Nghiên tai

Tuy nhiên, mặc dù cốt truyện của cuốn truyện hơi “đả thương” người ta.
 
Nhưng biệt danh “Tai nhỏ” này lại được công nhận.
 
Hẳn là Lục Thành còn nhớ điều ước năm mới của Lâm Tuế Tuế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trước giờ tan học.
 
Anh lười biếng đứng dậy, tiện tay vuốt tóc định rời đi. 
 
Bất chợt lại nhớ tới gì đó rồi nói với Lâm Tuế Tuế: “Tai nhỏ, cây đàn kia của cậu còn ở trường đúng không? Tớ bảo người mang về cho cậu.”
 
Cả người Lâm Tuế Tuế nhẹ nhàng run lên. 
 
Hai chữ “Tai nhỏ” này nhẹ nhàng lướt qua tai cô như lông vũ kích thích toàn bộ thần kinh trung ương đều run lên.
 
Lục Thành nhíu mày, ngón tay khẽ cong, nhẹ nhàng ấn bàn xuống. 
 
“… Đầu óc nhóc lại bay đến đâu rồi?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hả hả không có.”
 
Cuối cùng Lâm Tuế Tuế cũng tỉnh táo lại.
 
Vành tai nóng lên, ấp úng, nói mấy câu lạc đề rồi mới nhớ tới đối phương đang hỏi gì: “Không sao, tớ tự cầm cũng được.”
 
Lục Thành nói dứt khoát nhanh gọn lẹ: “Cậu cứ chờ ở lớp đi.”
 
Nói xong.
 
Anh xách cặp rồi xoay người rời đi.
 
Lâm Tuế Tuế không biết anh muốn làm như thế nào. 
 
Chờ một lát.
 
Mắt thấy sắc trời dần tối dần, dần dần, ngay cả ánh cam cũng không thấy tăm hơi.
 
Đêm mùa đông lạnh. 
 
Có lẽ Lục Thành sẽ không quay lại nữa. 
 
Cô suy nghĩ một chút, lấy điện thoại định gửi một tin nhắn WeChat cho anh rồi vội vàng về nhà trước. 
 
Tin nhắn sửa tới sửa lui, từ ngữ cẩn thận. 
 
Cuối cùng cũng chỉnh sửa xong, còn chưa kịp gửi đi đã bất ngờ nghe thấy một giọng nam xa lạ ở cửa sau đang gọi tên cô. 
 
“Lâm Tuế Tuế? Ai là Lâm Tuế Tuế?”
 
Lâm Tuế Tuế cả kinh, quay đầu nhìn qua. 
 
Bên ngoài cửa sau. 
 
Chàng trai duỗi cổ và nhìn xung quanh lớp học.
 
Sau khi lơ đãng đối diện với tầm mắt của cô, lập tức phản ứng lại: “À! Là chị đúng không! Có thấy chị ở KTV lúc trước!”
 
Lâm Tuế Tuế cẩn thận nhớ lại vài giây, cũng có ấn tượng.
 

Sau khi thi giữa kỳ, chàng trai này có đi hát KTV và ăn lẩu với bọn họ, hình như là bạn của Lục Thành và Dư Tinh Đa trong đội bóng rổ của trường. 
 
Nhưng tên... Cô không nhớ lắm.
 
Chỉ có thể lúng túng cười cười, chào hỏi: “Xin chào, xin hỏi có chuyện gì không?”
 
Chàng trai kia nói: “Đi thôi, anh Thành bảo em đưa chị về, với cầm đàn nữa.”
 
Nhìn cậu ta cao to, dễ dàng xách túi đàn to từ bên ngoài lớp học vào, vẻ mặt đắc ý rồi vỗ vỗ. 
 
Lâm Tuế Tuế không quen nhận được sự giúp đỡ và quan tâm của người lạ. 
 
Đặc biệt là trong trường hợp này. 
 
Đôi môi cô giật giật, thì thầm từ chối: “Không cần đâu, tự tôi cầm là được.”
 
“Không được, đây là nhiệm vụ anh Thành giao cho. Em gái, yên tâm, em không phải người xấu, bảo đảm đáng tin.”
 
Lại dừng một chút, chàng trai nói tiếp: “Nói đưa về sẽ đưa về, chắc chắn không giống như anh Thành, nửa đường lại chạy đi tán gái.”
 
“…”
 
Không còn sớm nữa.
 
Mặt trăng vắt vẻo giữa bầu trời.
 
Lâm Tuế Tuế và chàng trai kia, một trước một sau, yên lặng đi về. 
 
Chàng trai kia tên là Triệu Giới Thông, nhỏ hơn họ một tuổi.
 
Có thể là nhận ra Lâm Tuế Tuế không nhớ rõ tên của mình nên niềm nở giới thiệu lại một lần nữa, không đến mức làm cho cô quá xấu hổ. 
 
Hiển nhiên Triệu Giới Thông là một người giỏi nói chuyện, bầu không khí yên tĩnh như vậy khiến người ta vò đầu bứt tai.
 
Nửa ngày sau, rốt cuộc cũng không nhịn nổi, muốn nói chuyện với Lâm Tuế: “Lâm Tuế Tuế, chị học đàn này nhiều năm rồi hả?”
 
“… Ừm.”
 
“Giỏi quá.”
 
Lâm Tuế Tuế cười khiêm tốn: “Cũng không giỏi lắm.”
 
“…”
 
Triệu Giới Thông không nhịn được bước lên một bước, sóng vai cùng cô. 
 
Tiếp theo, thở dài: “Đàn chị, chị như vậy em xấu hổ quá.”
 
“Xin, xin lỗi.”
 
Triệu Giới Thông cật lực xua xua tay: “Không phải ý đó, ý là, à ừm…”
 
Không thể nói rõ.
 
Đây cũng là lần đầu tiên cậu ta gặp một cô gái như Lâm Tuế Tuế.
 
Ngoan đến mức làm cho người ta hận không thể rụt tay rụt chân, chỉ sợ không cẩn thận quấy nhiễu thế giới của cô ấy.
 
Chẳng trách Lục Thành không thể không thương hoa tiếc ngọc, còn muốn kêu người khác tới xách đồ cho bạn nhỏ cùng bàn này của mình.
 
Theo Triệu Giới Thông quan sát, Tô Như Tuyết cũng chưa từng được quan tâm chăm sóc như thế này.
 

Không, phải nói là từ sau khi cậu ta học tại trường Trung học rồi quen biết Lục Thành trên sân bóng, cơ bản không có cô bạn gái nào từng nhận được sự chăm sóc quan tâm như thế này.
 
Điều này đủ để khiến người ta tò mò. 
 
Nương theo ánh đèn đường, Triệu Giới Thông tinh tế đánh giá Lâm Tuế. 
 
Cô buộc búi tóc đuôi ngựa ngăn ngắn, nhìn nghiêng qua thấy khuôn mặt to bằng bàn tay, màu da hơi tái nhợt như bị bệnh, thân hình cũng gầy yếu giống như một giây sau sẽ bị gió thổi bay đi. 
 
Chỉ có một đôi mắt, tròn trịa và trong sáng. 
 
Đúng là có thể khơi dậy dục vọng muốn bảo vệ của đàn ông.
 
Đột nhiên. 
 
Triệu Giới Thông nóng đầu, dứt khoát hỏi: “Chị có bạn trai chưa?”
 
“...?”
 
Suốt đường đi, Lâm Tuế Tuế đều hơi thất thần.
 
Chợt nghe được những lời này, cô sửng sốt cả nửa ngày trời.
 
Triệu Giới Thông thuận thế dừng bước, cười cười: “Chắc là không có đúng không? Chị xem, em có được không?”
 
“Hả?”
 
“Có muốn làm bạn gái em không?”
 
Lời tỏ tình này rất bất ngờ.
 
Lần đầu tiên trong đời, đặc biệt là, có tác động cực lớn.
 
Cả khuôn mặt Lâm Tuế Tuế đỏ bừng, ngay cả giọng nói cũng hơi thay đổi: “Nhưng mà, hai chúng ta mới quen biết hôm nay…”
 
“Không phải chỗ nào cũng quen sao. Em nghĩ chị rất đáng yêu, nhìn rất ngon, là kiểu em thích.”
 
Lâm Tuế Tuế dại ra.
 
Thật sự không hiểu.
 
Tỏ tình thời nay đơn giản như vậy sao?
 
Thích, yêu, chẳng lẽ không phải là một điều rất thiêng liêng, rất nghiêm túc sao?
 
Triệu Giới Thông như vậy. 
 
Lục Thành cũng vậy. 
 
Lâm Tuế Tuế không hiểu. 
 
Bầu không khí im bặt ngay lập tức.
 
Triệu Giói Thông cười ha ha một tiếng, đại khái đoán được ý của cô: “Là đột ngột quá đúng không? Dọa chị sao? Ngại quá…”
 
Lần này, cuối cùng Lâm Tuế Tuế cũng đáp lại. 
 
Cô cố chấp lắc đầu, nghiêm túc trả lời từng câu từng chữ: “Xin lỗi. Tôi có người mình thích rồi.”
 


 
Chưa tới hai ngày.
 
Triệu Giới Thông và Lục Thành đụng độ trên sân bóng, đánh một trận. 
 
Sau khi kết thúc, hai chàng trai lớn ngồi bên cạnh sân vận động và nói chuyện phiếm. 
 
Chủ đề từ NBA* và giày thể thao rồi dần dần chuyển sang.
 
*Giải bóng rổ Nhà nghề Mỹ NBA là giải đấu bóng rổ chuyên nghiệp nhà nghề Bắc Mỹ. Giải đấu bao gồm 30 đội, là một trong bốn giải thể thao chuyên nghiệp lớn nhất ở Mỹ và Canada. Nó đồng thời được coi là giải bóng rổ lớn nhất thế giới.
 
Triệu Giới Thông nói đến chuyện này: “... Em cũng không biết vì sao mình lại có ý tưởng đột ngột này. Kết quả cô ấy nói có người mình thích rồi. Anh Thành, em đoán người bạn cùng bàn nói thích, hơn một nửa là anh rồi.”
 
Lục Thành bị sặc nước một cái.
 
Anh không nghe kĩ mấy lời phía sau, chỉ nghe rõ nửa đoạn phía trước. 
 
Trong thời gian ngắn, ánh mắt anh hơi ngưng lại, cảm giác nắm đấm đều cứng rắn. 
 
Anh cười lạnh một tiếng: “Triệu Giới Thông, ngay cả em gái tôi mà cậu cũng dám đùa giỡn, muốn chết à?”
 
Triệu Giới Thông: “Không đùa giỡn đâu, em nghiêm túc mà. Nếu không phải người ta đã trả lời em thì em tính đi theo đuổi người ta rồi.”
 
“Vì sao?”
 
“Làm gì có vì sao hả chời, xinh đẹp này, ai mà không thích xinh đẹp đáng yêu chứ. Anh Thành, tóm lại những người bạn gái đó của anh cũng không thể coi là tình yêu đích thực đúng không? Tuổi này của chúng ta, chắc chắn không biết đâu là tình yêu đích thực được, cứ vừa mắt là được. Bị nói nông cạn, thì cứ nông cạn thôi!”
 
Nói xong, Triệu Giới Thông cười vỗ bả vai Lục Thành. 
 
Lại tiếp một câu: “Chỉ là, tranh với anh tranh cũng không thắng nổi, thôi vậy.”
 
Cuộc nói chuyện phiếm kết thúc.
 
Cậu ta trở lại sân bóng, tiếp tục mồ hôi đầm đìa.
 
Lục Thành không thể chơi trận thứ hai nữa, chỉ ngồi bên cạnh, nhíu mày, biểu cảm tối tăm không rõ. 
 
Không thể nói rõ cảm giác gì. 
 
Tóm lại trong khoảnh khắc Triệu Giới Thông nói mình tỏ tình với Lâm Tuế Tuế.
 
Tâm trạng của anh không tính là quá tốt. 
 
Y chang như đóa hoa mềm mại mà mình tỉ mỉ chăm sóc lại bị tên đàn ông thô lỗ không biết chăm hoa dòm ngó, còn lăm le rục rịch.
 
Ngồi cùng bàn hơn nửa học kỳ này, Lục Thành đã hoàn toàn coi Lâm Tuế Tuế là người nhà của mình. 
 
Cho dù cô nói không thích bị kêu như vậy, nhưng đúng là từ “Em gái” này có thể miêu tả chính xác vị trí của cô trong lòng Lục Thành. 
 
Tai cô bị thương, vì vậy cô sợ ở bên người khác, cũng sợ ánh mắt khác thường của họ, cũng lo lắng rằng mình sẽ bị lạc lõng.
 
Ngoan ngoãn như một chú cừu nhỏ, dịu dàng đáng yêu. 
 
Ngày thường nhìn nhút nhát rụt rè, trên thực tế lại dũng cảm vô cùng.
 
Chỉ với một ánh mắt, gần như Lục Thành có thể đoán được cô đang nghĩ gì. 
 
Mọi lúc. 
 
Hai người đồng bệnh tương liên. 
 
Tất cả mọi thứ, dường như có thể đồng cảm như bản thân mình cũng từng trải qua.
 
Giống như trời sinh, nên để anh đến bảo vệ cô.
 
Nếu như, đổi lại là người khác, có thể cảm nhận được tâm tư mẫn cảm của Lâm Tuế Tuế sao? 
 

 
Tuần mới. 
 

Thứ tư là sinh nhật Lục Thành. 
 
Tuy rằng sắp thi cuối kỳ nhưng Bạc Thiến vừa mới “thăng cấp” lên bạn gái chính thức nên ầm ĩ một hai phải tổ chức tiệc sinh nhật cho anh, tuyên bố chủ quyền.
 
Lục Thành lười nói lằng nhằng với cô ấy, thuận miệng đồng ý.. 
 
Chiều thứ ba. 
 
Gần đến giờ tan học. 
 
Anh xoa tóc một phen, ngồi dậy rồi thông báo chuyện này cho mấy người bạn xung quanh một chút: “... Tan học ngày mai, nhớ đến đấy.”
 
Dư Tinh Đa là người đầu tiên hưởng ứng, dùng sức vỗ vỗ ngực: “Quà cáp tớ chuẩn bị xong hết rồi, anh, không cần cảm ơn tớ đâu. Anh em thật!”
 
Mặt Lục Thành không biểu cảm liếc cậu ta một cái.
 
Khương Đình cũng ra hiệu “Ok”: “Tớ không thành vấn đề.”
 
Mấy người có mối quan hệ tốt ngồi bên cạnh cũng sảng khoái đồng ý.
 
Cuối cùng. 
 
Lục Thành nhìn về phía Lâm Tuế Tuế: “... Tai nhỏ đâu?”
 
Lâm Tuế Tuế nhẹ nhàng há miệng, “A” một tiếng. 
 
Mấy ngày nay, cô đều nghiêm túc ôn tập chào đón kì thi. 
 
Thời gian cấp bách.
 
Nhưng mà, là sinh nhật của Lục Thành đấy…
 
Chần chừ vài giây. 
 
Lâm Tuế Tuế rũ mắt, gật đầu: “Tớ đi.”
 
Lục Thành cong môi, cúi đầu cười, hình như tâm trạng tốt hơn một chút,.
 
Anh nói: “Tai nhỏ ngoan quá.”
 
Thoáng chốc, ngay cả vành tai của Lâm Tuế Tuế cũng ửng hồng e lệ, giống như bị đánh bại bởi một câu nói của anh, cả người giống như đà điểu, rụt xuống đất.
 
Thấy thế, Lục Thành nghĩ đến mấy lời nói phía sau của Triệu Giới Thông. 
 
Cậu ta nói chắc chắn Lâm Tuế Tuế thích anh.
 
Lục Thành nhíu mày, bắt đầu suy tư về khả năng này. 
 
Tuy rằng Lâm Tuế Tuế chưa từng biểu hiện điều khác thường gì, giống như cô đối xử với mọi người như nhau, cẩn thận khẩn trương.
 
Trước đây anh cũng đã xem xét khả năng này, nhưng nhanh chóng tự mình phủ nhận.
 
Một cô bé như vậy.
 
Từ lúc chuyển trường tới, lần đầu tiên, hai người đã không được coi là gặp mặt thuận lợi rồi.
 
Hơn nữa, dường như cô luôn sợ anh.
 
Nhưng nếu đó là sự thật thì sao? 
 
Trong lòng Lục Thành lại buồn bực, anh không biết phải xử lý thế nào với “mối quan hệ bạn cùng bàn” mong manh này.
 
Tốt nhất là không phải. 
 
Lục Thành nghĩ thầm. 
 
Nếu không cô bé đáng thương mà anh muốn bảo vệ, cuối cùng lại bị chính anh làm tổn thương.
 
Anh là loại người như vậy.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui