Nghiên tai

“Cộp cộp cộp…”
 
Tiếng bước chân từ xa đến gần. 
 
Nhanh chóng tiến về phía Lâm Tuế Tuế. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hành lang bệnh viện rất dài, đế giày rơi trên gạch, giống như mỗi một bước đi đều có thể tạo ra tiếng vang, càng không nói đến lúc chạy bộ, mang theo gió nhẹ không thể nhìn thấy, phát ra tiếng cô đơn thấm vào hơi nước khử trùng. 
 
Ngay sau đó. 
 
Dường như hai người phía sau đã gặp nhau, ngược lại sóng vai đi về phía trước. 
 
Tiếng nói tự nhiên giảm đi rất nhiều. 
 
Mặc dù âm lượng bình thường nhưng khi Lâm Tuế Tuế nghe lại giống như thì thầm thân mật, như có như không. 
 
“Ông chủ đã đến phòng bệnh chưa... Luận văn, anh... Thế nào rồi?”
 
“Ừm.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vậy lúc đó… Sau khi kết thúc… Tan tầm? Đi cùng không?”
 
“Tôi không rảnh.”
 
Mặc dù tiếng nói chuyện không rõ ràng nhưng càng lúc càng gần. 
 
Hai người đi ngang qua phía sau Lâm Tuế. 
 
Cô không quay đầu lại, vẫn chăm chú nhìn màn hình hiển thị, không ngừng mong mình có thể thuận lợi chen chúc lên thang máy. 
 
“Đinh.” 
 
Cửa thang máy từ từ mở ra. 
 
Bên trong ít người, chỉ có khoảng sáu bảy người. 
 
Lâm Tuế Tuế không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cô cất bước đi vào và thuận tay ấn nút đóng cửa. 
 
Khoảnh khắc cửa kim loại khép lại. 
 
Cô tùy tiện ngước mắt lên, chỉ trong giây phút đó, cô sững sờ tại chỗ. 
 
Bên ngoài, hai bác sĩ mặc áo khoác trắng đi ngang qua. Một người trong số họ rất cao, hơn nữa, bóng lưng và tư thế đi bộ cực kỳ giống một cố nhân nào đó. 
 
Trong một năm dài đằng đằng, Lâm Tuế Tuế đã vô số lần nhìn bóng lưng kia rồi ngây ngốc. 
 
Hình như đã khắc trong ký ức thiếu niên thanh xuân từ rất rất lâu. 
 
Ngay cả khi tám năm trôi qua. 
 
Ngay khi cảnh đời đổi dời, lòng ái mộ phai mờ.
 
Nhưng muốn khơi gợi lại kí ức xưa cũ thì cũng chỉ cần nửa giây. 
 
Một khoảnh khắc. 
 
Thang máy bắt đầu di chuyển.
 
Lâm Tuế Tuế bình tĩnh trong đống thất thần, chỉ cười nhẹ.
 
Trên đời này nào có trùng hợp như vậy? 
 
Chẳng lẽ có thể gặp lại như gặp Trần Nhất Minh sao? 
 
Giang Thành lớn như vậy, duyên phận là thứ có thể gặp không thể cầu. 
 

Cô thực sự suy nghĩ quá nhiều rồi.
 

 
Mùa hè. 
 
Ánh mặt trời nóng như một cái bếp lò khổng lồ, nướng chín cả thành phố. 
 
Lâm Tuế rời khỏi bệnh viện Tai Mũi Họng.
 
Bước chân hơi dừng lại. 
 
Thay vào đó, lấy khăn giấy trong túi lau mồ hôi trên mặt mình.
 
Cho dù cả đoạn đường cô đều cố gắng đi trong bóng râm thì chưa đến mấy phút, cả người đã đầy mồ hôi. 
 
Trước cổng bệnh viện, gọi taxi lại là chuyện phiền phức. 
 
Suy nghĩ một chút, Lâm Tuế Tuế quyết định ăn cơm ở trưa gần đó, thuận tiện đặt hẹn xe trước, tránh mất công đợi ở ven đường.
 
Tuy nhiên, cô mới bước được vài bước. 
 
Bóng dáng cao lớn sừng sững giống như âm hồn bất tán chắn trước người cô.
 
Vẻ mặt Tiết Cảnh cực kỳ không vui, đương nhiên lúc nói chuyện cũng chẳng hiền lành gì: “... Sao không trả lời điện thoại? Không phải tớ nói đưa cậu đi à.”
 
Lâm Tuế Tuế cúi đầu thở dài, đáp: “Chuyện của tớ, không cần làm phiền cậu đấy.”
 
Tính tình Tiết Cảnh vốn không dễ giận như vậy. 
 
Nhưng dưới cái trời nóng này, cậu ta ngồi xổm ở cửa hơn một giờ, ngay cả mắt cũng không dám chớp một cái mới tìm được người. 
 
Nhận được câu trả lời lạnh lùng này, thật sự làm cho người ta không thể không tức giận. 
 
Cậu ta nghiến răng nghiến lợi: “Lâm Tuế Tuế!” 
 
Trì hoãn mấy phút như vậy, Lâm Tuế Tuế càng nóng nực.
 
Nên chỉ đành nói nhẹ đi: “Có chuyện gì để nói sau, được không? Trời nóng dễ bị say nắng, tớ muốn vào cửa hàng ngồi một lát.”
 
Tiết Cảnh đối diện vài giây với cô.
 
Cuối cùng cũng thua.
 
Cậu ta im lặng nhường đường. 
 
Nhưng cũng chậm lại, đi theo phía sau Lâm Tuế Tuế.
 
“...”
 
Bữa trưa một người đơn giản biến thành hai người đi cùng nhau. 
 
Lâm Tuế Tuế và Tiết Cảnh đã ở nước ngoài cùng nhau được vài năm, mấy việc ăn uống cùng nhau là điều hoàn toàn bình thường.
 
Ngay cả khi im lặng không trò chuyện cũng không có bối rối xấu hổ gì.
 
Trên thực tế, Lâm Tuế Tuế cũng không còn là một cô gái mười lăm, mười sáu tuổi nữa, ngây thơ tự ti, chìm đắm trong thế giới của chính mình và không thể đối mặt với hiện thực. Ý đồ của Tiết Cảnh rõ như ban ngày, cậu ta cũng chưa từng che giấu, rõ ràng đơn giản như vậy, người ta liếc mắt một cái là biết.
 
Nhưng cô nghĩ về cậu ta, không có gì vượt quá tình bạn, cô chỉ thấy bối rối.
 
Vì vậy, cô hết sức cố gắng giữ khoảng cách với cậu ta.
 
Hơn nữa vì nó mà cố gắng chăm chỉ làm việc rất lâu.
 
Đáng tiếc Tiết Cảnh cực kỳ cố chấp kiên trì, giỏi lì lợm la liếm, có thể tìm ra những lời khiến người ta không thể từ chối. Bên cạnh đó, cậu ta cũng chưa bao giờ nói trực tiếp rõ ràng, Lâm Tuế Tuế cũng sợ mình nghĩ nhiều, tự đa đình nên 
càng không dám nói quá thẳng.
 

Chỉ phải từ bỏ.
 

 
Con phố cạnh bệnh viện có rất nhiều nhà hàng nhỏ.
 
Chọn món ăn cũng đa dạng.
 
Hai người ngẫu nhiên bước vào một nhà hàng Tứ Xuyên rồi chọn chỗ ngồi bên cửa sổ.
 
Cửa hàng có máy lạnh rất tốt, hơi mát lan toả khắp người rất thoải mái. Cho nên không hề để ý nhiệt độ, cứ để khẩu vị thích gì làm nấy, chọn một nồi cá hầm ớt to.
 
Khi bưng lên, ớt nổi lềnh bềnh trên nồi canh, bao phủ hoàn toàn con cá.
 
Nói chung màu sắc tươi sáng, rất kích thích vị giác.
 
Lâm Tuế Tuế đeo máy trợ thính, vừa ăn vừa cố gắng thuyết phục Tiết Cảnh: “Tiết Cảnh, cậu về trường đi được không? Tớ về nước để làm việc, cậu về đây làm gì? Còn chưa học xong đâu đấy.”
 
Tiết Cảnh dùng đũa gắp một miếng cá lớn, đặt lên trên cơm trắng.
 
Cậu ta thản nhiên cười nói: “Sách vở có gì mà học, chẳng lẽ cậu hy vọng sau này tớ thành nhà khoa học à?”
 
“Tiết Cảnh!”

 
Lâm Tuế Tuế cau mày, hơi tức giận: “Không cho cậu nói như vậy.”
 
Biết bao người phải từ bỏ ước mơ vì hiện thực đắng cay.
 
Nhưng cậu ta được trời ban tài năng, còn cà lơ phất phơ, nói những điều ngu ngốc như vậy.
 
Đúng là khiến người ta tức giùm.
 
Tiết Cảnh vội vàng nói: “Được rồi, được rồi, tớ không nói nữa. Cậu đừng giận.”
 
“...”
 
Lâm Tuế Tuế cụp mắt xuống, không muốn nói chuyện với cậu ta nữa.
 
Bầu không khí đóng băng trong giây lát.
 
Không lâu sau, người lái xe trực tuyến gọi cho cô, nói rằng xe đã đến cửa nhà hàng.
 
Xung quanh nơi này là bệnh viện, dòng người qua lại đông đúc, phương tiện xe cộ được quản lý nghiêm ngặt nên chỉ có thể tạm dừng lại một lúc.
 
Lâm Tuế Tuế đặt đũa xuống ngay lập tức, đứng dậy, trả tiền trước và nhẹ nhàng nói: “Tớ sẽ về nhà, đừng theo tớ. Tạm biệt.”
 
Nói xong.
 
Cô xoay người mở cửa và rời đi.
 
Không lưu luyến gì cả.
 
Tiết Cảnh ngừng cười, nhìn chằm chằm bóng lưng cô, ngón tay đặt ở trên chiếc chuông nhỏ trên cổ tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoay một vòng.
 
Tiếng chuông không còn kêu nữa.
 
Vẻ ngoài rỉ sét của nó hoàn toàn không phù hợp với bộ trang phục đắt tiền của cậu ta nữa.
 
Nhưng đã mang rất lâu, cũng không nỡ tháo xuống.
 
Thật lâu sau. 
 
Tiết Cảnh cũng đứng dậy, ảm đạm rời khỏi nhà hàng.

 

 
Chu Giai Mật thấy Lục Thành dừng bước, tầm mắt nhìn chằm vào một chỗ, không khỏi nhìn theo nhưng không thấy gì khác thường cả.
 
Chỉ lên tiếng hỏi: “Lục Thành? Cậu nhìn gì vậy?”
 
Thời gian như thoi đưa.
 
Tám năm, cũng đủ để mài giũa một người thành một dáng vẻ khác. 
 
Hoàn toàn thay da đổi thịt.
 
Lục Thành vẫn đẹp trai như trước, mặt mày sắc cạnh, đi tới đâu cũng giống như mang theo hào quang. 
 
Trên mặt lại không nhìn thấy vẻ ngây ngô và bất cần đời của ngày xưa, khí chất càng u ám lãnh đạm, cao không thể chạm tới. 
 
Thậm chí, ngay cả ý cười cũng trốn biệt tăm biệt tích, chỉ giữ mỗi khuôn mặt không biểu cảm.
 
Anh lắc đầu: “... Không có gì.”
 
Chu Giai Mật “À” một tiếng, không thắc mắc nữa mà ngược lại lải nhải hỏi chuyện khác: “Sao tự nhiên ông chủ lại muốn ăn lẩu cay, không phải nói lẩu cay không tốt cho sức khoẻ sao…”
 
Lục Thành không đáp lời. 
 
Nhíu mày, bước chân không nhúc nhích. 
 
Thực sự quá giống.
 
Khuôn mặt nghiêng kia… Anh nhớ mãi không quên rất nhiều năm, ngay cả khả năng nhận lầm cũng bằng không. Nếu không, nhìn vẻ cố chấp của anh lại hơi buồn cười.
 
Hơn nữa anh không dám lập tức đi xác nhận.
 
Chờ cho đến khi phục hồi tinh thần lại. 
 
Người nọ đã lên xe và đi trước mặt anh.
 
Không cho anh cơ hội để lật đổ suy đoán. 
 
Dưới ánh mặt trời. 
 
Xe đến xe đi trên đường nhựa.
 
Lục Thành vô thức nắm chặt nắm đấm. 
 
Từ trước khi kết thúc năm lớp mười một, Lâm Tuế Tuế bỏ học biến mất, WeChat kia đã trở thành liên hệ cuối cùng của hai người. 
 
Kể từ đó, cho dù anh gửi tin nhắn, gọi điện thoại, hoặc nhắn tin qua tất cả các loại ứng dụng mạng xã hội thì giống như đá chìm đáy biển, không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.
 
Lần đầu tiên, anh chủ động về nhà, đi cầu xin Lục Văn Viễn và Bạch Nhược Kỳ.
 
Cầu xin họ trả tiền và tìm người giúp đỡ hỗ trợ.
 
Không tìm thấy. 
 
Ở đâu cũng không thể tìm thấy cả.
 
Cô không trở về quê cũ để đi học, học bạ cũng không thay đổi, gia đình lại càng không liên lạc được. 
 
Lục Thành không chịu hết hy vọng. 
 
Anh dựa vào video của Tô Như Tuyết để tìm mấy người hàng xóm kia ra ngoài. 
 
Kết quả người ta nói, gia đình cô bé đã chuyển đi từ hơn một năm trước, không ai trở lại. 
 
Đối với Lục Thành mà nói. 
 
Lâm Tuế Tuế giống như một giấc mộng huyền ảo.
 
Khi tỉnh mộng, chỉ còn lại hư vô. 
 
Lần đầu tiên anh rung động vì một cô gái, cuối cùng lại kết thúc nhạt nhòa như vậy, thật sự khiến người ta canh cánh trong lòng. 
 
Tám năm nay, Lục Thành chưa bao giờ từ bỏ việc tìm cô. 
 
Hết lần này tới lần khác không tìm được tung tích. 
 
Trên đường đi, không ít cô gái tương tự như Lâm Tuế Tuế, có lẽ là mặt mày tương tự, có lẽ là cơ thể nhỏ nhắn, tính cách mềm mại, có lẽ cũng chỉ có một má lúm đồng tiền… Nhưng không ai trong số họ là cô.

 
Làm thế nào ông trời có thể dễ dàng cho anh đủ may mắn và gặp lại cô trên đường đây?
 

 
“Lục Thành? Lục Thành? Bác sĩ Lục?”
 
Chu Giai Mật nói vài câu nhưng thấy anh không phản ứng, chỉ đành liên tục gọi anh. 
 
Mãi đến khi ánh mắt anh có thần thái mới cười trêu chọc nói: “... Cậu ném hồn vía đi đâu rồi thế?”
 
Lục Thành không nghe lời này, thản nhiên mở miệng: “Tôi gọi điện thoại, cô đi mua trước đi.”
 
Nói xong. 
 
Cũng mặc kệ biểu cảm của Chu Giai Mật, xoay người, bước nhanh đi xa. 
 
Chu Giai Mật bị anh bỏ lại, tức giận dậm chân: “Lục Thành! Đừng để tôi đuổi theo cậu! Nếu không tôi sẽ bảo cậu lo chờ tôi cả đời!” 
 
Dừng một chút. 
 
Cô ấy ngừng lại, bỗng nhiên trong đầu có ý nghĩ đáng sợ.
 
Quen Lục Thành bảy năm, cũng không thấy anh từng yêu đương... Không, chẳng lẽ người ta không thích con gái đấy chứ? 
 
Rắc rối to đấy.
 

 
Lục Thành cũng không quan tâm người khác suy nghĩ về mình như thế nào.
 
Góc phố. 
 
Góc hẻo lánh. 
 
Anh lười biếng dựa vào tường và lấy điện thoại ra.
 
Mặt anh còn trắng hơn nắng trưa, bóng cây cũng chẳng thể che lấp được sự gầy yếu của anh.
 
Anh gọi điện thoại.
 
“Bíp, bíp, bíp…”
 
Ba tiếng.
 
Đầu dây bên kia bắt máy.
 
Chưa nói gì, Khương Đình đã cười toe trước: “Anh Thành? Có chuyện gì vậy? Sao tự nhiên lại gọi điện thoại cho tớ vậy? Không phải lúc này cậu ở bệnh viện hả?”
 
Lục Thành nhéo nhéo sống mũi, bình tĩnh hỏi: “Khương Đình, khoảng thời gian này Tai nhỏ có liên lạc với cậu không?”
 
Im lặng.
 
Bỗng nhiên.
 
Đầu dây bên kia, Khương Đình cao giọng: “Anh Thành! Cậu chưa bỏ cuộc sao? Tai nhỏ suýt hại chết cậu đấy, vì sao cậu còn cố chấp không buông như vậy?! Căn bản cô ta chẳng quan tâm chúng ta!”
 
Giọng Lục Thành lạnh đi: “Khương Đình, đó là chuyện của tớ. Chẳng lẽ Tai nhỏ không phải bạn cậu sao? Đừng nói cậu ấy như vậy.”
 
“...”
 
Khương Đình cứng đầu im lặng.
 
Thật lâu sau.
 
Cô ấy tức giận bất bình trả lời: “Không có. Tám năm qua cô ta chưa liên hệ với tớ.”
 
… Nếu không tính cuộc gọi kia.
 
Nhưng nếu xem nhau là bạn bè thì sao chỉ gọi một cuộc rồi thôi, không gọi nữa?
 
Khi đó, Lục Thành đang nằm trên chiếc bàn phẫu thuật lạnh lẽo.
 
Làm sao cô ấy có thể nghe cuộc điện thoại kia?
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui