Nghiện Nhẫn - Mộ Chi

Edit: Tiểu Anh

Không khí khô nóng, tiếng ve kêu râm ran.

Tiếng chuông vang lên, thông báo cuộc thi kết thúc.

Việc kiểm soát giao thông đã chấm dứt, xe cộ bên ngoài trường nhộn nhịp, trên vỉa hè có rất nhiều phụ huynh đang đứng. Tiếng nói chuyện ồn ào khiến Lương Dụ Bạch nhíu mày, "Còn phải đợi bao lâu nữa?"

Lục Tư Hành nhìn tin nhắn trên điện thoại, "Tương Tư ra rồi, tôi qua đón con bé."

Cửa xe đóng lại.

Lương Dụ Bạch không khỏi nhìn về phía cổng trường.

Học sinh mặc đồng phục lũ lượt ùa ra, những khuôn mặt trẻ thơ và non nớt, tất cả đều mang nét tươi cười. Ánh mắt anh bình thản lướt ngang qua, cho đến khi một dáng người xuất hiện -

Tầm mắt anh như bị đóng băng.

Cô nhìn xung quanh với vẻ băn khoăn, cảnh giác và thận trọng. Rất nhanh sau đó, ánh mắt cô dừng lại, nhìn về một hướng nào đó rồi nở nụ cười ngây thơ. Khoảng cách rất xa, nhưng Lương Dụ Bạch vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng trong đôi mắt cô.

Rơi vào đáy mắt anh.

Chói mắt lạ thường.

Ngay sau đó, cửa xe mở ra.

Trong gương chiếu hậu, từng cử động của cô đều lọt vào mắt anh.

Đương nhiên anh cũng không bỏ lỡ bất kỳ cảm xúc nào đang thay đổi trên khuôn mặt cô.

Đôi mắt cô trong veo, khi cười rộ lên lại tỏa sáng long lanh như ánh trăng sáng tỏ. Cô lơ đãng di chuyển tầm mắt, lại nhận ra người ngồi trên ghế lái là anh. Trong chốc lát, liền thu lại ý cười.

Gương chiếu hậu làm phai nhạt vẻ âm trầm trong mắt anh, nhưng lại không thể xóa bỏ được vẻ lạnh lùng và xa cách trên khuôn mặt anh.

Ngay từ lần đầu gặp mặt, Lục Tương Tư có thể cảm nhận được sự thờ ơ, lãnh đạm của anh, trên người anh tỏa ra khí thế mang cảm giác áp bách tuyệt đối, chỉ cần cô đối diện với anh cô liền không thể chống đỡ nổi.

Đôi mắt anh âm u, như một hố đen không đáy, hút hết những cảm xúc tốt đẹp trên đời.

Chỉ còn lại sự bồn chồn, tuyệt vọng, bất lực và khiếp đảm.

Lục Tương Tư như thể không thở nổi, bối rối nhìn đi nơi khác.

Lương Dụ Bạch đeo kính râm vào, khuôn mặt dưới gương giăng một tầng sương mù.

Không có một chút ánh sáng.

Cô không muốn cho anh ngay cả một tia sáng.

Anh khởi động xe.

Lục Tư Hành đột nhiên gọi cô: " Tương Tư, sao không chào hỏi ?"

Lục Tương Tư suýt nữa buột miệng: "Anh--"

Từ phía sau vừa định thốt ra, cô chợt nhớ ra hôm qua cô đã gọi anh như vậy, nhưng phản ứng của anh lại vô cùng lạnh lùng, thậm chí có thể nói là ghét bỏ.

Đúng như dự đoán.

"Khỏi cần chào hỏi"


Phản ứng vẫn lạnh lùng như cũ.

Nghĩ rằng mình bị chán ghét, Lục Tương Tư có chút khó xử.

Lục Tư Hành bật cười: "Cậu vẫn không thích người ta gọi cậu là anh trai?"

Lương Dụ Bạch nhìn thấy vẻ mặt bất an bối rối của cô qua gương chiếu hậu, trong lòng khô khốc như có lửa đốt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo. "Tôi đã nói rồi, rất phiền phức."

"Em gái tôi cũng không được sao?"

"Phiền phức."

"Em gái tôi mới nhìn đã biết là một cô bé ngoan", Lục Tư Hành quay đầu lại nhìn Lục Tương Tư một cái, giọng nói hàm chứa ý cười ôn nhu, "Từ bé đến lớn, con bé chưa từng làm tôi phải lo lắng."

Vẻ mặt của Lương Dụ Bạch không thay đổi: "Không liên quan đến tôi."

Lục Tư Hành nói thầm với Lục Tương Tư: "Không phải do em đâu."

Thì ra không phải do cô.

Lục Tương Tư thở phào nhẹ nhõm.

Đáng lẽ xe phải rẽ phải ở ngã tư phía trước, nhưng lại chạy thẳng, tưởng là Lương Dụ Bạch đi nhầm đường, Lục Tương Tư nhắc nhở: "Không phải nên rẽ phải sao?"

Lục Tư Hành đang gọi điện thoại nên không nghe thấy cô nói.

Lục Tương Tư nghiêng người về phía trước, muốn nói lại thôi.

Đèn đỏ sáng lên.

Chiếc xe từ từ dừng lại.

Nhận thấy tầm mắt phía sau, Lương Dụ Bạch tháo kính râm ra liếc về phía sau.

Ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu vào khuôn mặt cô, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời, nhìn thẳng vào anh, ánh sáng lung linh lay động trong mắt cô tựa như sao băng đang rơi.

Mang theo mê hoặc và quyến rũ.

Nhưng dường như không có ý đó, cô cứ như vậy nhìn anh nói: "Sai đường rồi ạ."

Lúc mới lên xe, cô có chút đề phòng, nhưng bây giờ lại bình tĩnh mỉm cười với anh.

Yết hầu của Lương Dụ Bạch chậm rãi trượt xuống, "Hửm?"

Lục Tương Tư khó hiểu nói: "Đây không phải đường về nhà em."

Lương Dụ Bạch nói, "Đúng vậy."

"Dạ?"

"Đi ăn tối."

Đèn tín hiệu từ đỏ chuyển sang xanh.

Lương Dụ Bạch nhẹ dẫm chân ga, giọng nói thanh lãnh: "Ăn tối xong sẽ đưa em về nhà."

Lục Tương Tư chậm rãi trở về chỗ ngồi.


Lương Dụ Bạch lại nói: "Thắt dây an toàn."

Cô ngoan ngoãn thắt dây an toàn.

  Lương Dụ Bạch nhìn thấy tay cô đang kéo dây an toàn, ngón tay trắng nõn mảnh mai lướt trên dây an toàn màu đen, sau đó vang lên tiếng lách cách nhỏ. Dây an toàn vắt ngang trước người cô , đè lên chiếc áo sơ mi màu hồng của cô.

Trên áo xuất hiện nếp nhăn, một kẽ hở xuất hiện giữa hai cúc áo.

Xe đang chạy theo dòng xe cộ về phía trước, bỗng chốc giảm tốc độ.

Ren trắng.

Anh đã nhìn thấy.

Hai tay cầm vô lăng của anh dần dần siết chặt, trán tự nhiên cúi xuống, hai mắt khép hờ, như không có gì thay đổi, nhưng lại có mạch nước ngầm trào dâng dưới đáy mắt.

Không ai biết.

Khả năng chịu đựng và kiềm chế của anh.

Không cần bất kì ai biết.

Lý trí cùng sự tỉnh táo của anh đang dần dần tan rã và anh cũng đang từng bước hướng tới địa ngục sâu thẳm.

  -

Lương Dụ Bạch lái xe đến một khu thương mại gần đó.

Khu thương mại ở trung tâm thành phố sầm uất náo nhiệt, xe đi một vòng lớn ở bãi đậu xe dưới lòng đất, cuối cùng cũng tìm được chỗ đậu. Cuộc điện thoại của Lục Tư Hành vẫn chưa kết thúc, anh vỗ vỗ vai Lương Dụ Bạch: "Cậu đưa Tương Tư lên trước đi."

Lương Dụ Bạch liếc Lục Tương Tư một cái, sau đó đi về phía trước.

Lục Tương Tư đi theo sau anh.

Dù biết rằng anh không ghét cô nhưng cô đối với anh vẫn còn kiêng dè.

Bãi đậu xe vắng lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của nhau.

Lục Tương Tư nhìn thân hình cao lớn của anh, ước chừng anh cao hơn cô ít nhất 20 cm. Dáng người anh mảnh khảnh, bước đi như gió, trong chốc lát liền bỏ xa cô một khoảng .

Cô phải chạy chậm để theo kịp.

Nghe thấy tiếng bước chân dồn dập phía sau anh.

Lương Dụ Bạch thả chậm bước chân.

Một lúc sau, Lục Tương Tư cảm thấy mình không cần chạy nữa.

Cô không hiểu tại sao nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.

Có rất nhiều người trong thang máy.

Cửa thang máy bằng kim loại sáng rõ, phản chiếu những người đang xếp hàng chờ, Lương Dụ Bạch và Lục Tương Tư đứng cạnh nhau. Đúng lúc này, điện thoại di động của cô vang lên, Lục Tương Tư lấy điện thoại di động ra trả lời tin nhắn của bạn học.

Lát sau thang máy đã mở ra.


Lương Dụ Bạch bước vào trong, mắt thấy cô vẫn đang trả lời tin nhắn.

Chiếc điện thoại di động có lực hấp dẫn rất lớn đối với cô.

Hoặc là.

Đó là tin nhắn của người quan trọng đến mức cô không muốn dời mắt .

Anh cau mày, vốn dĩ muốn ném cô ở lại, nhưng anh chợt vươn tay kéo cô, kiềm chế một chút sức lực rồi kéo cô vào thang máy. Lục Tương Tư không kịp phản ứng, mất cảnh giác bị anh kéo vào thang máy, loạng choạng suýt ngã.

Mọi người không ngừng chen lấn, cô bị xô đẩy không thể đứng vững.

Bàn tay kéo cánh tay cô mạnh hơn, như muốn xé rách tay cô ra khỏi cơ thể.

Lục Tương Tư khẽ kêu lên .

Cả người ngã ngửa ra sau.

Ngoài dự đoán, lưng cô không chạm vào bức tường lạnh lẽo.

Có thứ gì đó đang chắn sau lưng cô .

Trước mắt như có bóng tối bao trùm.

Cô chớp mắt, cách tầm nhìn của cô 20 cm là xương quai xanh nhô ra của người đàn ông, trượt lên xuống theo động tác nói chuyện của anh, mang theo hơi thở nam tính của đàn ông kích thích mạnh vào thị giác. "Không nhìn đường à?"

Giọng điệu không kiên nhẫn.

Lục Tương Tư có chút xấu hổ: "Em không để ý, thực xin lỗi."

Lương Dụ Bạch nhìn chăm chú vào xoáy tóc của cô, tầm mắt lại dời xuống, dừng ở vành tai trắng nõn của cô. Lòng bàn tay áp vào xương bướm nhô cao của cô, xương sống của thiếu nữ mảnh mai tựa dây đàn dương cầm, nhẹ nhàng chạm vào sẽ hơi run lên.

Trong ánh mắt anh lóe lên màu sắc cấm kỵ không rõ chỉ thuộc về đàn ông.

"Đau quá," cô giãy giụa, cánh tay sắp bị anh bẻ gãy, "Em đau."

Sợi dây căng chặt trong tâm trí anh không ngừng run lên vì một tiếng "đau" này.

Lương Dụ Bạch thu tay lại.

Tay phía sau cũng thu về .

Hai tay anh buông thõng bên hông, rồi lại siết chặt, móng tay cắm sâu vào da thịt. Mặt anh không một chút thay đổi, không một chút cảm xúc đứng trước mặt cô, như thể anh chỉ đơn giản giúp cô ngăn cách đám đông.

Điện thoại vẫn rung lên.

Lục Tương Tư lấy điện thoại di động ra trả lời tin nhắn.

Lương Dụ Bạch không nhìn thấy cô đang trò chuyện với ai, chỉ cảm thấy ánh sáng phản chiếu từ điện thoại thật chướng mắt, giọng điệu bình thản hỏi : "Đang tán gẫu với bạn trai?"

Lục Tương Tư sửng sốt, "Không, em không có bạn trai".

Im lặng hai giây, cô bổ sung, "Em trả lời tin nhắn trong nhóm lớp."

Như để chứng minh rằng những gì cô đang nói là sự thật, Lục Tương Tư giơ điện thoại di động lên cho anh thấy.

Lương Dụ Bạch từ trước đến nay luôn coi thường hành động theo dõi việc riêng tư của người khác, ngay cả khi Lục Tương Tư cho anh xem giao diện trò chuyện một cách thản nhiên và thẳng thắn, anh cũng chỉ vội vàng liếc một cái rồi rời mắt .

Anh lạnh lùng nói: "Ra vậy."

Lục Tương Tư không nhìn điện thoại nữa, cô hỏi: "Chúng ta lên tầng mấy ạ?"

Lương Dụ Bạch: "Tầng sáu."

Lục Tương Tư: "Ăn gì vậy?"

Anh ngắn gọn: " Món Nhật "


Lục Tương Tư "dạ" một tiếng, sau đó không nói gì nữa.

May mắn thay, rất nhanh họ đã đến tầng sáu.

Lục Tư Hành đã đặt trước một gian riêng, người phục vụ đưa họ vào chỗ rồi mang lên hai quyển thực đơn. Đúng lúc này, điện thoại di động của Lương Dụ Bạch vang lên.

Là Lục Tư Hành gọi tới.

Trong lòng Lương Dụ Bạch có một dự cảm, anh cầm điện thoại đi ra ngoài.

Lục Tương Tư mở miệng, cuối cùng đem từ "Anh trai" sắp ra khỏi miệng thu lại, hỏi: "Anh không gọi món à?"

"Tôi đi nghe điện thoại," Lương Dụ Bạch nói, "Em cứ gọi món em muốn đi."

Anh bước ra khỏi gian phòng tiếp điện thoại.

Giọng nói áy náy của Lục Tư Hành truyền đến, "Hiện tại tôi có việc phải đi trước, cậu có thể đưa Tương Tư đi ăn được không? Nhân tiện ăn cơm xong thì đưa con bé về nhà giúp tôi."

Lương Dụ Bạch cười lạnh, "Cậu có biết từ trước đến nay tôi đưa em gái đi ăn mấy lần không?"

Lục Tư Hành cố ý nói: "Vô số lần "

Lương Dụ Bạch: "Chưa từng."

"Tôi thực sự có việc gấp, phải tới chỗ ba tôi một chuyến." Lục Tư Hành thật sự bất đắc dĩ: "Nếu không cậu để Tương Tư tự về cũng được, nhưng mà ăn cơm xong là thời gian cao điểm, con bé bắt taxi có vẻ khó khăn. "

Lương Dụ Bạch giễu cợt:" Cô ấy có thể đi bộ về . "

Lục Tư Hành cười nịnh nọt, "Tiểu Bạch à. "

Lương Dụ Bạch: "Biến đi. "

"Vậy Tương Tư nhờ cậu chăm sóc. "Lục Tư Hành ngữ khí ôn hòa, như thể anh chắc chắn rằng Lương Dụ Bạch sẽ đưa Lục Tương Tư về nhà.

"À, đúng rồi, món quà tốt nghiệp tôi mua cho Tương Tư để trong cốp xe. Cậu nhớ đưa cho con bé."

Lương Dụ Bạch lạnh lùng nói: "Tôi nói sẽ giúp cậu à?"

"Vậy nhé. "

 "..."


Cuộc gọi đột ngột kết thúc .

Lương Dụ Bạch dựa lưng vào tường, lấy trong túi ra một bao thuốc rồi châm lửa, ngọn lửa đỏ tươi nhấp nhô trong mắt anh. Cuối hành lang ánh sáng mờ dần, gương mặt anh chìm trong đêm đen không rõ biểu cảm.

Đôi mắt anh hẹp dài, hai mí mắt mỏng, đuôi mắt hơi nhếch lên, ngay cả khi cười cũng lộ ra vẻ lạnh lùng, bạc bẽo. Anh không thể nhớ lần trước anh cười là khi nào.

Khói thuốc bay lượn lờ , làm nụ cười hiện lên trong ánh mắt anh trở nên mơ hồ.

Tôi đã từ chối rồi.

Nhưng cậu vẫn đẩy cô ấy đến bên tôi.

Lục Tư Hành.

Vậy thì không được trách tôi.

----------------------------------------------

Tác giả có chuyện muốn nói:

Lục Tư Hành: Tôi nhờ cậu chăm sóc em gái, không ngờ cậu lại chăm sóc con bé đến tận giường (???)

2362 words

08/01/2022


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui