Edit: Tiểu Anh
Không ai lên tiếng.
Cửa phòng đột nhiên mở ra.
Lục Tư Hành xuất hiện ở lối vào.
Lục Tương Tư như người vừa mới tỉnh mộng, phục hồi lại tinh thần, còn Lương Dụ Bạch đang cúi đầu nghịch hộp thuốc lá màu trắng, những ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng của anh đang gõ nhẹ vào hộp thuốc lá.
Anh dường như không hề nhìn cô.
Mọi thứ như thể là ảo giác của cô vậy.
Có lẽ là di chứng của cơn ác mộng.
Cô cảm thấy hơi xấu hổ, thế mà cô lại nghĩ về Lương Dụ Bạch như vậy .
Đôi mắt khẽ chuyển động, tầm mắt rơi trên người Lục Tư Hành đang đứng cách đó không xa, khẽ gọi" Anh trai".
"Cậu đến sớm vậy?" anh nói với Lương Dụ Bạch, tiếp theo lại hỏi Lục Tương Tư, " Em đợi lâu lắm rồi phải không? Anh mua bánh trứng cho em này."
Lục Tương Tư lắc đầu, "Cũng không lâu lắm ạ. "
Trong lúc cô ăn bánh trứng , Lương Dụ Bạch và Lục Tư Hành nói chuyện.
Lục Tư Hành: "Cậu thi xong rồi à?"
Lương Du Bạch: "Sáng mai thi nốt môn cuối."
Lục Tư Hành hỏi anh, "Nghỉ hè cậu có dự định gì chưa?"
Lương Dụ Bạch không kiên nhẫn xoa xoa tóc, làm tóc mái của anh rủ xuống trán, "Tới công ty. "
Lục Tư Hành rót cho anh một ly nước: "Công ty nào? "
Lương Dụ Bạch nhíu mày: "Tổng công ty. "
Động tác đặt bình nước xuống của Lục Tư Hành ngừng lại, tay dừng giữa không trung.
Câu trả lời bất ngờ nhưng hợp lý, Lương Dụ Bạch, với tư cách là con trai duy nhất của Lương gia, sớm muộn gì cũng sẽ phải tiếp quản toàn bộ Lương thị. Nhưng không ngờ vừa kết thúc năm nhất đại học, anh đã phải đến tổng công ty.
Có lẽ từ lâu về trước, ngay khi Lương Dụ Bạch vừa mới chào đời, anh đã được gắn với cái mác "người thừa kế tương lai của Lương gia".
Không cách nào trốn thoát được.
Lục gia cũng không khác mấy so với Lương gia, nhưng ít nhất Lục Tư Hành có quyền lựa chọn, anh vẫn còn đường lui. Nhưng Lương Dụ Bạch thì không như vậy, anh gánh trên vai kỳ vọng của cả gia tộc.
Bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề, không ai lên tiếng.
Lục Tương Tư không biết có chuyện gì nhưng từ biểu hiện của hai người, lúc này cô tốt nhất không nên lên tiếng, giả làm người vô hình thì hơn.
Lục Tư Hành đặt bình nước lên bàn trà.
Tầm mắt rơi đến tờ hướng dẫn chọn trường bên cạnh.
Anh nhướng mày, "Tại sao em lại muốn học quảng cáo?"
Đột nhiên được hỏi đến, Lục Tương Tư hơi sững sờ .
"Em cũng không biết nữa, em chỉ cảm thấy quảng cáo dễ hơn ngôn ngữ và truyền thông." Hai mắt cô trong sáng, ngây thơ, "Hơn nữa ba cũng cảm thấy như vậy."
Cô cái gì cũng không biết.
Chỉ cảm thấy ba mẹ nói gì cũng đúng.
Cô được sinh ra trong một gia đình hạnh phúc mỹ mãn, điều duy nhất mà họ kỳ vọng ở cô chính là mong cô có một cuộc sống nhiệt huyết, vui vẻ.
Không giống như anh.
Lương Dụ Bạch nghĩ.
Trước nay anh luôn vô cảm với những gì được gọi là nhiệt huyết, vui vẻ.
Anh thích những ngày mưa liên miên, rả rích, thích khoảnh khắc tia sét ngang qua bầu trời hay màn đêm sau khi pháo hoa chấm dứt, thích những gì còn sót lại sau khi cơn bão đi qua ... tất cả chỉ là mục rữa, thối nát và suy bại.
Toàn bộ đều là tối tăm và u ám.
Mà cô chính là ánh mặt trời xua tan đêm tối.
Đôi khi anh khao khát được chạm đến thứ ánh sáng ấm áp ấy.
-
Lục Tương Tư cùng Lục Tư Hành thảo luận một hồi lâu.
Suy nghĩ đến việc cô không muốn ở quá xa nhà mà chỉ muốn học ở trường đại học địa phương, Lục Tư Hành đã giới thiệu một vài trường đại học cho cô. Khi còn đang đắn đo, anh hỏi Lương Dụ Bạch, "Cậu có biết trường đại học nào tốt không?"
Lương Dụ Bạch nhìn điện thoại không rời mắt, mí mắt cũng không thèm nhấc lên chỉ lạnh lùng nói: "Đại học Nghi Ninh."
Bản thân Lục Tư Hành cũng thích trường này, "Tương Tư, em thấy đại học Nghi Ninh thế nào?"
Lục Tương Tư không có ý kiến "Vậy trường này đi."
Cứ như vậy cô dễ dàng đưa ra quyết định.
Bên kia, Lương Dụ Bạch đóng trình duyệt trong điện thoại lại.
Giao diện cuối cùng hiển thị trong trình duyệt chính là khuôn viên của khoa quảng cáo Đại học Nghi Ninh nằm ở khu vực Tân Dương, có nhiều trường đại học ở khu này.
Khoa tài chính của Nam Đại cũng ở đây.
Sau khi quyết định xong, Lục Tương Tư dự định ngày mai sẽ đến Đại học Nghi Ninh để thăm quan.
Lục Tư Hành không đồng ý: "Chờ đến khai giảng đi cũng không muộn."
"Ngày nào em cũng ở nhà không có việc gì làm, nhàm chán lắm," Lục Tương Tư hơi nghiêng đầu, "Em vừa xem dự báo thời tiết, ngày mai không nóng, chỉ hơn 20 độ, anh để em ra ngoài chơi đi mà. "
Lục Tư Hành hết cách với cô, cuối cùng vẫn là đồng ý.
Sau đó, Lục Tư Hành đưa Lục Tương Tư đến thư phòng chơi máy tính, còn anh và Lương Dụ Bạch ngồi nói chuyện trong phòng khách. Nói chuyện xong, Lục Tư Hành đến thư phòng tìm Lục Tương Tư.
Trong thư phòng không bật đèn, chỉ có ánh sáng màu lam phát ra từ màn hình máy tính.
Lục Tư Hành nhíu mày: "Anh đã nói bao nhiêu lần rồi, chơi máy tính phải bật đèn chứ."
Lục Tương Tư nhìn ra bên ngoài: "Trời tối nhanh thật."
"Đã sáu giờ rồi đấy? Còn không tối à? "Lục Tư Hành thấy buồn cười. "Có đói bụng không? "
"Em đã ăn rất nhiều đồ ăn vặt cho nên cũng không đói lắm." Lục Tương Tư chỉ chỉ thùng rác, bên trong đều là các gói đồ ăn vặt cô vừa ăn, "Bây giờ đi ăn tối ạ?"
"Em còn ăn nổi không?"
Lục Tương Tư bấm ngón cái vào ngón trỏ, giơ lên không trung: "Một chút ạ."
Lục Tư Hành xoa nhẹ tóc cô: "Muốn ăn gì nào?"
Lục Tương Tư: "Thịt nướng ạ."
"Được, vậy đi ăn thịt nướng."
Ra khỏi thư phòng, Lục Tương Tư phát hiện Lương Dụ Bạch không còn ở đây, cô vừa thay giày vừa hỏi: "Anh trai kia đâu ạ? Anh ấy không đi ăn cùng chúng ta sao?"
Lục Tư Hành: "Cậu ấy phải đến công ty, không có thời gian ăn tối với chúng ta"..
Lục Tương Tư khó hiểu: "Anh ấy không phải là sinh viên sao?"
"Là sinh viên nhưng cậu ấy ngoài việc học còn rất nhiều việc khác phải làm" Lục Tư Hành nói mãi cũng thành quen "Ngay cả khi không có việc gì, cậu ta cũng sẽ không đi ăn cùng chúng ta."
"Tại sao? "
"Cậu ta không thích chỗ nào quá ồn ào. "
Tính tình không tốt, không hòa đồng với mọi người còn không thích những chỗ quá ồn ào.
Một từ đột nhiên hiện ra trong đầu Lục Tương Tư, một từ dường như đặc biệt phù hợp với khí chất của anh.
Thiên tài.
Một thiên tài cô độc mà kiêu ngạo.
Mà những gì Lục Tư Hành nói sau đó cũng chứng minh phỏng đoán của cô là đúng, "Lương Dụ Bạch đã từng học lớp thiếu niên tài năng, em có biết tại sao cậu ta lại bỏ học sau đó không? Bởi vì cậu ta thấy những học sinh trong lớp đó mỗi lần thảo luận một vấn đề gì đó đều quá ồn ào."
"..."
-
Khoảng ba giờ chiều ngày hôm sau, Lục Tương Tư bắt tàu điện ngầm đến Đại học Nghi Ninh.
Cô cầm điện thoại mở bản đồ hướng dẫn.
Trong khuôn viên trường, vỉa hè hai bên đường trồng những hàng cây xanh um, tươi tốt, dây thường xuân bám trên những bức tường của các tòa giảng đường, ánh mặt trời xuyên qua từng kẽ lá, điểm xuyết những tia sáng cho những bóng cây.
Trường học quá lớn, điện thoại bật định vị và Bluetooth tiêu tốn rất nhiều pin, Lục Tương Tư lại quên sạc trước khi ra ngoài, một lúc sau điện thoại đã tự động sập nguồn.
Lục Tương Tư: "..."
Cô khóc không ra nước mắt, cố gắng đi theo đường cũ trở ra, nhưng đường lại quanh co ngoằn ngoèo, đây là đầu tiên cô đến đây, cô như con ruồi mất đầu đi lung tung, loạn xạ.
Sắc trời dần dần tối sầm lại.
Cô có chút hoảng hốt.
Một bóng dáng quen thuộc đột nhiên xuất hiện phía trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...