúc bằng không.
Trên mu bàn tay là một bàn tay ấm áp khác, khiến người ta gần như rùng mình.
“...”
Khuôn mặt của Lâm Tuế Tuế “Bùng” như bốc cháy.
“Đinh.”
Vân tay màn hình được mở khóa thành công.
Lục Thành giống như chưa nhận ra, anh buông xiềng xích chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.
Gõ ngón tay vài lần, nhập một chuỗi số rồi trả lại điện thoại cho cô.
“Điện thoại của tôi và WeChat.”
Lâm Tuế Tuế cố gắng bình tĩnh lại và chậm rãi gật đầu: “À, được.”
“Vậy hẹn gặp lại lần sau…”
Anh dừng một chút, khẽ nhướng mày, giống như biến thành “Đại ma vương anh Thành” ở trường Trung học, cười như không cười nói: “Em có thể nghe điện thoại không?”
Lâm Tuế Tuế im lặng gật đầu.
“Được, vậy em bận trước đi, lát nữa lại gọi.”
Chỉ có thể như vậy trước thôi.
Lục Thành xoay người đi về phía cửa lớp.
Nhưng mà đang đi được nửa đường, anh đột ngột dừng lại.
Tiếng thở dài không thể nghe thấy.
“Lần này, tôi thực sự tìm thấy em, phải không?”
Giọng anh rất nhỏ, như thể đang nói với chính mình.
Không nhìn lại.
Có vẻ như câu trả lời của Lâm Tuế Tuế cũng không cần thiết.
-
Bởi vì Lục Thành đột ngột xuất hiện nên cả người Lâm Tuế Tuế đã rơi vào tình trạng bất ổn.
Tình trạng của tai cũng lúc tốt lúc xấu.
Ngày nào cũng phải mang máy trợ thính mới tiếp tục làm việc.
Thứ bảy.
Triệu Kỳ lại đến lớp.
Kể từ khi biết Triệu Kỳ là cháu trai của Triệu Giới Thông, trong những ngày đi học Lâm Tuế Tuế rất lo lắng vì sợ rằng Lục Thành sẽ đi theo tới.
Từ sáng nay cô đã bắt đầu bồn chồn, sợ có chuyện gì đó.
Đã hơn mười giờ.
Trước đêm đi học.
Lần đầu tiên Tiết Cảnh đột ngột xuất hiện trong văn phòng.
Cậu ta vẫn mặc đồ đen phối một sợi dây chuyền bạc và chiếc quần jean rách.
Tràn đầy hơi thở Smart, điều này hoàn toàn không phù hợp với phong cách vẽ tranh của các cơ sở giáo dục.
Đôi mắt Lâm Tuế Tuế mở to, cô hạ giọng: “Sao cậu lại tới đây?”
Cậu ta đã không xuất hiện trong gần hai tuần.
Cô nghĩ cậu ta đã đi học lại rồi.
Tiết Cảnh mỉm cười, cầm túi trà sữa lớn trong tay lên và lắc lắc. Bước vào văn phòng và chia sẻ nó với đồng nghiệp của Lâm Tuế Tuế. Chia xong nhưng vẫn còn nhiều nên còn phát cho các học sinh trong cơ sở.
Còn nói năng hùng hồn lí lẽ: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm đến nghệ sĩ lớn nhà tôi, mời mọi người uống trà sữa nhé~”
Đồng nghiệp đều cảm ơn khách sáo.
Trong văn phòng có một chị gái khá thân thiết với Lâm Tuế Tuế. Sau khi lấy trà sữa, cô ấy nhìn hai người, vừa nhìn vừa buôn chuyện hỏi: “Tiểu Lâm, đây là bạn trai của em sao?”
Lâm Tuế Tuế dở khóc dở cười, vội vàng xua tay: “Không phải đâu…”
Tiết Cảnh: “Không phải. Tôi là em trai khác bố khác mẹ của Lâm Tuế Tuế.”
“...”
“Không phải chị em ruột thịt, còn tốt hơn chị em ruột thịt. Chị, chị nói xem có đúng không?”
Cậu ta mỉm cười, còn chớp chớp mắt với Lâm Tuế Tuế.
Lâm Tuế Tuế không thèm nói chuyện với cậu ta: “Cảm ơn trà sữa của cậu. Cậu đi nhanh đi, tớ còn lên lớp nữa.”
“Uống chút trà sữa đi, không phải cậu thích ăn ngọt uống béo như món này sao.”
“Uống quá nhiều thì lúc giảng bài giọng sẽ không thoải mái.”
Nói xong.
Cô đứng lên.
Nhìn về phía trước, bắt gặp Lục Thành ở cửa văn phòng.
“...”
Sắc mặt Lục Thành bình tĩnh, bình tĩnh không gợn sóng.
Kêu cô: “Cô giáo Lâm, tôi vừa đưa cháu tới, sao còn chưa lên lớp.”
Lâm Tuế Tuế khẽ run, cầm lấy giáo án: “Xin lỗi, tôi lập tức tới đây.”
Lục Thành không nói gì.
Ánh mắt anh rơi vào Tiết Cảnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...