Nghiện Ngọt


Ăn cơm xong, Kỷ Nhân trở về phòng.

Khi đang định đóng cửa, Hướng Khang cũng đi theo.

"Anh họ, có chuyện gì sao?" Kỷ Nhân hỏi.
Hướng Khang trực tiếp bước vào phòng cô: "Anh nghe mẹ anh nói, em đã làm thủ tục chuyển trường, nên khi khai giảng em sẽ đến trường trung học phổ thông số 1 đúng không?"
Kỷ Nhân gật đầu.
Hướng Khang tự hào nói: "Thành tích của anh khá tốt, về sau trong học tập em gặp vấn đề gì thì cứ hỏi anh, anh sẽ..."
Lời còn chưa nói xong, Hướng Khang vô tình nhìn thấy tờ giấy kiểm tra Tiếng Anh trên bàn.
Trên giấy là đề thi thống nhất của toàn thành phố, góc bên phải là mực đỏ sáng ngời.
145 điểm.
Hướng Khang nghẹn lời.
Cậu ta học trong trường trung học phổ thông số 1 là thật, nhưng đó là do mẹ cậu ta nộp phí chọn trường mới được vào, bây giờ cậu ta vẫn đang học lớp trung bình.
Tiếng Anh kiểm tra được 145 điểm, đó là điểm số có nằm mơ Hướng Khang cũng không dám.
Lúc trước cậu ta nhìn thấy cô em họ này trông rất xinh đẹp, cậu ta mặc nhiên cho rằng cô cũng giống với những nữ sinh xinh đẹp trong trường học, mỗi ngày chỉ nghĩ tới son phấn cùng với quần áo đẹp, còn thành tích thì dở tệ.
Ngàn lần không nghĩ tới, cô em họ này lại là một học bá.
Hướng Khang xấu hổ, lập tức chuyển đề tài không nói về chuyện học hành: "Nhân Nhân, đến trường mới em đừng sợ.

Nếu có người bắt nạt em, em cứ nói với anh."
Kỷ Nhân cảm ơn lòng tốt của cậu ta.
Chờ cậu ta đi rồi, cô ngồi vào bàn học, từ trong cặp lấy ra bài tập còn chưa làm xong tiếp tục làm.
Bài tập nghỉ đông cho dù có làm xong cũng không nộp được, nhưng vừa đến một nơi hoàn toàn xa lạ, Kỷ Nhân không biết phải làm gì.
Làm bài tập đến hơn mười một giờ tối, Kỷ Nhân tắt đèn trên bàn làm việc.

Phòng ngủ trước kia của cô có đèn ngủ nhỏ hình ngôi sao, nhưng ở đây không có.

Sau khi tắt đèn căn phòng chỉ còn lại một màu đen kịt.


Cô kéo rèm cửa lộ ra một cái khe hở, ánh trăng sáng chiếu vào, cuối cùng cũng có chút ánh sáng.
Kỷ Nhân nằm trên giường, tay nắm chặt một góc của chăn bông, lăn qua lăn lại mấy lần vẫn chưa ngủ.

Cô nhớ ba, nhớ nhà cũ.

Nhưng trong lòng cô hiểu rõ cô không còn cơ hội quay trở lại.

Bản thân cô là một sự tồn tại đáng xấu hổ, không có cô, bọn họ mới là một nhà ba người hòa thuận và hạnh phúc.
Hốc mắt hiện lên chua xót, cô lấy tay che mắt lại, vệt nước lạnh lẽo từ kẽ ngón tay chảy ra, rơi xuống gối, trở thành những vệt nước hình vòng tròn.

***
Vài ngày nữa là khai giảng, Kỷ Nhân phải đến trường mới để báo danh.

Hướng Khang đi cùng cô lên xe buýt, trên đường đi có rất nhiều học sinh của trường trung học phổ thông số 1, bọn họ đều nhìn Kỷ Nhân, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Nhìn đến Hướng Khang đứng bên cạnh cô, không che giấu được sự ghen tị.
Gia cảnh của Hướng Khang không tốt, thành tích cũng rất bình thường, ở trong trường vẫn luôn không có tiếng tăm gì, đây là lần đầu tiên cậu ta thu hút được nhiều sự chú ý như vậy.

Cậu ta ngẩng cao đầu, lưng thẳng tắp.

Đi đến sân vận động, hai người liền tách ra, Kỷ Nhiên đi đến văn phòng của lớp 10.
Cách đây vài ngày, giáo viên chủ nhiệm Lưu Diệu Viễn đã nhận được bảng điểm trong một vài kỳ thi ở năm lớp 10 của cô.

Cô ưu tú đến mức làm cho ông cùng với chủ nhiệm lớp 10/2 cãi nhau nửa ngày, cuối cùng thành công đem hạt giống tốt này lưu giữ trong lớp của mình.
Ông ôn hòa cười nói với Kỷ Nhân: "Thầy đã xem qua thành tích trước đây của em, rất tốt.

Hy vọng em tới trường mới cũng sẽ tiếp tục duy trì thói quen học tập tốt của lúc trước."
Kỷ Nhân ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ, thưa thầy."
Cô gái nhỏ thật ngoan ngoãn, Lưu Diệu Viễn càng thêm vừa lòng: "Đi thôi, thầy đưa em vào lớp."
Phòng học của lớp 10/1 nằm ở lầu 5, đầu hành lang, còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng ồn ào bên trong.

Lưu Diệu Viễn đẩy cửa phòng học ra, người nào đó hét lên "Chủ nhiệm lớp tới rồi", lớp học ồn ào trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.
Người đang nói chuyện thì ngậm miệng, người đang viết bài thì dừng bút, ai nấy cũng lật giở trang sách, như là hận không thể đem mấy dòng chữ "Tôi yêu học tập, học tập yêu tôi" viết ở trên mặt.
Lưu Diệu Viễn bước lên bục giảng, nắm tay đảo đảo trên bảng đen vài cái: "Được rồi, đừng giả vờ nữa, tôi đã thấy hết rồi.

Vừa rồi tôi đã chép một số bài tập tự luyện, sau tiết chào cờ mang vào văn phòng nộp cho tôi."
Dừng một chút, ông tiếp tục: "Lớp chúng ta có một học sinh mới chuyển tới.

Kỷ Nhân, em bước vào giới thiệu bản thân với mọi người đi."
Ông mỉm cười thân thiện, vẫy tay với Kỷ Nhân đang đứng ở cửa.
Kỷ Nhân đeo cặp sách bước lên bục giảng, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cô, lớp học còn im ắng hơn vừa rồi khi chủ nhiệm lớp đẩy cửa bước vào.
Đôi mắt của các nam sinh sáng ngời, còn cầm lòng không được mà phát ra một tiếng "oa".
Kỷ Nhân cầm lấy một viên phấn, xoay người viết tên mình lên bảng đen.
Chữ giống như người, thẳng thắn tinh tế.
"Chào buổi sáng, tớ tên là Kỷ Nhân, hy vọng trong tương lai sẽ hòa hợp tốt với mọi người, cùng nhau học hỏi và tiến bộ."
Cô nói xong còn cười một cái, các nam sinh dường như bị đánh bại, vỗ tay rất náo nhiệt.
Lưu Diệu Viễn vỗ nhẹ lên bục giảng lần nữa mới làm cho bọn họ im lặng trở lại, ông chỉ vào một chỗ trống, yêu cầu Kỷ Nhân ngồi ở đó.
Không lâu sau, tiếng nhạc chào cờ vang lên, mọi người xếp hàng dài trên hành lang ngoài lớp rồi đi xuống.
Trường học tuy khác, nhưng nghi thức chào cờ thì giống như nhau.

Kỷ Nhân ngẩng đầu, nhìn lá cờ đỏ sao vàng năm cánh bay lên chỗ cao nhất.
Tưởng rằng như vậy là kết thúc, nhưng không ngờ sau đó một lãnh đạo trường lại cầm mic lên.
"Vào ngày cuối cùng trước kỳ nghỉ, trường chúng ta có vài học sinh đánh nhau với trường khác, gây ra hậu quả nghiêm trọng.

Tại đây tôi sẽ nghiêm túc phê bình và đưa ra hình phạt cho những học sinh sau."
Kỷ Nhân vốn là tùy ý nghe, cho đến khi giọng nói nghiêm túc của lãnh đạo phát ra tên của Đoạn Ngẩng.
Cô ngẩn người, không nghĩ tới Đoạn Ngẩng cũng học ở trường này.
Bên tai vang lên những lời nghị luận thì thầm của các nam sinh khác——

"Đây không phải là chuyện của học kỳ trước sao? Đã qua một kỳ nghỉ đông rồi, lão Trương còn cố ý đem chuyện này ra nói.

"Cậu không biết đâu, trận đánh nhau đó rất lớn, tớ nghe nói mấy người ngoài trường kia còn mang theo vũ khí.
"Wow, phải không! Vậy thì ai thắng?"
"Không cần phải hỏi, anh Ngẩng tàn bạo như thế, vừa ra tay, mấy người ngoài trường kia liền bị đánh đến răng rơi đầy đất."
Kỷ Nhân im lặng lắng nghe, nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, chỉ với vài nắm đấm Đoạn Ngẩng đã đánh cho người đàn ông kia phải nằm xuống đất.
Chà, quả thực rất tàn bạo!
Trong lòng cô sinh ra một tia may mắn, cũng may là hầu như mỗi ngày anh đều không có ở nhà, tỷ lệ để cô chạm mặt anh là rất thấp.

***
Lớp tự học buổi tối Đoạn Ngẩng không đến, trực tiếp chạy trốn, cùng với vài người bạn đi chơi bida.
Tưởng Nghị mở một hộp thuốc lá của Trung Hoa, lấy ra một cây đưa tới trước mặt Đoạn Ngẩng, cười hì hì nói: "Anh Ngẩng, tới hút một cây."
Đoạn Ngẩng nhận lấy, ấn mở bật lửa, ngọn lửa đỏ rực bùng lên, anh cúi đầu thấp một chút, điếu thuốc được châm lửa.
Một vài người chơi game trên điện thoại, Đỗ Lương nhớ tới cái gì đó, đột nhiên nói: "Hướng Khang của lớp chúng ta bây giờ đang rất đắc ý.

Gặp ai cũng đều nói học sinh mới chuyển đến là em họ của cậu ta, rất trong sáng, còn xinh đẹp hơn cả minh tinh."
Phạm Tử Ngọc bật cười, giọng điệu không quan tâm lắm: "Cậu ta vốn dĩ thích khoe khoang, lời nói của cậu ta sao có thể là sự thật!"
Tưởng Nghị nghĩ tới nghĩ lui: "Anh Ngẩng, không phải Hướng Khang đang ở nhà anh sao? Chắc hẳn anh đã gặp qua em họ của cậu ta, thế nào, có đẹp không?"
Tiếng người ồn ào bên tai, Đoạn Ngẩng nhớ tới trong ngày tuyết rơi hôm đó, cô gái với đôi mắt đen trong trẻo, ánh mắt có chút bối rối, giống như một con nai nhỏ lạc đường.
Không biết tại sao, nhưng anh không muốn cô trở thành chủ đề bàn tán trong hoàn cảnh ồn ào này.
Phủi phủi tàn thuốc, anh nói với giọng điệu thờ ơ: "Cứ cho là vậy đi."
Mọi người vừa nghe lời này, không ai tiếp tục nói nữa.
Chơi đến hơn chín giờ, bọn người Tưởng Nghị, Đỗ Lương còn tính đi đến quán net mở phòng đen, bên cạnh quán bida chính là quán net.
Ngày hôm qua đến tận 3 giờ sáng Đoạn Ngẩng mới đi ngủ, tinh thần không tốt lắm nên không đi cùng, ra khỏi quán bida liền ngồi lên xe máy chuẩn bị phóng đi.

Hai tay giữ chặt tay lái, trước khi khởi động, một đôi cha con đi qua trước mặt anh.
Cậu bé khoảng năm sáu tuổi, cắt quả đầu dưa hấu rất đáng yêu, cặp sách trên lưng cũng là kiểu hoạt hình dễ thương.

Cậu bé nắm tay người đàn ông, giọng nói ngọt như sữa lộ ra phấn khích: "Ba ơi, hôm nay môn Tiếng Anh con đạt điểm tuyệt đối!"
Người đàn ông mỉm cười, xoa đầu con trai: "Vĩ Vĩ giỏi quá, ba đưa con đi ăn Pizza Hut nhé, chúng ta gọi điện thoại nói với mẹ khi nào tan sở thì đến đây."
"Dạ được! Ba là tốt nhất!"
Bóng dáng của hai cha con đi càng lúc càng xa, Đoạn Ngẩng vẫn chưa khởi động xe máy, anh nắm chặt tay lái.
Cuộc trò chuyện như vậy là điều mà trước giờ anh chưa từng trải qua.


Trong ký ức tuổi thơ của anh, chỉ có những trận cãi vã không dứt của ba mẹ.
Đoạn Ngẩng lái xe máy đến trước tòa nhà, đèn kích hoạt bằng giọng nói ở hành lang đã bị hỏng, không có ai sửa chữa, anh lấy điện thoại di động chiếu đèn, từ trong túi quần lấy ra chìa khóa mở cửa.
Anh bật công tắc đèn phòng khách, nhưng sau tiếng tích tắc vẫn không có phản ứng, không biết là do hỏng hay do cúp điện.
Đúng lúc này, Kỷ Nhân xách theo một ấm nước đầy bước ra từ phòng bếp.
Nhìn thấy chàng trai đột nhiên xuất hiện, Kỷ Nhân hoảng sợ, tay run lên, chiếc ấm đang cầm trên tay suýt chút nữa rơi xuống, cô vội vàng cúi người đặt chiếc ấm xuống đất.
Bên cạnh đó, chiếc khăn tắm quấn quanh người sắp rơi ra.
Kỷ Nhân hoảng loạn dùng tay kéo lại.
Ánh trăng chiếu vào làm cho phòng khách sáng lên, Đoạn Ngẩng nhìn thấy tóc ướt nhẹp tán trên vai cô, nước chảy xuống tí tách.
Trên đỉnh đầu vẫn còn bọt trắng chưa được xả sạch.
Bên ngoài khăn tắm, lộ ra xương quai xanh cùng với đôi cánh tay trắng nõn, chiếc cổ thon gọn như một con thiên nga nhỏ.
Hơn một tuần trước, mỗi ngày Đoạn Ngẩng đều trở về rất muộn, nên Kỷ Nhân tự cho rằng hôm nay cũng như vậy.

Không nghĩ tới hôm nay lại ngoài ý muốn.
Bị anh nhìn thấy bộ dạng này, Kỷ Nhân vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, cắn môi giải thích: "Tôi đang tắm giữa chừng thì cúp điện, nên muốn đun một ít nước nóng rồi lại tắm tiếp."
Hai mắt Đoạn Ngẩng đen nhánh, trầm mặc không nói gì.
Có vết nước trên sàn nhà lát gạch, đều từ tóc của cô chảy ra, nhìn có chút hỗn độn.
Kỷ Nhân cho rằng anh đang để ý điều này, ngượng ngùng nói: "Chút nữa tôi tắm xong, tôi sẽ lau sàn nhà sạch sẽ."
Bây giờ là tháng 3, mùa xuân trời vẫn còn lạnh, chưa kể đang là buổi tối, nhiệt độ không khí chỉ khoảng bảy tám độ.
Nói xong cô nhịn không được liền khịt mũi, chiếc mũi ửng hồng vì trời lạnh, trong đôi mắt đen nhánh còn đọng lại một tầng hơi nước, nhìn rất đáng thương.
Cô hít hít mũi, giọng run run vì lạnh: "Tôi...!Tôi đi nấu nước nha."
Đoạn Ngẩng nhìn cô cúi người, một tay nắm chặt khăn tắm trước ngực, một tay vất vả cầm lấy cái ấm trên mặt đất lên.
Đi một đường nghiêng ngả.
Nhưng việc này không liên quan gì đến anh.
Đoạn Ngẩng trở về phòng, đóng cửa lại, cởi áo khoác, nằm trên giường.

Anh nhắm mắt lại, đôi mắt đỏ hoe như con thỏ nhỏ kia cứ hiện lên trong đầu.
Làm thế nào cũng không biến mất, thật sự rất phiền.
Đoạn Ngẩng nhỏ giọng chửi, mặc quần vào rồi bước ra ngoài.
Kỷ Nhân lạnh đến nổi phát run, đang trông mong chờ đợi nước sôi, trên vai đột nhiên trùng xuống, một chiếc áo khoác da của nam khoác hờ lên người.
Cô kinh ngạc quay đầu lại, liền nhìn thấy gương mặt vẫn lạnh lùng của chàng trai.
"Chờ chút, tôi đi xem có phải đứt cầu dao rồi không.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận