“Khi chuyện bất ngờ liên tiếp xảy ra thì có vẻ những suy nghĩ miên man đều nhỏ bé không đáng kể.” - Nhật kí của Lâm Tuế Tuế.
-
Bên kia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiết Cảnh dẫn Lâm Tuế Tuế tới sân thể dục sau rừng cây nhỏ.
Dù sao trường Trung học số Tám cũng là trường tư lập nổi tiếng, cảnh quan vườn trường được xây dựng tỉ mỉ xinh đẹp.
Trong rừng cây có vườn hoa, vườn trúc và nơi nghỉ chân.
Trông cực kỳ lịch sự tao nhã nhưng thường ngày không có ai tới.
Chỉ đến tiết thể dục mới có các bạn nữ lười biếng đi vào, tụm năm tụm ba ngồi nói chuyện và chơi điện thoại.
Hiển nhiên Tiết Cảnh cũng là một trong những người lười biếng.
Cậu ta quen cửa quen nẻo chọn ghế đá rồi tự nhiên ngồi xuống.
Động tác mạnh mẽ, chuỗi dây xích bạc ghim trên áo hoodie va vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy Lâm Tuế Tuế còn đứng ngốc nghếch ở đó, Tiết Cảnh vẫy vẫy tay với cô: “Tới ngồi này.”
Giọng Lâm Tuế Tuế rất khẽ: “... Tôi phải về nhà. Cậu có việc gì thì nói nhanh đi.”
Tiết Cảnh cong môi cười khẽ.
Ngón tay sờ sờ trong túi.
Chỉ trong chớp mắt, ngón trỏ và ngón giữa kẹp lấy hai tờ giấy.
Cậu tay quơ quơ rồi đưa tới trước mặt Lâm Tuế Tuế, nói: “Đi xem buổi biểu diễn với tôi đi, một mình chán quá.”
Lâm Tuế Tuế chớp chớp mắt.
Trên tờ giấy viết rất rõ: “Buổi lưu diễn thế giới của Châu Kiệt Luân - Giang Thành/ Sân vận động tám vạn người, khởi đầu tuyệt vời!”
Ngày “mười bảy tháng ba, bảy giờ ba mươi chiều”.
… Trùng hợp vậy ư?
Cô mím môi, ánh mắt nhìn đi chỗ khác của tấm vé, hỏi: “Không phải lúc trước cậu nói không thích Châu Kiệt Luân sao? Sao tự nhiên lạ đòi đi xem buổi biểu diễn?”
“Bởi vì hôm đó chỉ có mỗi buổi biểu diễn đó, vừa vặn. Hơn nữa tôi nói không thích chứ không phải ghét. Nghệ sĩ lớn ơi, sao cậu lại hỏi nhiều câu như vậy, tiết kiệm thời gian đi.”
Tiết Cảnh không cho cô từ chối, nhét thẳng tấm vé vào tay cô.
“Hứa rồi đấy.”
…
Gần đây, tâm trạng Tô Như Tuyết khá là vui.
Cô ta không giống thí sinh bình thường, bốn tháng cuối chăm kiếm điểm, nuốt sách nuốt vở mới yên tâm. So với bạn cùng lớp, cô ta giống như đã thi xong, cả ngày lắc qua lắc lại rảnh không có việc gì làm.
Cũng chia tay bạn trai mới.
Nhớ lại, tràn đầy chán ngấy.
Chỉ có một người nào đó khiến cô ta nhớ mãi không quên, khó có thể giải tỏa.
Tô Như Tuyết cực kỳ tự tin với giác quan thứ sáu của mình.
Đối với Lục Thành mà nói, phần lớn bạn gái đều là gió thoảng mây bay, thậm chí so ra kém hơn cả “bạn bè” bình thường.
Trong đó, trở ngại lớn nhất chính là con nhóc tóc vàng kia.
Tô Như Tuyết đã bắt đầu yêu đương từ hồi cấp hai, làm sao có thể nhìn không rõ ánh mắt của Lục Thành khi nhìn con nhóc kia chứ, hoàn toàn khác bình thường.
Chậc.
Không biết còn tưởng là vàng bạc châu báu gì đó nữa.
Thì ra chỉ là con của hồ ly tinh cướp chồng.
Cô ta bất ngờ biết được nhược điểm của Lâm Tuế Tuế, lại uy hiếp một chút. Theo như tưởng tượng của cô ta, Lâm Tuế Tuế sẽ ngoan ngoãn làm theo lời mình, thế là giải quyết vấn đề này.
Tính tình Lục Thành này, xưa nay mắt cao hơn đầu, không ai bì nổi.
Nếu bị cô gái vô duyên xa cách thì tuyệt đối sẽ không khom lưng cúi mình cầu xin.
Như vậy thì không phải sẽ giải quyết thuận lợi sao.
Tô Như Tuyết đi nhìn trộm xung quanh lớp 11/2, nhìn thấy đã đổi chỗ ngồi rồi, bây giờ người ngồi cạnh Lục Thành là một cậu con trai hơi mập, khuôn mặt hiền lành, vừa nhìn đã vui vẻ.
Nhân dịp thứ sáu tan học.
Tô Như Tuyết tỉ mỉ trang điểm một phen, quyết định đi trường Trung học số Tám cửa đổ Lục Thành.
Nhưng mà đa số gương mặt quen quen trong lớp đều đã ra về.
Chờ hoài chờ mãi cũng không thấy người kia ra, mà cũng không thấy con nhóc đó đi ra.
Hai người này lén lút làm gì?
Rốt cuộc vẻ đắc ý trên mặt Tô Tuyết Như cũng không còn nữa, tức tối ném túi xách đeo vai màu trắng xuống đất như trút giận…
“Bụp!”
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, sự hung ác trong mắt lóe lên.
Mắng một câu: “Mẹ nó.”
…
Chủ nhật.
Lâm Tuế Tuế làm bài tập về nhà xong, kéo ngăn kéo ra và lấy tấm vé buổi biểu diễn đặt trên bàn.
Ánh mắt sững sờ, dáng vẻ cũng hơi hoảng hốt.
Điện thoại nhẹ nhàng rung lên.
Là Khương Đình gửi tin nhắn tới.
Bánh gừng Khương Khương zzz: [Cục cưng! Xuống uống trà chiều đi! Ở quảng trường Zhengda*!]
Super Brand Mall là một trung tâm mua sắm lớn của Thượng Hải. Tọa lạc tại vị trí đắc địa của Khu Thương mại và Tài chính Lujiazui, Super Brand Mall có tầm nhìn ra Bến Thượng Hải nổi tiếng.
Bánh gừng Khương Khương: [Tớ chán quá huhu~]
Lâm Tuế Tuế mím môi, do dự vài giây rồi cất tấm vé vào sâu trong ngăn kéo. Cô đứng lên, thay quần áo rồi ra ngoài, chuẩn bị đi tới cuộc hẹn.
Kinh trập, đã là ngày xuân thịnh vượng.
Kinh trập là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Ngày bắt đầu tiết Kinh trập thường diễn ra vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 345°.
Lại là cuối tuần, dọc theo đường đi, dòng người tấp nập, chen vai nối tiếp nhau.
Quảng trường Zhengda vẫn náo nhiệt, là khu trung tâm thương mại danh lam thắng cảnh nổi tiếng của Giang Thành, nhiều khách du lịch, người dân địa phương cũng thích đến dạo chơi, từng giọng nói phổ thông đan xen với tiếng địa phương Giang Thành tạo thành giai điệu kỳ diệu của trung tâm thương mại.
Lâm Tuế Tuế tìm được Khương Đình ở cửa hàng bánh ngọt.
Trước mặt Khương Đình là vài món bánh ngọt bánh kem, cô ấy cầm thìa nhỏ chọt chọt lên bánh.
Nhìn buồn bực không vui, tâm trạng không tốt lắm.
Lâm Tuế Tuổi ngồi xuống trước mặt cô ấy, nhẹ nhàng mỉm cười, kêu tên cô ấy: “Khương Đình.”
Khương Đình não nề ngẩng đầu lên: “Tai nhỏ, cậu tới rồi… Ừa, chọn thoải mái đi, tớ mời khách.”
“Làm sao vậy?”
Giọng nói cô dịu dàng, tựa như chiếc chìa khoá mở hộp Pandora bí mật. Bỗng chốc Khương Đình nói chuyện như máy hát, “bùm bùm” chửi bới liên tiếp không dứt, muốn cản cũng không được.
Nhưng càng nghe càng cảm thấy sai sai.
Vất vả lắm Khương Đình mới nói mỏi miệng, miệng khô lưỡi khô, quyết định ăn một miếng rồi “ngừng chiến” một lát.
Lâm Tuế Tuế suy nghĩ một chút, cẩn thận hỏi lại: “Cho nên, cậu cãi nhau với anh cậu sao?”
Khương Đình xua tay, “Hừ” một tiếng, nhanh miệng thốt ra: “Anh ta thì tính là anh gì chứ!”
“Hả…”
Cô sửng sốt.
Chính Khương Đình cũng ngây ngẩn cả buổi.
Một lúc lâu sau.
Cô ấy mới ngượng ngùng cười: “Tớ không có ý lừa cậu đâu… Cái đó, dù sao…”
Lâm Tuế Tuế quan tâm lắc đầu: “Không sao, không nói cũng được mà.”
Mỗi người đều có bí mật của riêng mình.
Dù có là bạn bè tốt đến đâu cũng khó mở miệng.
Quen biết mấy tháng cô cũng hiểu được.
Khương Đình phàn nàn một hồi, cuối cùng vẻ mặt cũng tươi tắn hơn.
Thấy Lâm Tuế Tuế dịu dịu dàng dàng, cả người mại như bông, nói chuyện với cô cũng thoải mái quá, nhìn mặt cô cũng khiến người ta sinh lòng trìu mến.
Suy nghĩ một chút, Khương Đình hỏi thử: “Thứ sáu đó, cậu và cái cậu Tiết Cảnh kia đi đâu vậy? Đi chơi hả?”
“Không có, chỉ ra ngoài nói mấy câu thôi.”
Lâm Tuế Tuế trả lời đại khái.
Khương Đình gật đầu, cười một tiếng, nói: “Anh Thành không vui.”
“...”
Không cần phải nói quá rõ ràng.
Lâm Tuế Tuế cúi đầu thở dài.
Hai người bảo vệ bí mật của nhau, lại mở miệng, mỗi người đều cảm thấy bả vai mình chùng xuống.
Nói lung tung lang tang vài chuyện trong trường, nhìn thời gian cũng không còn sớm nữa, hai người dời “căn cứ” khoác tay nhau đi ăn thịt nướng.
Đến giờ ăn, trước cửa tiệm thịt nướng đông nghịt người
Lâm Tuế Tuế xếp hàng xong, đưa bill và túi xách cho Khương Đình, bảo cô ấy tìm chỗ ngồi.
Còn mình vội vàng cất bước, đi sang bên cạnh tìm toilet.
Chờ cô trở về, Khương Đình đã ngồi xuống ghế nhựa rỗng.
Trên tay cầm điện thoại, vẻ mặt cực kỳ lạnh lùng.
Tâm trạng Lâm Tuế Tuế không tệ, lấy giấy lau nước trên ngón tay, điều chỉnh máy trợ thính một chút và ngồi xuống bên cạnh cô ấy, cười hỏi: “Sao vậy? Anh cậu thúc giục cậu về nhà à?”
Bỗng nhiên.
Khương Đình giống như bị giật mình, mạnh mẽ ngẩng đầu lên.
Tay cũng hoảng hốt rụt lại.
“Bộp”
Điện thoại rơi xuống đất.
Không nghĩ tới phản ứng của cô bạn lớn như vậy, Lâm Tuế Tuế kinh ngạc nhìn qua.
Trung tâm mua sắm được chiếu sáng rực rỡ.
Sắc mặt Khương Đình lại cực kỳ trắng bệch.
Cô mỉm cười và hỏi một lần nữa: "Có chuyện gì vậy?" ”
Không ai trả lời.
Im lặng trong một thời gian dài.
Khương Đình thở dài một hơi, nhặt điện thoại lên đưa cho cô xem.
Một bên không lựa lời nói: “Tai nhỏ, cậu mặc kệ đi… Thôi cậu đừng nhìn.”
Nói xong lại hối hận.
Nhưng tính cách cô ấy thẳng thắn, không giấu được lời, tóm lại cũng phải lộ ra.
Lẽ ra không nên chán mà lấy điện thoại ra chơi.
Khương Đình vừa rối rắm vừa tự trách mình.
Lâm Tuế Tuế đã không còn chú ý tới biểu cảm của cô ấy từ lâu, mắt nặng như chì nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.
Trường Trung học số Tám đã có Tieba* từ lâu.
Baidu Tieba (tên tiếng Trung: 百度贴吧, pinyin: bǎidù Tieba) là một mạng xã hội trực tuyến được thiết kế dưới nền tảng của ứng dụng tìm kiếm thông tin Baidu do công ty Bách Độ của Trung Quốc sáng tạo nên vào năm 2003.
Lúc mới thành lập được các đàn chị quản lý, sau khi các chị ấy tốt nghiệp thì không có người quản lý nên Tieba trở thành nơi “không nơi nương tựa”, đủ thứ loại người trên đó.
Hơn nữa, cách đây không lâu, Tieba còn bị bug, có thể đăng bài ẩn danh.
Tỏ tình, mắng chửi giáo viên, cãi nhau, trao đổi câu trả lời sách giáo khoa, cái gì cũng có.
Cách địa chỉ IP nặc danh, hoàn toàn không giống tác phong của một trường danh tiếng, các thể loại “hội chứng tuổi dậy thì” đều phơi bày trong các bài viết này mà chẳng sót điều gì.
Lúc này, một người dùng ẩn danh đã đăng bài lên Tieba của trường.
[Sự thật chuyện nhập học học sinh lớp mười một mới chuyển trường - Click vào để biết cách trở thành học sinh của trường Trung học số Tám.]
Đầu tiên là một video.
Chỉ liếc mắt một cái Lâm Tuế Tuế đã hiểu rõ đại khái.
Trong chớp mắt cả người như bị ném thẳng vào biển nước đá.
Rét lạnh, nghẹt thở.
Nhấn chìm cô.
Khương Đình muốn thu điện thoại lại.
Lâm Tuế Tuế nắm chặt ngón tay cô ấy, cắn môi, ấn mở video kia ra.
“Trương Mỹ Tuệ, cô có xấu hổ hay không! Cô hại nhà chúng tôi tan cửa nát nhà…”
Người phụ nữ khóc lóc phẫn nộ.
Đám người tốt chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Con gái kẻ thứ ba chắc chắn sau này cũng là kẻ thứ ba!”
“Trông ngoan ngoãn như thế, không chừng tâm tư cũng y chang mẹ nó!”
“Chậc chậc…”
Hẳn là người quay video đứng trong đám người, không phải vị trí tốt, màn hình cũng hơi rung lắc, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ quay đến nhân vật chính.
Nhưng chỉ trong chốc lát
Đám đông bắt đầu xô đẩy chen lấn lên.
Không biết khuỷu tay ai đã đẩy cô bé ngã từ cầu thang xuống.
Cuối cùng hình ảnh dừng lại ở nửa khuôn mặt của cô gái.
Rõ ràng đến mức không thể chối cãi.
Video đã kết thúc,
Lướt xuống bên dưới bài viết để trả lời.
Lung tung lộn xộn, các bình luận đã kéo dài cả trăm lầu.
Khương Đình chưa xử lý tình huống này bao giờ, chính cô ấy cũng không biết nên làm gì bây giờ, chỉ có thể dùng sức nắm bả vai cô: “... Tai nhỏ, cậu không sao chứ?”
“...”
Không tốt.
Rất xấu.
Bên tai Lâm Tuế Tuế đều là tạp âm, giống như ngàn vạn sóng vô tuyến đồng loạt mở nhạc giao hưởng, khiến thân cô lắc lư lung lay giống như một giây sau cô sẽ té ngã.
Sắc mặt trắng bệch.
Đôi môi gần như bị cắn đến chảy máu.
Cô đừng dậy cái “đùng” rồi hất Khương Đình ra, lảo đảo chạy ra ngoài.
Khương Đình sợ hãi.
Sau khi phản ứng lại thì vội vàng đứng dậy đuổi theo.
Lâm Tuế Tuế không chạy nhanh.
Nhưng trung tâm mua sắm quá đông người, xô đẩy chen chúc, chen lấn lẫn nhau nên mới đó mà mất bóng cô.
Khương Đình không thể không dừng bước, trán đầy mồ hôi cũng không kịp lau, chống tường, trầm tư suy nghĩ.
Làm gì bây giờ?
Giờ phải làm sao đây?
Xóa bài ư?
Mà tìm ai xóa bài?
Tai nhỏ có xảy ra chuyện gì không?
Chần chừ mấy giây.
Khương Đình lấy điện thoại ra một lần nữa, bấm số của Lục Thành.
“Anh Thành, Tai nhỏ cậu ấy…”
…
Lâm Tuế Tuế chạy ra khỏi Zhengda Plaza.
Bên ngoài là hoàng hôn buông xuống.
Màu trời dịu dàng, còn có thể nghe thấy tiếng sóng trên sông Hoàng Phố và tiếng còi thuyền.
Là năm tháng yên tĩnh.
Cô nhìn vào khoảng không và bình tĩnh lại từng chút một.
Sớm biết ngày này sẽ đến, đúng không?
Cô không chịu nổi áp lực tâm lý, vẫn luôn trốn tránh… nhưng dường như cô chỉ có thể trốn thoát.
Cô còn có thể làm gì nữa?
Lâm Tuế Tuế tự cười nhạo chính mình.
Dừng một chút, cô lấy điện thoại ra, bấm vào khung chat, gõ từng chữ một: [Mẹ, đưa con ra nước ngoài.]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...