Nghiện Nhẫn - Mộ Chi

Edit: Tiểu Anh

 Hạt mưa đập vào mặt ô, phát ra tiếng lộp bộp.

Vì hành động đột ngột của cô, Lương Dụ Bạch buộc phải hơi cúi người xuống, rơi vào tầm mắt anh là bàn tay cô đang nắm lấy cổ tay áo anh. Cô như một chú cá mắc cạn, chật vật, yếu ớt khiến người ta thương tiếc.

Tuy nhiên, Lương Dụ Bạch không một chút lòng tốt mà nới lỏng đầu ngón tay của cô.

Nhưng được vài giây, anh lên tiếng, giọng nói lạnh nhạt: " Buông tay ra được chưa?"

Lục Tương Tư phản ứng lại, cảm thấy có lỗi vì hành vi lỗ mãng của mình, ánh mắt né tránh, giải thích: "Xin lỗi, vừa rồi có một chiếc xe chạy tới. ..Em không cố ý. "

Cô ngượng ngùng buông tay, kéo dãn khoảng cách giữa hai người.

Lương Dụ Bạch thu hồi ánh mắt, không nói gì rồi tiếp tục đi về phía trước.

Bầu không khí đột nhiên ngưng trệ, Lục Tương Tư từ trước đến nay luôn để ý đến sắc mặt của người khác, cảm nhận được anh không thực sự muốn nói chuyện với mình, vì vậy cũng im lặng.

Mưa nhỏ dần, bước ra bãi đậu xe trời đã hửng nắng.

Lương Dụ Bạch thu ô lại.

Trong bãi đậu xe lộ thiên vang lên tiếng còi xe chói tai sau đó là giọng nói của Lục Tương Tư: "Anh trai..." Giọng nói trong trẻo, tươi đẹp, không còn chút căng thẳng nào khi ở một mình với anh.

Vào mùa hè, nhiệt độ lên cao, mặt đất nhanh chóng khô đi một nửa, chỉ còn lại những vũng nước cạn.

Lục Tương Tư chạy qua.

Cô dẫm phải một vũng nước.

Nước bắn vào cẳng chân cô, để lại những vết bẩn loang lổ.

Lục Tư Hành đưa khăn lông trên tay cho cô, bảo cô lau tóc còn ẩm ướt, rồi nhẹ giọng xin lỗi: "Xin lỗi, anh cầm nhầm điện thoại nên không nhận được cuộc gọi của em. Em sẽ không trách anh trai chứ?"

Lục Tương Tư tính tình tốt, lắc đầu:" Không trách anh trai, việc này anh không có lỗi, không phải anh trai này đã tới đón em rồi đó sao. "


Lục Tư Hành sửng sốt, sau đó cười vỗ vai Lương Dụ Bạch: "Cám ơn cậu."

Lương Dụ Bạch né ra, anh mở cửa xe rồi ngồi vào ghế sau.

Quần áo ướt đẫm nước mưa, dính vào người nhớp nháp, khó chịu đến cực điểm, anh chỉ muốn thay quần áo càng sớm càng tốt. Anh dựa vào cửa xe thúc giục: "Cảm ơn xong rồi còn không mau đi thôi?"

Lục Tư Hành dở khóc dở cười, " Đi, lên xe thôi." Anh mở cửa bên kia, để cho Lục Tương Tư ngồi vào, sau đó anh ngồi vào ghế lái. Trên ghế lái phụ có một túi đồ ăn lớn và một hộp bánh dưới ghế ngồi.

Đó là loại bánh của một cửa hàng bánh tư nhân mà Lục Tương Tư đã muốn ăn từ lâu.

Quả nhiên khi nhìn thấy chiếc bánh cô cười đến thật vui vẻ.

"Cảm ơn anh trai."

Cô hai tay cầm bánh ngọt, cả người hướng về phía trước, chen vào giữa ghế lái và ghế lái phụ.

Viền váy bởi vì ướt sũng mà trở nên sậm màu hơn, dán sát vào da thịt.

Trên cẳng chân vẫn còn đọng lại vài giọt nước.

Chúng chảy xuống theo đường cong duyên dáng của cẳng chân.

Lương Dụ Bạch nhìn chằm chằm vào đó một lúc lâu.

Lòng bàn tay anh siết chặt lại từng chút một.

Sau khi nói cảm ơn, Lục Tương Tư trở lại vị trí của mình, chăm chú ăn bánh.

Lương Dụ Bạch vội vàng rời mắt đi, xuyên qua cửa kính xe nhìn ra bên ngoài. Phía trước là đèn đỏ, xe lặng lẽ dừng lại. Một chiếc xe máy cũng từ từ dừng lại bên cạnh. Một bó hoa hồng lớn được đặt trong giỏ phía sau xe, màu đỏ tinh tế đặc biệt nổi bật.

Một tấm thiệp nhỏ được kẹp trên bó hoa, gió thổi qua, tấm thiệp giấy đung đưa trong gió.

Chẳng qua là những lời âu yếm buồn nôn, vô cùng tầm thường.

Anh khinh thường nhìn nó.

Đèn xanh sáng lên.

Chiếc xe lao về phía trước.

Anh thu lại tầm mắt.

Chiếc kẹp nhỏ gắn thiệp bị lỏng rồi nhanh chóng bị gió thổi bay.

Tấm thiệp rơi vào giỏ xe.

Hạt sương trên bông hồng rơi xuống đập thẳng vào mặt giấy, thấm vào những vết mực đen, những dòng chữ trở nên mơ hồ mà sâu sắc.

Đời người,

Ai cũng không thể từ chối hoa hồng.

Xe là của Lương Dụ Bạch.

Đưa Lục Tương Tư về, Lục Tư Hành cũng xuống xe, đem xe trả lại cho anh.

Lương Dụ Bạch ngồi vào ghế lái.

Lục Tư Hành và Lục Tương Tư ngồi trên xe không lâu, địa điểm thi đại học chỉ cách nhà Lục Tương Tư một ngã tư, tổng cộng không đến năm phút, bọn họ đã nói chuyện suốt đoạn đường. Ngữ điệu của Lục Tương Tư mềm mại, giọng nói nhẹ nhàng, vang lên trong khoang xe khép kín như một chiếc lông vũ lướt qua vành tai.

Không cần biết cô nói gì, Lục Tư Hành cũng ôn hòa mà tiếp lời cô.


Trước khi lên lầu, cô cười rộ lên, ánh mắt linh động như ẩn chứa ánh sáng, nói với Lương Dụ Bạch : "Cảm ơn ... anh ạ."

Cô không còn gọi anh là anh trai.

Lương Dụ bạch cực kỳ ghét từ "anh trai", ghét đến tận xương tủy.

Dường như anh trai chỉ vì em gái mà tồn tại vậy.

Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần em gái anh - Lương Chu gọi anh là "anh trai", thì chắc chắn là cô gây họa rồi bắt anh gánh chịu hậu quả, hoặc bắt anh giải quyết hậu quả, hoặc là thiếu tiền nên xin anh tiền tiêu vặt. Tóm lại, không có chuyện gì tốt.

Em gái anh là một kẻ phiền toái.

Về phần Lục Tương Tư....

Ánh hoàng hôn từ chân trời chiếu vào khoang xe, khuôn mặt ngược sáng của Lương Dụ Bạch trở nên hư ảo, không rõ biểu cảm.

Đèn đỏ còn hơn mười giây.

Lương Dụ Bạch lẳng lặng nhìn nó.

Thời điểm đèn xanh bật sáng.

Anh đạp chân ga.

Trong đầu vang lên giọng nói của cô: "Anh trai".

-

Lương Dụ Bạch ngày hôm đó trở về có một giấc mộng.

Anh hiếm khi mơ thấy những giấc mơ sống động như vậy.

Nói chính xác hơn, đây là lần đầu tiên anh có một giấc mơ như thế.

Sau khi tỉnh lại tất thảy đều không nhớ rõ.

Anh chỉ nhớ rằng cổ họng anh như bị bóp nghẹn, hô hấp vừa đau đớn lại vừa vui sướng tột độ, giống như bị nghiện, tim như muốn bật ra khỏi lồng ngực, nội tâm muốn trốn thoát nhưng tiềm thức lại lôi kéo cơ thể anh không thể tự thoát ra.

Trong phòng ngủ, rèm được kéo kín, không có một tia sáng lọt vào, khắp nơi đều đen như mực không phân biệt được là ngày hay đêm. Giống như địa ngục với vực sâu thăm thẳm.

Một khoảnh khắc yên lặng thoáng qua.

Lương Dụ Bạch đầu đau như muốn nứt ra, ngồi ở bên giường, lấy trong hộp thuốc lá ra một điếu thuốc, châm lửa đốt.


Tiếng chuông di động reo lên, khi tiếp điện thoại anh mới nhận ra giọng mình khàn đến đáng sợ. Không phải do hút thuốc mà là do bị cảm mà trở nên khô khốc. "Chuyện gì?"

Lục Tư Hành sửng sốt, " Cậu bị bệnh?"

Khi anh ho khan, tàn thuốc lá theo rung động mà rơi xuống đất, "Ừ."

Lục Tư Hành: "Đi bệnh viện chưa?"

"Chỉ là cảm mạo thôi, đi bệnh viện làm gì." Lương Dụ Bạch dập tắt điếu thuốc: " Tìm tôi có chuyện gì? "

Bên Lục Tư Hành vang lên tiếng gõ bàn phím không linh hoạt:

"Tôi vừa mới uống chút rượu. "

Lương Dụ Bạch mở rèm cửa, ánh nắng chói chang kích thích mắt anh, anh khó chịu nheo mắt, "Ừm. "

Bên kia có tiếng mở cửa .

Lục Tư Hành: "Tôi đã hứa với Tương Tư sẽ đến đón con bé."

Đoán ra tiếp theo Lục Tư Hành muốn nói gì.

Lương Dụ Bạch không chút do dự từ chối: "Cậu tìm người khác đi."

Lục Tư Hành cười khẽ, "Không phải cậu đang rảnh sao."

Lương Dụ Bạch trầm mặc một lát, nén giận hỏi: "Cậu không còn bạn à?"

Có tiếng đóng cửa.

Lại có tiếng mở cửa.

Rắc một tiếng.

Giọng của Lục Tư Hành vang lên trong phòng và trong di động, giọng nói hàm chứa ý cười nhẹ: "Làm sao đây Tiểu Bạch, tôi phát hiện tôi chỉ có mình cậu là bạn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui