Nghiên tai

“Trò chơi kiệt sức nhất trên thế giới này là trò trốn tìm.” - Nhật kí của Lục Thành.
 
-
 
Tháng tám, Giang Thành. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cây mùa hè xanh tươi, đá cuội chảy vàng. 
 
Lâm Tuế Tuế không ngờ rằng khi mình trở về quê cũ, người đầu tiên cô gặp lại là Trần Nhất Minh. 
 
Nói đến cũng trùng hợp, trước bữa tối, đột nhiên cô nghĩ ra tính toán mua thêm chút hoa cỏ cho căn phòng mới, tăng thêm chút hơi người, đỡ trống trải hơn bây giờ.
 
Hơn nữa, sau khi cô trở lại Giang Thành cũng không rảnh ra ngoài dạo chơi, tận mắt nhìn thấy sự thay đổi của Giang Thành mấy năm nay.
 
Nghĩ như vậy, cô cảm thấy mình phải đi ra ngoài một chuyến mới được.
 
Lập tức thay quần áo và đi xuống cầu thang. 
 
Hoàng hôn, không khí nóng bức chưa tiêu tan, vẫn oi bức khó chịu như trước. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mới vài giây đã khiến người ta mồ hôi đầy người.
 
Ngược lại cũng có mấy phần giống như trước. 
 
Lâm Tuế Tuế thổn thức, không hiểu vì sao lại cười khẽ một tiếng, dùng map tìm đường rồi chậm rãi cất bước.
 
Xung quanh con đường này là khu phố cũ, rộn ràng nhộn nhịp. 
 
Dọc theo đường phố có rất nhiều cửa hàng, mua gì có nấy.
 
Nửa đường, Lâm Tuế Tuế bị mùi hương hấp dẫn, không nhịn được mà đi tới bên cạnh mua một chiếc bánh bao chiên rồi xách trên tay.
 
Lại đi về phía trước.
 
Cửa hàng hoa nằm ngay cuối đường Tê Hà. 
 
Một cánh cửa kính hẹp, trên tay cầm treo một tấm biển nhỏ bằng gỗ, viết bốn chữ lớn: Xin chào quý khách.
 
Dưới đây là một dòng chữ đáng yêu nhỏ: “Chúc bạn có giấc mơ ngọt vào tối nay.”
 
Lâm Tuế Tuế đẩy cửa ra, đi vào. 
 
Chủ cửa hàng là một cô gái trẻ, khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, khuôn mặt dịu dàng, giọng nói cũng mềm mại, mỉm cười chào đón: “Xin chào. Bạn cần mua loại hoa nào ạ?”
 
Cô lắc đầu: “Ừm để tôi tự nhiên xem.”
 
“Vâng, mời bạn ạ.”
 
Diện tích cửa hàng hoa không quá lớn, đi vài bước đã đi tới cuối.
 
Nhưng có nhiều loài hoa, chúng được bày trí đan xen khiến người ta hoa mắt.
bó hoa thực vật rất đa dạng, xếp chồng lên nhau, làm cho người ta hoa cả mắt. 
 
Lâm Tuế Tuế hơi sầu.
 
Căn nhà trên đường Tê Hà là phòng cho thuê, cô cũng mới về nước vài ngày, công việc cũng vừa xong, trong tay cũng không có tiền tiết kiệm gì. 
 
Chỉ là ở như vậy, không biết khi nào sẽ chuyển nhà. 
 
Nếu là trồng hoa cỏ quý thì sợ không chăm sóc tốt.
 
Mà lỡ muốn chuyển nhà, di chuyển chúng cũng rắc rối.
 
Chần chừ một lát.
 
Cô hạ quyết định: “Phiền chị lấy cho tôi hai chậu Tiên Nhân Cầu* đi, loại không cần tưới nước càng tốt.”
 
*仙人球: Echinopsis tubiflora là một loài thực vật có hoa trong họ Cactaceae. Loài này được Zucc. ex A.Dietr. mô tả khoa học đầu tiên năm 1846 (Xương rồng đó mọi người)
 
Vừa vặn, nó không chỉ tô điểm căn phòng bằng trực quan mà còn hấp thụ formaldehyde* còn sót lại từ sơn và giấy dán tường.
 

*Formaldehyde tồn tại sẵn trong gỗ, táo, cà chua, khói động cơ, khói thuốc lá, khói đốt gỗ, dầu và khí hóa lỏng (gas),... Nó có thể gây kích ứng da, mắt, mũi và họng, dẫn đến dị ứng. 
 
Mua một được hai.
 
Bà chủ nhanh chóng chọn cho cô rồi đóng gói lại.
 
Lâm Tuế Tuế nói lời cảm ơn, lấy điện thoại ra trả tiền. 
 
“Leng keng…”
 
Lúc này, bên cạnh cửa có tiếng chuông gió vang lên. 
 
Một giọng nam từ phía sau: “Mãn Mãn, anh đến rồi này.”
 
Lâm Tuế Tuế và bà chủ cùng quay đầu.
 
Sau khi nhìn thấy khuôn mặt người tới, cô sững sờ một chút. 
 
Nhíu mày, nhìn chằm chằm người đàn ông kia: “Cậu…”
 
Người đàn ông cũng ngẩn người theo. 
 
Hai người nhìn nhau hồi lâu. 
 
“Lớp trưởng!”
 
“Lâm Tuế Tuế!”
 
Đồng thanh.
 
Thật sự trùng hợp khiến người ta líu lưỡi. 
 

 
Sau khi xấu hổ gặp Trần Nhất Minh, Lâm Tuế Tuế buông tha cho bánh bao chiên.
 
Dứt khoát cùng bạn học cũ đi vào quán lẩu bên cạnh, khách sáo hàn huyên.
 
Gọi món. 
 
Trần Nhất Minh cầm ly trà, bưng vào trong tay, ánh mắt vô thức đánh giá cô.
 
Thật lâu sau. 
 
Cậu ta thở dài: “Lâm Tuế Tuế, cậu thay đổi nhiều quá.”
 
Không chỉ là thay đổi vẻ ngoài mà cả người như được thay da đổi thịt, phóng khoáng tự nhiên hơn thời Trung học rất nhiều, trong khí chất cũng không còn nhát gan và rụt rè nữa.
 
Chỉ còn lại biểu cảm mà thôi, thỉnh thoảng sẽ ngại ngùng dịu dàng một chút.
 
Dù sao, đã tám năm rồi.
 
Thời gian trôi nhanh quá.
 
Nghe vậy, Lâm Tuế Tuế mỉm cười, nói: “Lớp trưởng, đây là khen ngợi chứ?”
 
“Đương nhiên là khen ngợi.”
 
“Cảm ơn cậu, cậu cũng vậy. Nhưng sao cậu lại ở đây?”
 
Cô không khỏi tò mò. 
 
Trần Nhất Minh trả lời: “Cửa hàng hoa là do bạn gái tớ mở.”
 
“Ồ! Chúc mừng cậu nhé, còn có bạn gái cậu xinh quá.”  
 
Lâm Tuế Tuế chân thành nói. 
 
“Ha ha ha ha…”
 
Hai người là bạn học nửa đường, tổng cộng chỉ học cùng nhau chưa đến một năm, không thể nói là có bao nhiêu tình cảm sâu đậm. 
 

Nhưng dù sao cũng là bạn cùng bàn.
 
Hơn nữa nhiều năm không gặp, có bộ lọc thời gian thanh xuân nên cũng không đến mức quá  lúng túng. 
 
Lẩu được bưng lên, hơi nóng bốc lên. 
 
Cách chiếc nồi lẩu, khoảng cách hai người được thu hẹp.
 
Trần Nhất Minh hỏi cô: “Lúc đó, cậu đột ngột thôi học, mọi người ai nấy đều rất kinh ngạc. Sau đó cậu đi học ở đâu vậy?”
 
Lâm Tuế Tuế dừng một chút, hạ đũa rau, nhẹ giọng cười đáp: “Tớ ra nước ngoài.”
 
“Bây giờ mới về?”
 
“Ừm, mới về vài ngày thôi.”
 
Trần Nhất Minh gật đầu: “Năm ngoái lớp mình còn họp lớp. Tớ nghe nói, cậu với Khương Đình cũng không liên lạc với nhau sao?”
 
“...”
 
Lâm Tuế Tuế thu nụ cười.
 
Im lặng.
 
Sao lại không liên lạc được?
 
Cô vừa mới ra nước ngoài, Trương Mỹ Tuệ chỉ ở bên cô hai tuần đã bay về nước để xử lý công việc của công ty, chỉ để cô một mình ở một đất nước xa lạ. 
 
Khác màu da.
 
Bất đồng ngôn ngữ.
 
Càng không có bạn bè.
 
Hơn nữa cô nhát gan nhạy cảm, dù đi đến đâu cũng lo sợ có người lén bàn tán gì đó về mình. Thật sự luống cuống tay chân, khó có thể quen. 
 
Khi đêm khuya, cô ngủ một mình trên giường nhỏ ở apartment.*
 
*Apartment (/əˈpɑːt.mənt/) là từ dùng để chỉ Căn hộ hay chung cư, mô tả về nơi ở trong một tòa nhà cao tầng
 
Nhắm mắt lại đều cảm thấy sợ hãi đến phát run. 
 
Cuối cùng. 
 
Không thể chịu đựng được nữa. 
 
Lâm Tuế Tuế lấy hết dũng khí gọi điện thoại cho Khương Đình. 
 
Nhưng mà, chỉ một tiếng “Alo”, khi Khương Đình nghe ra giọng của cô đã cúp máy cái đùng.
 
Giống như là không tạm biệt đã rời đi với bạn tốt nên cô ấy “tuyên án tử hình” với cô.
 
Tiếng “tút tút” truyền trong ống nghe ra.
 
Cô đang cầm điện thoại.
 
Chẳng thể nhìn nổi, hốc mắt đỏ lên. 
 

 
Trần Nhất Minh thấy vẻ mặt cô không tự nhiên lắm, rất săn sóc, không hỏi thêm gì nữa. 
 
Không đề cập đến quá khứ. 
 
Hai người trò chuyện về công việc.
 
Lần này Lâm Tuế Tuế về nước, chỉ mất hai ba ngày đã ký thỏa thuận nhập học tại cơ sở đào tạo để dạy tiếng Anh cho trẻ em, mỗi tuần mười đến hai mươi giờ học, lại phối hợp giải quyết một số vấn đề của phụ huynh. Mức lương ban đầu là một vạn, đóng năm bảo hiểm xã hội và một khoản cho nhà ở, nếu phụ huynh mua khoá học cho con thì còn được hoa hồng.
 
Trần Nhất Minh nói: “Bây giờ các cơ sở giáo dục rất có lợi nhuận, cậu còn có bằng tiêu chuẩn mạ vàng nước ngoài về. Công việc này tốt đấy.”

 
Lâm Tuế Tuế mỉm cười: “Đúng vậy, không tệ lắm.”
 
Có tiền. 
 
Cũng không bận rộn quá.
 
Chỉ là cô bé trước kia, quyết chí kéo đàn cả đời đã đi đâu mất rồi?
 

 
Trăng vắt vẻo trên đầu cành liễu.
 
Bạn gái Trần Nhất Minh đóng cửa tiệm hoa, tìm đến quán lẩu. 
 
Còn không quên mang theo một bó hoa Baby* nhiều màu cho Lâm Tuế Tuế.
 
*Gypsophila/dʒɪpˈsɒfɪlə/ là một chi thực vật có hoa trong họ Caryophyllaceae.
 
“Không ngờ lại là bạn học cũ của Nhất Minh, trùng hợp thật đấy, cho nên cũng chưa chuẩn bị gì. Bó hoa Baby này tặng cô đây, đặt trong nhà tâm trạng cũng tốt lên theo.”
 
Lâm Tuế Tuế từ chối hai câu, sau khi khách khí nói cảm ơn thì nhận lấy. 
 
Dù gì cũng đã muộn, sau này có dịp sẽ ghé lại ủng hộ.
 
Không làm phiền đôi trẻ nữa. 
 
Cô đứng dậy, nói lời tạm biệt với hai người rồi định về nhà. 
 
Bước chân ra khỏi cửa hàng. 
 
Trước mặt, bóng dáng cao lớn che khuất đèn đường, cũng ngăn cản con đường cô đi. 
 
Lâm Tuế Tuế ngẩng đầu lên, trợn to hai mắt như gặp quỷ. 
 
“Tiết Cảnh? Cậu về lúc nào đây?”
 
Tiết Cảnh đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen, tay áo ngắn của Croixin phối với quần jean rách, trên cổ tay đeo một sợi dây xích bạc tinh tế gắn thêm một cái chuông nhỏ, loáng thoáng như đã bị rỉ sét. 
 
So với thời Trung học, khí chất Smart đã thu lại rất nhiều. 
 
Nhưng dường như, vẫn không thể diệt trừ tận gốc.
 
Trên mặt cậu ta không có ý cười gì, thuận tay xách túi trong tay Lâm Tuế Tuế, ánh mắt di chuyển trên bó Baby trong chớp mắt. 
 
Dừng một chút, nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng. 
 
Lúc này mới đáp: “Cậu cũng thích rời đi mà không chào nhỉ. Chẳng lẽ là thiên tính nghệ sĩ sao?”
 
Lâm Tuế Tuế mím môi, thở dài: “Tiết Cảnh…” 
 
“Đừng nói chuyện. Tôi đang tức giận.”
 
“...”
 
Mặc dù nói là nói như vậy.
 
Tiết Cảnh cũng biết tính tình của cô, không ngăn người ở giữa đường quá lâu, dùng ánh mắt ý bảo cô nhanh chóng về nhà. 
 
Còn mình thì im lặng đi theo phía sau cô.
 
Dưới ánh đèn đường. 
 
Bóng dáng hai người chiếu xuống đất, một cao một thấp, nhìn cực kỳ hài hoà, cũng rất quen thuốc.
 
Khiến người ta không muốn phải suy nghĩ gì cả.
 
Lâm Tuế Tuế hỏi cậu: “Đến khi nào vậy?”
 
“Mới đến.”
 
“Vậy trường học cậu sao? Đi học làm sao?”
 
Tiết Cảnh: “Không học.”
 
Bỗng chốc.
 
Lâm Tuế Tuế dừng bước. 
 
Quay lại và nhìn cậu ta. 
 
Giọng điệu không khỏi trở nên nghiêm khắc: “Tiết Cảnh, cậu biết mình đang nói gì không? Điên à?”
 
Tiết Cảnh cười lạnh một tiếng, gật đầu: “Điên rồi. Không phải cậu biết tôi điên từ lâu rồi à? Tôi là kẻ điên, Smart!”

 
“Cậu!...”
 
Lâm Tuế Tuế bị cậu ta chọc tức đến hai má phiếm hồng, vốn đã không giỏi ăn nói, đến lúc quan trọng càng không biết nên nói cái gì. 
 
Cô giật lấy túi xách mình trong tay Tiết Cảnh. 
 
Xoay người, không chút do dự bước nhanh hơn, không muốn nói nhiều với cậu ta nữa.
 
Hai tay Tiết Cảnh đút vào trong túi, không đuổi theo. 
 
Chờ người đi thật xa. 
 
Cậu ta mới cất cao giọng, hô to một câu: “Ngày mốt tôi sẽ đi đến bệnh viện với cậu! Không được không trả lời điện thoại của tôi!”
 
“...”
 
-
 
Thứ năm.

 
Lâm Tuế Tuế từ chối nhận điện thoại của Tiết Cảnh, một mình đến bệnh viện. 
 
Bắt taxi từ đường Tê Hà đến bệnh viện Tai Mũi Họng ở Giang Thành mất gần bốn mươi phút. 
 
Hơn nữa lại là giờ cao điểm buổi sáng đi làm nên trên tắc đường muốn xỉu.
 
Lúc xuống xe, đã gần mười giờ. 
 
Số lượng bác sĩ chuyên khoa đã ít, Lâm Tuế Tuế lạ không muốn phí công nên chọn phòng khám đặc biệt. 
 
Tám năm qua, dưới tay các bác sĩ nổi tiếng ở nước ngoài cũng không phải là không có tiến triển.
 
Có lẽ là bởi vì Trương Mỹ Tuệ nói bí mật kia cho nên áp lực tâm lý của cô giảm mạnh, năm đầu tiên ra nước ngoài, tháo máy trợ thính kiểm tra đã có thể nghe một vài tạp âm đứt quãng.
 
Kết hợp với tất cả các loại thuốc, vật lý trị liệu, can thiệp tâm lý vân vân.
 
Đến hai năm trước, Lâm Tuế Tuế không cần dựa vào công cụ hỗ trợ đã nghe được một ít tiếng động tương đối lớn. 
 
Ví dụ, Trương Mỹ Tuệ đưa cô đi xem pháo hoa. 
 
“Bùm…”
 
“Bùm…”
 
Một chút, lại một chút, giống như là nở rộ ở trong lòng cô. 
 
Đêm trước khi trở về nước. 
 
Bác sĩ điều trị của Lâm Tuế Tuế, với tiếng Trung không quá thành thạo và nói với cô: “Lâm, tôi không có cách nào để giúp bạn, muốn phục hồi hoàn toàn thì phải xem trái tim của bạn.”
 
Người nước ngoài tóc vàng cười rộ lên, cực kỳ chói mắt. 
 
“Cầu xin Thượng Đế chúc phúc cho bạn.”
 

 
Tuy nhiên, nói như vậy chứ kiểm tra hàng ngày là việc cần thiết. 
 
Lâm Tuế Tuế đã quen thuộc với quá trình khám bác sĩ này lâu, trao đổi vài câu đơn giản về hồ sơ bệnh án với bác sĩ chuyên khoa rồi đi nộp tiền, chụp phim. 
 
Bệnh viện Tai Mũi Họng Giang Thành nổi tiếng.
 
Lúc này, thang máy chật kín người. 
 
Lâm Tuế Tuế không muốn chen chúc với nhiều người như vậy, nên cô đợi ở ngoài cửa thang máy, đợi những người bên trong điều chỉnh tư thế đứng, cuối cùng xác nhận không có chỗ cho cô.
 
Dứt khoát đợi chuyển tiếp theo.
 
Cửa thang máy từ từ đóng lại.
 
Cô ngước mắt lên và nhìn chằm chằm vào số tầng.
 
Tay nắm chặt chiếc máy trợ thính, cô dửng dưng nghịch nó, trông có vẻ hơi lơ đãng.
 
Đột nhiên.
 
Đầu hành lang có tiếng hét.
 
“Bác sĩ Lục!”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui