“Nếu cậu gửi một cuốn sách cho tớ/ Tớ sẽ không gửi bài thơ cho cậu/ Tớ sẽ tặng cậu một cuốn sách về thực vật cây trồng/ Nói cho cậu biết sự khác nhau giữa lúa và cỏ dải/ Nói cho cậu biết rằng cỏ dải sợ/ Mùa xuân.” - Nhật kí của Lâm Tuế Tuế. (1)
(1)Chú thích này do tác giả giải thích, xem thêm ở cuối trang.
Lục Thành rất ít đăng bài lên vòng bạn bè.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vừa mới kết bạn xong, Lâm Tuế Tuế lặng lẽ vào tường xem.
Thỉnh thoảng một ít bài liên quan tới Châu Kiệt Luân, hay là chia sẻ chuyển tiếp tin tức những trận bóng rổ.
Trên đó xuất hiện một bức ảnh.
Nội dung ảnh rất đơn giản, đàn em kia cầm ly trà sữa nhìn ống kính, mặt mày vui vẻ, Lục Thành đứng sau lưng cô ấy cách đó không xa, mặt không biểu cảm nhìn xa xăm.
Giờ đăng bài là hơn sáu giờ tối.
Giống như một vòng bạn bè bình thường, công khai mà thôi.
Chỉ là không hợp với những chia sẻ chuyển tiếp phía dưới, cực kỳ đột ngột.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Tuế Tuế nhìn chằm chằm ảnh chụp hồi lâu.
Lặng lẽ, lặng lẽ thích một cái.
Động tác rất rất cẩn thận, như thể sẽ xúc động chạm vào công tắc gì đó.
…
Vào đêm.
Bạc Thiến ôm cánh tay Lục Thành, mặt mày hàm chứa lưu luyến không rời, cũng mang theo niềm kiêu ngạo thỏa mãn tựa như đang tuyên bố với cả thế giới rằng: “Nhìn đi, không phải trước sau gì Lục Thành cũng sẽ bên cạnh tôi sao.” Nhưng khi mở miệng với Lục Thành, khó tránh khỏi việc kiềm chế cảm xúc một chút, ngại ngùng e ấp, nói chuyện thay đổi ba trăm sáu mươi độ: “Đàn anh, ở cùng em một lát nữa đi.”
“...”
Bạc Thiến là tên của đàn em.
Sau khi bị Lục Thành từ chối vẫn chưa chịu từ bỏ ý định.
Nói đến cũng khéo, sau khi tan học, cô ấy muốn đến quảng trường lớn bên cạnh để mua một món quà sinh nhật cho Lục Thành, thế nhưng lại bắt gặp anh một mình ở trong phòng trò chơi, ném bóng vào máy bóng rổ, phía trước máy chất đầy tiền xu.
Bạc Thiến nhìn thấy tâm trạng của anh không tốt, phân vân có nên quấy rầy anh không.
Chỉ là cũng không thể chịu nổi thứ gọi là “duyên phận” kia, đi lên phía trước.
Ngàn lần không nghĩ tới, thế mà thành như vậy.
Bạc Thiến hận không thể bắt loa nói với cả thế giới, nói yêu cầu đầu tiên với bạn trai là công khai trên vòng bạn bè.
Mặt Lục Thành không biểu cảm ném điện thoại cho cô ấy.
“Tuỳ em.”
Nhẹ nhàng chụp một cái, từ đó có tấm hình này.
Hai người ăn cơm đơn giản với nhau xong.
Cũng trễ rồi.
Bạc Thiến vẫn không muốn tách khỏi Lục Thành, làm bộ làm tịch ra vẻ yếu đuối, vẻ mặt quyến rũ chớp chớp đề nghị: “Anh có muốn… Xem phim ban đêm không? Dù sao hai ta cũng không sống trong kí túc xá.”
Lục Thành đã vô cùng mất kiên nhẫn, mặt trầm xuống: “Bạc Thiến.”
“Dạ?”
“Nhà em ở đâu?”
Bạc Thiến nghe hiểu ý anh nói, không cam lòng mà cắn cắn môi.
Chần chừ một lúc sau.
Vẫn là chịu thua ở trong ánh mắt anh rồi mở miệng nói địa chỉ.
Lục Thành rũ mắt xuống, lấy điện thoại ra, dùng phần mềm gọi xe cho cô ấy: “Về nhà gửi tin nhắn cho tôi.”
Bạc Thiến ngồi vào hàng ghế sau của xe taxi, dùng sức túm lấy vạt áo anh, không chịu buông tay: “Đàn anh, anh không đưa em về sao?”
“... Ngủ ngon.”
Anh trở tay đóng cửa lại.
Lùi lại hai bước và đứng ở giữa vỉa hè.
Dưới ánh trăng, vẻ mặt gần như ẩn vào góc ngược sáng, không thấy vui buồn, cũng không hề có tình cảm, giống như một tảng đá không che đậy được.
Chiếc taxi từ từ khởi động.
Bạc Thiến nhìn anh từ trong gương chiếu hậu trong chốc lát.
Nghiến răng nghiến lợi, ném mạnh cặp sách sang bên cạnh.
…
Chỉ cách một ngày, trong mắt mọi người Lâm Tuế Tuế biến từ “Đối tượng mập mờ công khai của Lục Thành” thành “Bé đáng thương bị Lục Thành đùa bỡn”.
Nhưng mà mấy chuyện như bị điếc này, ngoại trừ bạn học trong lớp thi thoảng sẽ nhìn ngó tò mò ra thì đối với những người không liên quan khác mà nói, căn bản không hấp dẫn bằng mấy chuyện đào hoa.
Cô không biết nên đối phó như thế nào, chỉ có thể dính lấy Khương Đình như hình với bóng.
Tiết học thứ hai.
“Đầu sỏ” vẫn chưa đến.
Ngón tay Lâm Tuế Tuế nắm chặt thành quyền, miễn cưỡng kiếm chế chính mình không nhìn sang bàn bệnh cạnh.
Chắc chắn không bị bệnh.
Đêm qua còn tình cảm thắm thiết lắm mà.
Trước đây, thỉnh thoảng Lục Thành sẽ đến trễ về sớm. Nhưng việc bỏ học cả ngày, ngày sau còn không đến lớp lại cực kỳ hiếm.
Khi hai người họ xử lý vấn đề này, có thể coi là cực kỳ ăn ý.*
*Gốc là tâm hữu linh tê trong câu “Tâm hữu linh tê nhất điểm thông”: Những người có lòng sẽ mang suy nghĩ giống nhau. Tương tự như câu “tâm linh tương thông”.
Không để cho ai biết.
Không muốn trở thành đề tài cho người ta bàn tán.
Không thể để lộ mặt yếu ớt kia, không để người ta thương hại mình.
Cho nên, rốt cuộc Lục Thành đi đâu rồi?
Mặt trời lên cao.
Lâm Tuế Tuế cảm thấy bồn chồn đứng ngồi không yên.
Cuối cùng cô không nhịn nổi, thấp giọng hỏi Dư Tinh Đa: “Dư Tinh Đa… Lục Thành đâu rồi? Sao lại không tới lớp vậy?”
Anh lớn không ở đây, Dư Tinh Đa chơi gì cũng không có tinh thần.
Cũng may, cậu ta tìm thấy cuốn truyện của Khương Đình, đọc tới say mê quên trời quên đất.
Đột nhiên bị Lâm Tuế Tuế cắt ngang, cậu ta có hơi ngơ ngác.
Dư Tinh Đa xoay người lại, sờ sờ đầu “À” một tiếng rồi nói: “Chắc là đi yêu đương rồi, không phải hôm qua còn bên cạnh đàn em sao…”
Sắc mặt Lâm Tuế Tuế trở nên trắng bệch.
Cô rầu rĩ cụp mắt xuống.
Tính tình Dư Tinh Đa cẩu thả, lại không hề có năng lực quan sát nên đương nhiên không để ý những lời mình nói làm tổn thương lòng người khác.
Cậu ta cười “He he” vài tiếng, ngược lại giọng điệu lại hơi lạ lạ: “
Nhưng mà thật ra đây là lần đầu tiên, chẳng lẽ đàn em quyến rũ quá khiến người ta vui quên cả lối về… He he he… Em gái, cậu gửi tin nhắn WeChat cho cậu ấy luôn đi.”
Sau khi Khương Đình chép đáp án xong, búng bút rồi quay đầu lại, liếc Dư Tình Đa một cái rồi bảo: “Cục cưng, cậu đừng để ý tới cậu ta. Cậu ta sợ bị anh Thành mắng nên mới bảo cậu nhắn tin hỏi đấy.”
Dư Tinh Đa: “Sao mà vậy được, không phải chuyện em gái quan tâm anh trai là chính đáng hơn sao? Lỡ tớ quá để ý, đến lúc đó anh Thành còn tưởng tớ có ý nghĩ tầm bậy tầm bạ với cậu ấy đâu.”
Hai người lại bắt đầu cãi nhau.
Chủ đề bị lệch cả trăm mét.
Lâm Tuế Tuế thở dài một hơi rồi lặng lẽ nằm xuống.
Cô chưa bao giờ cảm thấy một ngày lại trôi qua lâu như vậy.
Cô không muốn hèn mọn như vậy.
Nếu ngày đó chiếc máy trợ thính không rớt… Nếu Lục Thành không đi về phía cô từ phía bên kia sân khấu, hướng về phía ánh sáng và không quay lại tìm máy trợ thính cho cô rồi đến tận nhà đưa cho cô.
Thì có lẽ cô đã dũng cảm kết thúc mọi chuyện.
Nhưng trời xui đất khiến, thật sự khiến người ta cảm thấy chua xót cay cay.
Còn cô, cô nên làm gì tiếp đây?
Chờ đến kỳ nghỉ đông?
Liệu thời gian và khoảng cách có thể giúp cô kết thúc mối tình thầm kín này hay không?
-
Ngày thứ ba.
Cuối cùng Lục Thành cũng trở về trường học.
Anh đã quen với việc hành động khác người rồi, dù trốn học hai ngày cũng không ai nói ra nói vào gì, dường như tất cả mọi người đều thấy bình thường.
Anh Thành sao?
Ngay cả chuyện yêu đương cũng dám nói trên sân khấu liên hoan nghệ thuật, trước mặt lãnh đạo nữa là.
Làm chuyện gì cũng bình thường.
Trước khi tự học sáng.
Lý Tuấn Tài tìm một học sinh đi gọi Lục Thành tới.
Lâm Tuế Tuế còn chưa kịp nói câu nào với anh, chỉ có thể sững sờ nhìn cặp sách của anh, cắn môi, tâm trạng quay cuồng kích động không ngừng.
Lục Thành vừa đi, mãi cho đến khi tập thể dục buổi sáng xong mới trở lại lớp học.
Hơn nữa, còn không nói gì cả, yên lặng nằm sấp trên bàn, nhìn ngủ rất sâu.
Lâm Tuế Tuế rón rén kéo ghế ngồi xuống, hít sâu một hơi, miễn cưỡng chú ý tập trung vào việc học.
Năm mới đến có nghĩa là học kỳ này sắp kết thúc.
Tất cả các giáo viên bắt đầu giảng dạy kĩ càng, bắt đầu ôn tập để chào đón kỳ thi cuối kỳ.
Cô thi giữa kỳ không tốt, nửa học kỳ này vẫn luôn run sợ, cho dù luyện đàn cũng không bỏ bê bài tập về nhà, gần như mỗi ngày đều đêm khuya mới ngủ.
Hơn nữa, có Lục Thành ở bên cạnh, anh chỉ vài câu, hình như đúng là có tiến bộ thật.
Lục Thành…
Lâm Tuế Tuế luôn cảm thấy đầu óc mình không thông minh lắm, không phải là học sinh thông minh bẩm sinh.
Cẩn thận ngẫm lại, có lẽ trong tình cảm với Lục Thành, có một yếu tố tạo thành đó là vì cô thiếu hụt bộ phận kia, được thiếu niên bổ sung toàn bộ.
Không phải thích một chàng trai như vậy là điều rất bình thường.
Những gì cô không thể làm.
Anh đều có thể đạt được một cách dễ dàng nhất.
Có đôi khi, thậm chí cô còn tự nghĩ rằng, nếu thái độ của Lục Thành đối với cô xấu đi một chút, tệ hơn một chút, giống như lần đầu tiên gặp mặt hung dữ như vậy, thành tích Lục Thành kém chút nữa, ngốc hơn một chút, lại làm bộ ra vẻ một chút, hẳn là cô có thể nhanh chóng thu hồi tình cảm.
…
Buổi chiều.
Mặt trời mọc bên ngoài cửa sổ, nhưng nhiệt độ vẫn còn rất thấp.
Hơn nữa gần cuối kỳ, các cô gái đều không thích môn thể dục.
Thường thường lui về sau một chút rồi len lén lẻn trở lại lớp học nghỉ ngơi.
Lúc này, lớp học sẽ trở thành một buổi tiệc trà, nói chuyện trên trời dưới đất, nói mải miết không ngừng.
Lâm Tuế Tuế và Khương Đình trở lại lớp học.
Có rất nhiều bạn cùng lớp trong lớp.
Ngay cả mấy bạn nam cũng không xuống vui chơi mà là đi chép từ vựng, chép chính tả.
Lục Thành vẫn đang ngủ.
Xung quanh đều yên tĩnh, không ai tới gần.
Khương Đình ngồi trở lại chỗ ngồi, nghiêng đầu nhìn một cái, hỏi: “Này, Dư Tinh Đa, sao cậu cũng không đi chơi bóng?”
Dư Tinh Đa cau chặt mày, nửa ngày không để ý tới cô ấy.
Thật lâu sau.
Rốt cuộc ngẩng đầu từ trong sách, thở dài một hơi: “Cuối cùng cũng đọc xong!”
“... Trời đất cậu đọc ngôn tình đến mê tít hả?! Khiếp!”
Dư Tinh Đa tấm tắc bảo lạ: “Đây cũng không phải lần đầu đọc, nhìn tên này, tác giả còn có thể viết cốt truyện gì này…”
Nói xong, thuận tay trả lại cuốn tiểu thuyết cho Khương Đình.
Khoé mắt Lâm Tuế Tuế lướt qua, nhìn tên cuốn truyện, hai chữ “Tai trái” rất lớn.
Tai…
Tim cô đập nhanh một nhịp.
Như dự đoán, Dư Tinh Đa quay đầu lại, nhìn về phía cô, hắng giọng giống như đùa giỡn, bắt đầu diễn cảm đọc câu thoại nổi tiếng trong sách: “Tai trái gần trái tim, lời ngon tiếng ngọt nói cho tai trái nghe (2)... Em gái à, cậu xem tai cậu cũng không nghe thấy, rất giống nữ chính này.”
(2) Xem chú thích ở cuối trang
Hai má Lâm Tuế Tuế “bừng” một cái trở nên đỏ như máu, giống như sắp bị đốt cháy.
EQ của Dư Tinh Đa thấp đến đáng sợ.
Đương nhiên, cũng có thể là bởi vì không thể nghĩ tới suy nghĩ tinh tế của con gái, chỉ coi như là nói chuyện phiếm, nói giỡn mà thôi.
Cậu ta nói: “Lỗ tai nào của cậu không tốt? Có thể nghe thấy lời ngon tiếng ngọt hay không?”
“...”
Đột nhiên.
“Rầm” một tiếng.
Người Dư Tinh Đa trượt về phía trước cùng cái bàn, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Không biết Lục Thành đã ngồi dậy từ lúc nào, thu chân lại rồi lạnh lùng nhìn phía trước.
“Này, biết nói chuyện không? Không nói tiếng người được à?”
“Anh Thành, tớ đùa chút thôi mà…”
“Không vui. Lần sau còn nói nhảm, tao ném mày ra ngoài,”
Dư Tinh Đa hơi hơi hé miệng.
Thấy biểu cảm của anh nghiêm túc không giống như nói chơi.
Nên phải ngậm miệng, cười cười trừ.
Lục Thành lại đá ghế cậu ta một cái: “Đi xin lỗi.”
Dư Tinh Đa nhanh nhẹn mở miệng: “Tai nhỏ… À quên quên, em gái, tớ sai rồi.”
“...”
Một loạt hành động khiến Lâm Tuế Tuế trợn mắt há miệng.
Nghe Dư Tinh Đa nói, cô vội vàng xua tay: “Không, không sao, tớ không tức giận.”
Lúc này Lục Thành mới vừa lòng.
Rồi tiếp tục chìm vào trạng thái ngủ đông.
Dư Tinh Đa vẫy vẫy tay với Lâm Tuế Tuế như xin tha thứ rồi lặng lẽ xoay người sang chỗ khác.
Khương Đình cười nhạo cậu ta: “Nghiệp.”
“Không phải tớ nói giỡn sao, hơn nữa biệt danh tai nhỏ này ngọt ngào dễ thương quá! Hợp với em gái…”
“...”
Thình thịch thình thịch.
Lâm Tuế Tuế lại không thể nào bình tĩnh được nữa.
Dù cô không phải là công chúa nhưng làm sao cô có thể cưỡng lại sự bảo vệ của kỵ sĩ?
Cô nghĩ.
Có lẽ Lục Thành sẽ không bao giờ biết được, một cô gái tầm thường ngồi cùng bàn với mình lại có suy nghĩ đáng sợ như vậy.
Tác giả có lời muốn nói:
(1)Của nhà thơ Dư Tú Hoa
(2)Trích trong “Tai trái” của Nhiêu Tuyết Mạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...