Edit: Niên (jiyoung3304)
Năm 10 tuổi.
Lương Dụ Bạch được đưa đến nhà cũ.
Rời xa cha mẹ cũng không khiến cho anh sợ hãi lo sợ, biết được bản thân là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Lương thị, được ông nội Lương đón đến nhà cũ tự tay bồi dưỡng, cũng không khiến anh có chút thích thú nào cả.
Danh tiếng, tiền tài, địa vị, tình thân.
Đều không khiến cho anh có chút thích thú nào.
Anh có nhận thức sâu sắc đối với bản thân mình.
Sự thiếu hụt cảm xúc ở một mức độ nhất định, linh hồn khóa chặt ở vực sâu, đối với người bình thường duy trì dáng vẻ thản nhiên bình tĩnh, thật ra là đối với tất cả mọi việc đều không có bất kì hứng thú nào cả.
So với khởi đầu mới thì anh càng thích sự hủy diệt hơn.
Hủy diệt đem đến cho anh sự vui vẻ, ham muốn chinh phục thứ xa vời khiến cho anh có cảm giác thành tựu.
Xuất phát điểm của anh khiến cho rất nhiều người đều không dám ảo tưởng đến cái kết.
Có được tất cả mọi thứ quá dễ dàng, vì thế đối với tất cả mọi việc đều không có hứng thú.
Không có mấy người quan tâm, anh chỉ là một cái vỏ bọc trống rỗng.
Vì gia tộc mà vỏ bọc được sinh ra.
Anh có thể từ chối thừa kế Lương thị.
Nhưng anh không làm vậy.
Anh là thiên tài trong mắt mọi người, cha của anh Lương Diệc Phong là một vị thần không thể với tới được, đứng ở thần đàn, trước sau cao cao tại thượng mà nhìn xuống nhân gian.
Cuồng vọng và kiêu ngạo, chính là cái giá phải trả.
Anh trở thành vật hi sinh của gia tộc.
Nhưng anh cũng không để ý.
Con người tồn tại có ý nghĩa gì chứ?
Anh chỉ biết anh vẫn sống, chỉ là vì muốn được sống.
Có rất nhiều người đánh giá cao Lương Dụ Bạch.
Thần cũng sẽ rơi xuống trần gian.
Nước mưa vỗ vào người anh, trên cơ thể thiếu nữ, làn da trắng trẻo, gương mặt tươi đẹp, cũng như đôi mắt long lanh đó, đối với anh mà nói, đều có sức hút cực lớn.
Không có ai kéo anh từ thần đàn xuống.
Là anh tự mình đắm chìm trong trụy lạc.
Chủ động rơi xuống trần gian.
Không có việc cần để ý, vì thế việc sắp xếp ra sao cũng không quan trọng. Những người như vậy, chỉ khi đối mặt với khát vọng, vậy liền phải đối mặt với sinh tử.
Lục Tương Tư chính là khát vọng của anh.
Cơ thể cô thấm ướt nước mưa.
Liền khiến cho anh nổi lên phản ứng.
Buổi tối hôm đó, anh mơ thấy cô.
Khoảng cách xa vời giữa anh và cô, đôi môi mấp máy kiều diễm mà ướt át, hơi thở cô phả vào mặt anh.
Anh ơi, sao lại đẩy em ra?
Cô kéo ngắn khoảng cách, âm thanh nũng nịu càng khiến cho anh mất kiểm soát hơn.
Anh nói, anh không có đẩy ra.
Làn da của cô bỗng nhiên đỏ bừng như hoa hồng.
"Rõ ràng là anh đẩy em ra rồi."
"Không phải đẩy ra."
"Vậy thì là gì?"
Cổ họng phát ra tiếng thở dốc, nói: "Anh chỉ là đang nghĩ..."
Cô ôm lấy cổ anh: "Nghĩ cái gì?"
"Chân của em nên quấn lấy anh", Anh nói rồi đưa tay ra, "Chứ không phải ngồi trước mặt anh."
Cô trong giấc mơ, sững người.
Lương Dụ Bạch: "Sợ rồi?"
Cô hỏi: "Nếu nói sợ, anh có tha cho em không?"
Anh cắn môi cô, nói: "Sẽ không."
Hơi thở đan xen vào nhau.
Anh giống như một phán quan*, nói một cách lạnh lùng và tàn nhẫn: "Anh sẽ "làm" chết em."
Theo sau đó, anh nhìn thấy cô vùng vẫy, phản kháng, cầu xin tha thứ, khóc lóc nỉ non, giống như một con mèo, vươn móng vuốt cào lên lưng anh, móng tay dài để lại dấu vết rất đậm, có cả tơ máu.
Anh từ trong đó mà đạt được khoái cảm.
Trước khi tỉnh giấc, cô như một con cá sắp chết, hai tay nắm lấy cổ anh, âm thanh rời rạc nói: "Em sẽ không ở bên cạnh anh đâu."
Sau đó, anh liền tỉnh giấc.
Anh ngồi trên giường, khói thuốc đi vào cổ họng, cũng không thể trấn an được ngọn lửa của anh.
Trong hoàn cảnh yên lặng không ánh sáng.
Lục Tư Hành gọi điện thoại đến kéo lí trí của anh trở lại.
Anh thờ ơ bắt máy rồi lại từ chối.
Nhưng cũng vô dụng.
Tất cả đều nằm trong tính toán của anh.
Cô xuất hiện trong tầm mắt của anh, cô lên xe của anh, gọi anh là "anh". Âm cuối cất lên, khiến anh nhớ tới giấc mơ đó, dáng vẻ của cô ở trong lòng anh run rẩy.
Dáng vẻ mềm mại lưu luyến đó làm cho người khác luyến tiếc.
Anh hận không thể "làm" chết cô.
Nhưng cô chết rồi.
Anh cũng không còn ý nghĩa gì để sống nữa.
Sự mềm lòng, bắt đầu từ giấc mơ đó.
—
Liên tục mấy đêm như vậy, anh đều mơ thấy cô.
Không phải là sự duyên dáng và nhẹ nhàng của giấc mơ đầu tiên nữa, cô chạy khỏi anh, trong mắt mang theo sự sợ hãi và bất an.
Chỉ có duy nhất lần đó là chủ động đến gần.
Cô cầm lấy hoa hồng.
Anh vẫn như cũ cả người đầy máu.
Sau khi tỉnh dậy anh mới hiểu rõ.
Cùng cô yêu đương, chính là giao nộp sự sống và cái chết.
Nhưng nếu anh không có được cô, vậy sống để làm gì?
Lúc trước khi chưa gặp được cô, anh vẫn có thể sống một cách thoi thóp trên đời này, nhưng anh gặp được cô rồi, thử qua được mùi vị của cô đến chết cũng cam tâm.
Anh nguyện ý đưa dao cho cô.
Cô là kẻ giết người ôn nhu nhất cũng là người tàn nhẫn nhất.
Chết dưới tay cô.
Cũng là niềm may mắn.
—
Đến khi có người khác phái xuất hiện bên cạnh cô.
Sự nhẫn nại của Lương Dụ Bạch biến mất.
Anh vốn dĩ không phải là người tốt, những thứ có được, không có thứ gì là cái anh muốn, đến cả thân phận người thừa kế Lương thị, cũng là ông nội Lương tự tay đưa cho anh.
Duy nhất một thứ mà anh muốn có được, anh hao tâm tổn sức, lại xuất hiện kết quả ngoài mong đợi.
Vì thế, anh không quan tâm là dùng bất cứ thủ đoạn cướp đoạt nào.
Không cần biết là em gái của bạn thân yêu quý nhất, là con gái của bạn bè của cha.
Anh không quan tâm việc bị người đời chửi rủa.
Nhưng chuyện anh không bao giờ ngờ đến.
Cô đột nhiên ở trước cửa phòng anh.
Anh mở cửa, rạng sáng, đây là lúc con người mềm yếu nhất, hơn thế nữa anh ở trước mặt cô, lý trí không đáng để nhắc đến.
Cơ thể cô, gương mặt, đôi mắt, thậm chí là hơi thở của cô.
Đều là những thứ khiến anh lún sâu vào.
Anh không có cách nào cự tuyệt.
Cũng không thể tỏ ra bình thản.
Dục vọng xông vào đại não, sự bình tĩnh bị đánh tan.
Anh cúi đầu hôn cô.
Qua loa sơ sài.
Nhưng cô đột nhiên chủ động phối hợp.
Dục vọng khó nhịn, anh đưa lưỡi ra, dây dưa với cô.
Hơi thở bị nuốt chửng bởi màn đêm ngột ngạt.
Âm thanh mờ ám bị che lấp.
Sự chịu đựng của anh cuối cùng cũng được giải thoát, hóa thành dục vọng chiếm hữu vô tận, điên cuồng chiếm đoạt cô.
Giấc mơ và hiện thực đan xen.
Lý trí và dục vọng cuối cùng cũng bắt tay giảng hòa.
Anh không có tội.
Người có tội là cô.
Cô là nguồn gốc dục vọng của anh.
Đây là tội ác tày trời của cô.
—---------------------------------------------------------------------------------------------
Đôi lời của tác giả:
Đêm nay thêm được một chút, chương hôm qua viết đến hơn 11h30, hôm nay 6h đã phải dậy rồi, có tiết học buổi sáng, buổi chiều lại mở một cuộc họp.Thi tuần quá nhiều rồi, về đến nhà liền ngủ mất, ngủ đến 8h30.
Đáng lẽ hôm nay phải có hai chương mới, chương này quá ngắn rồi, nhưng mà thật sự chống đỡ không nổi nữa rồi.
Cuối tuần sẽ viết nhiều hơn một chút, hy vọng mọi người đừng mắng tôi, cuối tuần tôi sẽ viết nhiều hơn !!!Nếu như cuối tuần không viết nhiều hơn, mọi người cứ mắng tôi! Tùy ý mắng!
Lời của editor: Không dám mắng đâu ạ! Chỉ cần đừng kết BE là được.
1503 words
23/05/2022
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...