Nghiên tai

“Cậu là con bướm sẽ bay qua đại dương suốt cuộc đời. Tớ chỉ có thể nhìn lên, không mong cầu.” - Nhật kí của Lâm Tuế Tuế.
-
 
Trước khi tan học.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Tuế Tuế đi tìm Trần Nhất Minh, nói ý định của mình.
 
Trần Nhất Minh hơi kinh ngạc: “Nhưng mà, không phải hôm qua cậu còn không muốn sao?”
 
… Còn bởi vậy mà cãi vả với Phương Mạt nữa.
 
Cậu ta nuốt những lời chưa nói hết xuống, mỉm cười, nói: “Không quan trọng, tất cả các hoạt động này của chúng ta tuân theo nguyên tắc tự nguyện, không cần phải miễn cưỡng vì lời nói của người khác.”
 
Môi Lâm Tuế Tuế giật giật.
 
“Không miễn cưỡng. Lớp trưởng, làm ơn cho tớ tham gia đi.”
 
Cô muốn ngồi trên sân khấu biểu diễn cùng Lục Thành.
 
Đàn violin* và piano, trời sinh một đôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
*Contrabass cũng là dạng “anh em lớn” của violin, là nhạc cụ lớn nhất trong họ Violin.
 
Ngay cả khi đối với Lục Thành mà nói, đây chỉ là một phiền phức, để giúp cô và giải quyết với hoạt động của trường.
 
Cho dù sau khi xuống đài, trăng sáng trong lòng vẫn nằm cao trên bầu trời đêm, không thể chạm tới.
 
Nhưng Lâm Tuế Tuế muốn được biểu diễn cùng anh một lần.
 
Chỉ một lần thôi.
 
Hãy để cho mối tình thầm lặng đầu tiên của cô một kí ức đẹp đẽ.
 
Hoặc là, chờ rất nhiều năm sau, sau khi tất cả tình bạn thời niên thiếu biến thành kẻ dưng người lạ, Lục Thành xem tấm ảnh chụp thời Trung học sẽ nhớ lại lần biểu diễn này, nhớ lại ngày xưa có một người bạn cùng bàn biết kéo đàn, nhớ lại ký ức ngày xưa như ánh sáng đom đóm.
 
Đây cũng có thể là cơ hội duy nhất của cô, để cô có thể sánh vai với Lục Thành.
 
Lâm Tuế Tuế nắm chặt nắm tay, càng kiên quyết hơn: “... Lớp trưởng, xin cậu đấy.”
 
Trần Nhất Minh bị mặt mũi nghiêm túc của cô làm hoảng sợ, ngay cả giọng cậu ta cũng lắp bắp một chút: “Vậy, cậu đồng ý làm, đương, đương nhiên tốt thôi. Cậu vất vả rồi.”
 
“Không vất vả. Cảm ơn lớp trưởng.”
 
Cuối cùng Lâm Tuế Tuế cũng nở nụ cười.
 
Hào quang cô gái im lặng và kín đáo nhưng đôi mắt vô cùng sáng ngời.
 
Nhìn cả người như cực kỳ vui vẻ.
 
Cô gái nhỏ lột bỏ phần lõi mềm yếu khỏi vẻ ngoài nhút nhát, tỏa sáng rực rỡ trong vô thức.
 
Cô gái phất phất tay với Trần Nhất Minh, cô xoay người, xách cặp sách, bước chân nhẹ nhàng rời khỏi phòng học.
 
Hơn nửa ngày.
 
Trần Nhất Minh cúi đầu hắng giọng, che dấu sự xấu hổ của mình.
 
……
 
Thứ sáu họp lớp.

 
Lớp 11/2 bắt đầu buổi diễn tập hợp xướng đầu tiên.
 
Những chuyện này, nếu vẫn còn ở Trung học cơ sở thì có thể dùng “cảm giác vinh dự tập thể” để nói chuyện và “làm nóng” cảm xúc của mọi người. Nhưng vừa vào Trung học phổ thông, dường như tất cả các hoạt động tập thể đã trở thành một nhiệm vụ, cản trở nghỉ ngơi, cản trở học tập, cản trở kỳ thi tuyển sinh Đại học, như thể chỉ thiếu một vài phút thì có thể trì hoãn kỳ thi Thanh Hoa Bắc Đại. Tóm lại giải quyết nó cũng phiền phức lắm.
 
Phương Mạt đang xếp hàng cho mọi người dựa theo vóc dáng.
 
Mặc dù cô ấy là lớp phó văn nghệ, chủ yếu là vì cô ấy có kỹ năng nghệ thuật mười năm.
 
Về âm nhạc, không có thành tích.
 
Cũng may, kiểu biểu diễn trong trường học này cũng không cần kiến thức chuyên môn gì, cứ lên mạng tải nhạc về, chia giọng nam và giọng nữ thành hai bộ phận, sau đó hát cùng nhau là có thể hoàn thành.
 
Bản nhạc đã được phát cho mọi người.
 
Bàn ghế phía trước lớp học đều bị dời đi để dành chỗ trống.
 
Trên tay các bạn học đều cầm giấy, cũng không nghe nhạc trưởng, tự mình tụm ba tụm bảy nói chuyện om sòm. Chỉ khi Phương Mạt kêu tên mới dời bước rồi lại đổi vài người nói chuyện.
 
Chỉ được một lát rồi lại ồn ào tiếp.
 
Lâm Tuế Tuế ngồi một mình yên lặng ở bên cạnh, mím môi, ngón tay vô thức xoay vòng, trông hơi hơi sa sút.
 
Cả người tựa như một gốc hoa treo tường cô đơn, lặng yên ẩn ở mặt sau của ánh sáng.
 
Bất thình lình, bàn ghế bên cạnh truyền đến động tĩnh rất nhỏ.
 
Cô liếc mắt nhìn thoáng qua.
 
Là Lục Thành trở về.
 
Từ sau khi lớp học bắt đầu, bóng dáng Lục Thành biến đâu mất tăm, mãi đến lúc này mới trở về.
 
Vừa vặn, anh đánh đàn nên không cần xếp hàng, đàn dương cầm đặt ở đâu thì anh ngồi ở đâu là được.
 
Đương nhiên cũng không cần luyện hát.
 
Lục Thành không định ngồi xuống, chỉ trở về thu dọn cặp sách, xem ra là chuẩn bị về sớm.
 
Nhìn thấy Lâm Tuế Tuế ngồi lẻ loi ngồi trên ghế, anh dừng tay lại.
 
Hai tay anh đút vào trong túi, nhướng mày, nhìn cô từ trên cao xuống rồi thờ ơ hỏi một câu: “Không vui à?”
 
Lâm Tuế Tuế lắc đầu.
 
Cũng không nói là “vui” hay “chán”.
 
Lục Thành suy nghĩ nửa giây, quyết định: “Đi thôi.”
 
“... Hả?”
 
Anh mang cặp lên vai, xoay người ngoắc ngoắc ngón tay với Lâm Tuế Tuế ý bảo cô đi theo mình.
 
Động tác này, giống như có sức hút kì lạ.
 
Đầu óc Lâm Tuế Tuế như bị yểm bùa, thậm chí còn không suy nghĩ nhiều, cô đi theo anh rời khỏi lớp học như bản năng.
 
Hai người một trước một sau đi đến sân thể dục.
 
Rốt cuộc Lâm Tuế Tuế cũng tỉnh lại không mở, dừng chân nói nhỏ: “Còn chưa tan học đâu.”
 

Lục Thành cười một tiếng: “Ai nói muốn đi?”
 
Bây giờ đã là tháng mười một, mấy ngày nay nhiệt độ Giang Thành giảm xuống, gió thu lạnh đến thấu xương.
 
Các học sinh đã mặc thêm tất cả các loại quần áo ấm vào áo khoác đồng phục của họ.
 
Lục Thành không mặc nhiều, thậm chí, hầu như anh không mặc đồng phục học sinh, bình thường đều mặc nguyên một cây đen với áo hoodie vải nhung, hoặc màu trắng, xám, linh tinh khác, trông tràn đầy cảm giác thiếu niên. Áo khoác đồng phục học sinh ném trong lớp học, khi cần thiết thì thôi ra kẻo Lý Tuấn Tài lầm bầm mãi.
 
Lúc này, anh kéo cổ tay áo hoodie lên cao, lên tới khuỷu tay.
 
Lại đi đến phòng thiết bị bên cạnh lấy bóng rổ rồi tùy ý đặt ở trên ngón tay xoay xoay một chút.
 
Sân thể dục không có ai khác.
 
Bóng rổ rơi xuống đất, phát ra một tiếng “bụp”.
 
Lục Thành vỗ hai ba cái rồi nhảy lấy đà, giơ tay lên xinh đẹp và ném bóng rổ vào rổ.
 
Tiếp theo, nhàn nhạt mở miệng nói: “Cậu làm đề đi, có gì không làm được thì lấy sách vở trong cặp tớ tham khảo.”
 
Lâm Tuế Tuế ngây ngây ngốc ngốc “À” một tiếng.
 
Cô luống cuống tay chân lấy bài tập về nhà trong cặp.
 
Dường như Lục Thành chỉ định mang người ra khỏi phòng học mà thôi, sau khi nghe được câu trả lời thì không để ý đến cô nữa, xoay người rồi tự mình chơi bóng.
 
Nhưng bầu không khí như vậy làm cho Lâm Tuế Tuế rất khó tập trung chú ý. Chỉ chốc lát sau, ánh mắt đã vô thức nhìn về phía trước.
 
Lục Thành cao ráo, dáng người tốt.
 
Hơn nữa tay dài chân dài, khi chơi bóng, động tác cực kỳ đẹp trai cuốn hút.
 
Lâm Tuế Tuế ngắm nhìn trong chốc lát lại nhíu mày.
 
Dần dần bắt đầu thất thần.
 
Không phải anh mắc bệnh tim sao?
 
Bóng rổ cũng là môn thể thao mạnh… Không có vấn đề gì chứ?
 
Nhắc mới nhớ, hình như lúc trước cũng có nghe nói qua, Lục Thành thường xuyên chơi bóng rổ với các chàng trai khác, thậm chí còn rất quen thuộc với các chàng trai trong đội bóng rổ của trường, hẳn là thường xuyên chơi cùng nhau.
 
Có lẽ, không nghiêm trọng như cô nghĩ?
 
……
 
Lục Thành ném rổ một lát, ôm bóng rồi chậm rãi đi đến bên cạnh nghỉ ngơi.
 
Ánh mắt Lâm Tuế Tuế không có tiêu cự nên vẫn còn sững sờ.
 
Thấy vậy.
 
Lục Thành cười một tiếng, mở miệng: “Buồn ngủ à?”
 
Con ngươi Lâm Tuế Tuế khẽ run lên, cô vội vàng lắc đầu: “Không phải.”
 
“Cậu cũng không tham gia lần hợp xướng này sao?”
 

Giống như tán gẫu, Lục Thành thuận miệng hỏi.
 
Bỗng dưng Lâm Tuế Tuế cúi đầu.
 
Trong một thời gian ngắn, thật khó để đáp lại.
 
Dù sao Lục Thành đồng ý đệm nhạc là vì giải quyết việc này cho cô.
 
Muốn cô nói sao đây, cô thay đổi ý định à?
 
Một lúc lâu sau.
 
Lâm Tuế Tuế bại trận trong ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Lục Thành, nói nhỏ: “...Tớ muốn thử xem.”
 
“Ừm?”
 
“Muốn thử kéo đàn… Thực xin lỗi.”
 
Lục Thành nhướng mày: “Là quyết định của cậu, xin lỗi tớ làm gì?”
 
“...”
 
Tất nhiên là bởi vì cô cảm thấy có lỗi vì đã gây rắc rối cho anh như vậy.
 
Nhưng vì cô quá muốn được hợp tấu cùng anh nên chỉ có thể kiên trì, đành nhận “sự lật lọng” này.
 
Lời nói chân thành thường khó nói thành lời.
 
Lâm Tuế Tuế chỉ nói: “Có thể sẽ kéo chân cậu.”
 
Lục Thành bị cô chọc cười, lại xoay xoay bóng rổ, hồn nhiên không thèm để ý nói: “Này, một màn biểu diễn này có cũng được không có cũng chẳng sao mà thôi, sao cậu còn xem là chuyện lớn gì? Ngay cả khi cậu dời ghế lên sân khấu ngồi ngẩn người cũng không phải vấn đề. Nhóc này thật là ngu ngốc chết đi được.”
 
Nói xong.
 
Anh đứng dậy tiếp tục chơi bóng.
 
Chỉ để mình Lâm Tuế Tuế ngồi ở đó, lúng ta lúng túng một hồi lâu rồi thở dài.
 
Lục Thành không biết cái gì cả.
 
Chẳng thể nói rõ ràng với cậu ấy được.
 

 
Sáng sớm thứ bảy.
 
Lâm Tuế Tuế mở mắt ra.
 
Ngoài cửa sổ, gió thu lạnh thấy xương thổi lá cây héo vàng rơi xuống đất, lả tả rơi rụng, thật ảm đạm thê lương.
 
Mặt trời không nhỏ, treo một mình giữa bầu trời cao.
Đó là một ngày đẹp trời.
 
Từ sau ngày Trương Mỹ Tuệ khi đưa cô đi khám bác sĩ từ ngày đó thì không trở về nhà nữa.
 
Lâm Tuế Tuế cũng không thèm để ý, rửa mặt xong, nướng bánh mì rồi rót một ly nước ép táo, coi như là bữa sáng.
 
Đặt bát đĩa vào bồn rửa chén, cô cẩn thận rửa tay nhiều lần liền.
 
Sau đó đi đến góc phòng khách, mở túi bọc đàn khổng lồ phủ đầy bụi bặm.
 
Bụi bay đầy trời.
 
Theo ánh sáng, nó dần hiện ra.
 
Ánh mắt Lâm Tuế Tuế hơi phiếm hồng, cắn môi, lau thân đàn, ngựa đàn, đuôi đàn, và phím dây, dựa theo trí nhớ lần lượt điều chỉnh xong, lại lắp đặt chốt đàn một lần nữa. 
 
Ánh mặt trời chiếu vào phòng, đàn contrabass giống như một thanh kiếm phủ đầy bụi, chờ đợi chạy đến chiến trường một lần nữa.
 
Lâm Tuế Tuế nhìn chằm chằm vào nó thật lâu.
 

Rốt cuộc nhịn không được, nằm sấp trên thảm, thút tha thút thít cho đến khi gào khóc.
 
Cô không còn nghe thấy nữa.
 
Máy trợ thính có tiên tiến đến đâu thì đó cũng đâu phải là tai thật của cô.
 
Là một nghệ sĩ violin, không thể nghe tiếng đàn thì sao có thể cảm nhận được sự cộng hưởng của cây đàn và thân thể?
 
Ngay cả khi cố gắng để tiếp tục học tập, thì nó sẽ luôn luôn chỉ có thể dừng lại ở đó.
 
Cô không phải thiên tài, không có cách nào vượt qua điều kiện này, đạt được thành tựu to lớn rực rỡ gì, chỉ có thể làm công cụ vui chơi, tán gẫu để điều chỉnh cuộc sống của mình.
 
Giấc mơ này.
 
Cả đời này cũng không thể hoàn thành.
 
Thứ cầu mà không được là thứ tổn thương người nhất.
 
……
 
Ở nhà luyện tập hai ngày, Lâm Tuế Tuế tìm được một chút cảm giác của trước kia.
 
Chỉ là ngón tay và cánh tay vẫn chưa quen, hơn nữa cô luyện tập rất sốt ruột, cường độ quá lớn, lúc thức dậy vào sáng thứ hai, toàn bộ cánh tay, phần lưng đều đau nhức ê ẩm không thôi.
 
Tự học sáng vẫn chưa bắt đầu.
 
Cô nằm gục trên bàn, không cử động nổi.
 
Hiếm khi Khương Đình đến sớm, sau khi ngồi xuống cô ấy lén lút nhét sách gì đó vào hộc bàn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu rồi chào hỏi Lâm Tuế Tuế.
 
“Chào cục cưng nha.”
 
Lâm Tuế Tuế sờ sờ cổ, nhẹ nhàng đáp lại: “Chào buổi sáng.”
 
Khương Đình: “Làm sao vậy? Bị sái cổ à?”
 
“Không phải… À, bị chuột rút.”
 
Cô rũ mắt xuống, không muốn bị hỏi tiếp nền nhỏ giọng nói dối.
 
Cũng may, Khương Đình cũng không nghi ngờ gì, ngược lại cực kỳ hào hứng nói chuyện với cô: “Hai ngày nay tớ đọc truyện…”
 
“Truyện gì?”
 
“Là truyện ngôn tình như thế này này, cậu hiểu mà.”
 
Khương Đình chỉ vào hộc bàn: “Nhờ tớ không cho tớ đọc mấy cuốn như này, còn đoạn kết nữa nên đành mang tới trường đọc.”
 
Lâm Tuế Tuế cười rộ lên, thuận miệng hỏi: “Là vì anh trai cậu không cho đọc sao?”
 
Trong nháy mắt, sắc mặt Khương Đình khẽ biến.
 
Đang muốn giải thích, chợt nghe thấy bên ngoài lớp học có tiếng ồn ào, còn có mấy chàng trai đang huýt sáo.
 
Sự chú ý của Khương Đình bị dời đi, lôi kéo Lâm Tuế đứng dậy rồi đi ra cửa sau xem thử.
 
Chỉ cần liếc mắt một cái.
 
Lâm Tuế Tuế đã nhìn thấy Lục Thành ở giữa đám người.
 
Anh đang bị một cô gái ngăn cản nói chuyện.
 
Có nhiều người đứng xem ở bên cạnh, không cần đoán cũng biết.
 
Khương Đình thở dài: “Sắp đến Giáng sinh rồi, anh Thành sắp bị tỏ tình hằng ngày rồi. Mấy em gái này không sợ giáo viên tới bắt cổ mình thật kìa.”
 
“...”
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui