Edit: Tiểu Anh
Ở bãi đậu xe ngầm.
Lục Tương Tư đang ngồi ở ghế lái phụ.
Cô giải thích: "Em gặp bạn cùng lớp lúc anh đang nghe điện thoại. Cô ấy rủ em đi khu giải trí chơi. Em nghĩ lúc anh quay lại có thể tìm thấy em nên em mới đi"
Lương Dụ Bạch lái xe, không lên tiếng.
Lục Tương Tư trầm mặc vài giây rồi hỏi: "Anh tìm em lâu không?"
Anh quay đầu, hỏi: "Tôi không phải đã bảo em đứng yên đợi tôi sao?"
"Anh có nói, nhưng mà em gặp được bạn học." Lục Tương Tư nhướng mi cùng anh bốn mắt nhìn nhau, được vài giây cô liền nhụt chí, hạ mi mắt, nhỏ giọng xin lỗi, "Em xin lỗi."
Vẻ mặt của Lương Dụ Bạch không thay đổi, "Xin lỗi vì cái gì?"
"Em không nên rời đi. "
"Ừ. "
"Để anh phải tìm em, em xin lỗi. "
Đôi môi mím chặt của anh buông lỏng, "Lục Tương Tư. "
Lục Tương Tư mở to hai mắt. Cô không thể biết được suy nghĩ của anh, nhưng trong tiềm thức, cô sợ anh tức giận, mấp máy môi, mơ hồ đáp lại .
Anh nói: "Lục Tư Hành nhờ tôi đưa em về."
Lục Tương Tư nhỏ giọng nói: " Em có thể tự mình về."
Nghe giọng điệu của cô có chút xa cách, khóe miệng Lương Dụ Bạch nhếch nhẹ, "Tự mình về nhà?"
Lục Tương Tư gật đầu: "Vâng."
Lương Dụ Bạch: "Không cần quà tốt nghiệp nữa sao?"
Món quà tốt nghiệp mà Lục Tư Hành tặng cô vẫn ở trong xe của Lương Dụ Bạch. Lục Tương Tư đột nhiên nhớ ra, vội vàng nói: "Phải rồi, đó là quà tốt nghiệp anh trai mua cho em."
"Tôi tưởng rằng đến cả cái này em cũng quên rồi."
"..."
Quên?
Cô còn quên gì nữa nhỉ?
Quên những gì anh ấy nói?
Hoặc là.
Khi gặp được bạn học, cô liền quên đi sự tồn tại của anh?
Bầu không khí chớp mắt trở nên ngưng trệ.
Không bao lâu đã về đến nhà.
Lục Tương Tư cởi dây an toàn, lễ phép nói lời cảm ơn, "Anh trai, cảm ơn anh đã đưa em về nhà."
Lương Dụ Bạch gọi cô lại: "Chờ một chút."
Cô quay đầu lại.
Anh nói: "Đồ ở trong cốp."
Anh cũng xuống xe, mở cốp.
Bên trong có hai chiếc túi đựng đồ và một chiếc hộp nhỏ, buổi chiều, Lục Tư Hành đến trung tâm mua sắm để mua, một chiếc túi xách, một chiếc váy và một chiếc điện thoại di động. Trong hộp còn có vài món trang sức nhỏ xinh .
Quả nhiên, Lục Tương Tư nở nụ cười thật tươi.
Cô xách hai chiếc túi lên rồi cầm hộp giấy bằng cả hai tay.
"Anh ơi, em về đây." Cô cười, "Anh về cẩn thận nhé."
Vì muốn mở ra xem bên trong có quà gì nên cô vội vàng chạy về nhà. Trong phòng khách chỉ có một mình Lục Yến Trì đang ngồi, thấy cô trở về, đôi mắt ấm áp khẽ mỉm cười, "Con đang cầm gì vậy?"
"Quà tốt nghiệp anh trai tặng con ạ." Lục Tương Tư vừa thay giày vừa hỏi: "Mẹ đâu ạ?"
"Mẹ con đang tắm."
"Vậy con về phòng trước. Ba ngủ sớm một chút."
Lục Yến Trì ở phía sau cô nói: "Ba tặng con quà tốt nghiệp để trên bàn đó, nhớ xem đấy."
Lục Tương Tư từ trong phòng nhô đầu ra, cười ngọt ngào, giọng nói thanh thúy, êm tai: 'Cảm ơn ba, ba là tốt nhất.'
Lục Yến Trì hờ hững nói, " Thế mà hôm nay con từ chối ăn tối với người ba tốt nhất này mà đi ăn với anh trai con."
"......"
Đúng là ông lão thù dai.
Cô câm nín đóng cửa phòng.
Sau khi mở hết quà tốt nghiệp mà mọi người tặng, Lục Tương Tư đột nhiên đứng dậy, cô nhìn quanh phòng một vòng nhưng không tìm được con thỏ bông kia.
Loay hoay một hồi, cô gọi cho Lục Tư Hành để hỏi số điện thoại của Lương Dụ Bạch.
Lương Du Bạch đang đỗ xe thì nhận được cuộc gọi của Lục Tương Tư.
Đó là một dãy số xa lạ lần đầu hiển thị trên điện thoại của anh, nhưng Lương Dụ Bạch đã đem dãy số này nhớ kỹ. Hôm qua sau khi lên xe, anh đã không trả điện thoại cho Lục Tư Hành luôn.
Trong khi hai anh em họ đang nói chuyện, anh liền ngựa quen đường cũ mở khóa điện thoại của Lục Tư Hành.
Sau đó.
Liền nhớ kỹ dãy số này.
Không thể nào quên.
Lương Dụ Bạch tiếp điện thoại.
Trong điện thoại, đúng là giọng của Lục Tương Tư.
"Anh trai, anh đang lái xe à?"
Cô gọi anh là anh trai càng ngày càng thuần thục, mà anh càng nghe càng thấy êm tai.
"Tôi vừa đỗ xe."
"Chuyện đó..."
"Chuyện gì?"
"Anh có nhìn thấy một con thỏ bông nhỏ không ạ?" Lục Tương Tư cố gắng mô tả hình dạng của con thỏ bông càng chi tiết càng tốt, cô cũng không biết rốt cuộc đã để nó ở chỗ nào? Với tia hy vọng cuối cùng, cô hỏi: "Nó có trong xe không ạ? Hoặc ở trong hộc xe, anh ơi, anh có thể tìm giúp em không?."
Lương Dụ Bạch ngồi ở ghế lái không nhúc nhích' "Tôi không thấy."
Lục Tương Tư: " Vâng, vậy em không làm phiền anh nữa."
Điện thoại đã ngắt.
Lương Dụ Bạch nhặt con thỏ bông trên ghế lái phụ lên, cảnh tượng ở trung tâm thương mại hiện lên trong đầu anh, thiếu nữ cùng thiếu niên mặc đồng phục đứng cạnh nhau, trông thật xứng đôi vừa lứa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...