Sau khi Đoạn Ngẩng rời đi, Kỷ Nhân mở quà mà anh tặng ra.
Túi quà trên tay cô nặng trĩu, nặng hơn cả một viên gạch.
Cô không khỏi tò mò, rốt cuộc là anh tặng cái gì mà sao lại nặng như vậy.
Mở niêm phong trên túi giấy ra, bên trong có hai hộp giấy, một lớn một nhỏ, cái nhỏ còn chưa lớn bằng lòng bàn tay của cô.
Đầu tiên cô mở cái hộp nhỏ ra, bên trong có một cái móc khóa mèo con hoạt hình, trông rất đáng yêu.
Kỷ Nhân rất thích nó, lập tức tìm thấy chìa khóa của mình, ghim cái móc khóa vào đó.
Cô lại đi mở cái hộp lớn kia, cái hộp rất nặng.
Cô lấy một con dao, mở băng keo ở mặt trên, đưa tay vào hộp, sờ được một đồ vật lạnh lạnh, lấy nó ra rồi nhìn nó, càng thêm khó hiểu.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay là một vật hình chữ U bằng sắt màu đỏ rực.
Kỷ Nhân ngây ngốc, hoàn toàn không hiểu được cái này để làm gì.
Cũng may bên trong có kèm theo một cuốn sổ hướng dẫn sử dụng sản phẩm, vừa mở nó ra, mới biết hóa ra thứ này được gọi là điện trở cửa.
Cô đọc kỹ hướng dẫn sử dụng, biết được cái này dùng để dán ở mặt sau của cửa phòng, sau khi sử dụng cái này, người bên ngoài muốn cạy cửa cũng không vào được.
Kỷ Nhân chỉ mới 17 tuổi, trong khoảng thời gian này sống một mình, trong lòng ít nhiều cũng sẽ cảm thấy bất an và sợ hãi, mỗi tối trước khi đi ngủ, cô đều lấy ghế dựa chặn ở cửa.
Bằng cách này nếu ăn trộm có cạy cửa, cho dù cô ngủ say cũng có thể lập tức tỉnh lại.
Lần đầu tiên cô biết có điện trở cửa.
Kỷ Nhân đi tới cửa, ngồi xổm xuống rồi làm theo hướng dẫn trong sách hướng dẫn.
Đầu tiên mở rộng theo chiều ngang đến đáy cửa, sau đó vặn chặt các ốc vít theo chiều kim đồng hồ.
Các bước thực hiện rất đơn giản, sau khi lắp xong, Kỷ Nhân vặn chốt cửa, dù cố gắng dùng sức cỡ nào, cửa vẫn không mở ra.
Cô vừa vui vừa bất ngờ, mang dép bông chạy tới chỗ bàn trà, cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Đoạn Ngẩng——
Tôi đã mở quà của anh rồi, tôi rất thích.
Móc khóa đã được móc vào chìa khóa, còn có trên cửa cũng đã cài chốt chặn cửa rồi, cảm ơn nha!
Chưa tới nửa phút, màn hình điện thoại đã sáng lên.
【Đoạn Ngẩng】: Cô thích là được.
Tối hôm nay khi ngủ, trong lòng Kỷ Nhân cảm thấy rất yên tâm.
Thật ra từ nhỏ tới lớn, cô nhận được không ít quà tặng, mấy chàng trai muốn tỏ tình với cô, luôn thừa dịp sinh nhật cô bỏ dây chuyền và vòng tay vào hộc bàn của cô.
Những món quà đó cô thường không mở ra, tất cả đều được trực tiếp trả lại.
Trên đời này có lẽ chỉ có Đoạn Ngẩng biết cô thích mèo con, nên đã tặng cô một cái móc khóa hình mèo con.
Biết bây giờ cô sống một mình, còn xem xét mua cho cô một cái chặn cửa.
Nghĩ đến anh, trong lòng Kỷ Nhân cảm thấy ấm áp, khóe miệng bất giác cong lên.
Cô tắt cái đèn nhỏ trên bàn học, kéo chăn bông lên, nhắm mắt lại, nhưng thật lâu cũng chưa ngủ.
Trong đầu cô hiện ra rất nhiều ký ức có liên quan đến anh.
Khi mới đến đây, cô đang tắm nửa chừng thì máy nước nóng bị hỏng, anh đã mặc cho cô áo khoác của anh.
Áo khoác của anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt, còn có nhiệt độ cơ thể ấm áp trên người anh.
Sau đó có một khoảng thời gian, bọn họ đi học cùng nhau vào mỗi buổi sáng.
Lúc đó hai người chưa thân nhau lắm, sương sớm trắng xóa, cô vừa đi vừa đeo tai nghe nghe Tiếng Anh, còn anh đi ở bên lề đường.
Còn có đêm đó, rạng sáng cô chạy ra từ trong nhà, chân trần trụi, quần áo chật vật ngồi trước một cửa hàng tiện lợi xa lạ.
Đêm đó gió mùa hè khô khan, hẳn là anh đã ngủ say, giọng nói có chút khàn khàn, nhưng khi nhận được điện thoại của cô, hoàn toàn không có do dự, lập tức lái xe máy tới tìm cô.
Lúc này có rất nhiều thứ hiện lên trong đầu, từng chút từng chút vẫn khắc sâu rõ ràng.
Suy nghĩ một hồi, mặt Kỷ Nhân hơi đỏ, tim đập thình thịch không kiểm soát được, giống như buổi sáng nay ở trong thang máy, khi anh phủi những bông tuyết ở trên đầu cô.
Trong căn phòng tối đen như mực, cô cắn chặt môi, giây tiếp theo, cô đỏ mặt hơn khi nghĩ, anh vẫn luôn đối tốt với cô như vậy.
Chắc là anh cũng có chút thích cô nhỉ?
***
Ngày hôm sau đi học.
Sau hai tiết học buổi sáng đáng lẽ phải ra sân thể dục để tập thể dục giữa giờ, nhưng vì hôm qua trời đổ tuyết, trên mặt đất vẫn còn tuyết đọng, nên bài tập thể dục hôm nay bị hủy bỏ.
"Sáng nay tớ dậy trễ nên chưa ăn sáng, Nhân Nhân, cậu đi căn tin với tớ nhé." Tưởng Sương Sương chạy tới chỗ ngồi của Kỷ Nhân, năn nỉ nói.
"Được." Kỷ Nhân đặt cây bút trên tay xuống.
Hai người tay trong tay bước xuống cầu thang, Kỷ Nhân nhớ ra cái gì đó, nói với Tưởng Sương Sương: "Tớ muốn hỏi cậu một chuyện."
Bình thường luôn là Tưởng Sương Sương tìm Kỷ Nhân để hỏi, đây là lần đầu tiên nghe cô nói muốn hỏi mình, cảm thấy hứng thú hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Kỷ Nhân sắp xếp lại ngôn ngữ ở trong đầu, chậm rãi hỏi: "Chuyện là, tớ có một người bạn, cô ấy, cô ấy quen một chàng trai, chàng trai đó luôn đối xử rất tốt với cô ấy, cũng quan tâm cô ấy rất nhiều, điều đó có phải là chàng trai kia thích cô ấy hay không?"
Lần đầu tiên cô táo bạo nói ra từ thích, chóp tai lặng lẽ đỏ lên.
Nếu Tưởng Sương Sương nghe thấy "Tớ có một người bạn" từ miệng người khác, cô ấy sẽ tuyệt đối không chút lưu tình mà phá đám, hỏi lại xem người bạn mà cậu đang nói tới có phải là cậu không?
Nhưng câu hỏi này lại đến từ Kỷ Nhân.
Nhân Nhân của cô ấy xinh đẹp như vậy, tính cách lại mềm yếu, Tưởng Sương Sương thường cảm thấy cô rất đáng yêu, muốn dán mặt vào mặt của cô gái nhỏ.
Cô thế này, chàng trai nào có thể kìm lòng?!!
Đều hẳn là nên háo hức tỏ tình ngay! Sao có thể làm Nhân Nhân hoài nghi đối phương có thích mình hay không!!
Tưởng Sương Sương phân tích, nhận định rằng Kỷ Nhân nói bạn bè thì chắc chắn chỉ đơn thuần là bạn bè của cô.
Cô ấy vuốt cằm nghiêm túc suy nghĩ: "Loại chuyện này cũng không nhất định."
Kỷ Nhân vốn dĩ nắm chắc bảy tám phần, nhưng nghe cô ấy nói xong, kinh ngạc buột miệng hỏi: "Tại sao?"
Mặc dù cô là một tân binh thiếu kinh nghiệm trong tình yêu, nhưng tục ngữ không phải nói, thích một người là sẽ luôn muốn đối xử tốt với người đó sao.
Chuyện đó cũng giống vậy mà, luôn đối xử tốt với cô, thì chứng tỏ là thích cô rồi!
Tưởng Sương Sương cũng chưa từng yêu đương, nhưng cô ấy đã đọc qua vô số tiểu thuyết ngôn tình, Douban bay bổng, còn theo dõi rất nhiều blogger chuyên về tình cảm trên Weibo, một bộ lý luận tri thức.
"Nhân Nhân, cậu có biết 3 ảo tưởng lớn nhất trong cuộc sống là gì không?" Cô ấy hỏi.
Kỷ Nhân lắc đầu.
"3 ảo tưởng lớn nhất trong cuộc sống chính là," Tưởng Sương Sương đầy lý lẽ hùng hồn nói: "Điện thoại vang lên, tôi có thể mang đi, cuối cùng chính là anh ấy thích tôi."
Cô ấy phân tích cặn kẽ cho Kỷ Nhân: "Một chàng trai thích một cô gái, chắc chắn sẽ không nhịn được mà tỏ tình.
Nếu anh ta đối xử tốt với cô ấy nhưng lại chưa tỏ tình, điều đó có nghĩa là anh ta chỉ có cảm tình tốt với cô gái đó mà thôi, chưa thích tới mức nhất định phải ở bên nhau.
Hoặc cũng có thể anh ta là hải vương, anh ta đang nuôi cá."
Kỷ Nhân: "..."
Căn tin đông đúc, Kỷ Nhân không có gì muốn mua nên không đi vào, cô đứng chờ ở cửa.
Trời đã mưa nhiều ngày, hôm nay cuối cùng mặt trời cũng ló dạng, nhưng tâm tình của Kỷ Nhân có hơi héo.
Toàn thân Đoạn Ngẩng đều thể hiện ra khí chất người sống chớ lại gần, hải vương nuôi cá gì đó, căn bản là không thể nào.
Chẳng lẽ anh chỉ là có chút cảm tình với cô, còn chưa tới mức rất thích cô sao?
Kỷ Nhân cảm thấy cái này còn có chút khả năng, hai người quen nhau cũng chưa lâu, tính cách của anh lại lạnh lùng, nên chắc là thuộc loại chậm nhiệt về mặt tình cảm.
Hơn nữa anh sắp thi đại học, có lẽ chẳng còn tâm sức đâu mà nghĩ đến chuyện này.
Kỷ Nhân tự thuyết phục bản thân, haizz, cô chỉ mới học lớp 11, bây giờ cũng không cần phải lo lắng về những điều đó.
***
Tuyết rơi thêm vài đợt nữa, thời tiết dần dần ấm áp lên.
Vườn hoa trước khu dạy học mới trồng thêm rất nhiều cối xay gió hoa nhài.
Khi gió xuân thổi qua, trên cành cây nở ra những chùm hoa trắng tinh có hình dạng chuông gió, mỗi lần Kỷ Nhân đi ngang qua đây, đều có thể ngửi thấy mùi hương nồng nàn.
Cô đã học học kỳ 2 của lớp 11, nhiệm vụ học tập cũng nặng nề hơn trước rất nhiều, nhưng một năm rưỡi qua cô đều học tập ổn định, nên cũng không gặp nhiều khó khăn lắm.
Mỗi kỳ thi, sau khi cô xem xong thành tích và xếp hạng của mình, lại sang bên kia xem bảng xếp hạng của khối 12.
Càng ngày cô càng dễ dàng tìm được tên của Đoạn Ngẩng, mỗi lần thi cử, thứ hạng của anh đều tăng lên.
Đến kỳ thi tháng 5, anh đã nằm trong top 20 của khối.
Khi mới vào ngôi trường này, đôi khi Kỷ Nhân nghe thấy lãnh đạo nhà trường phê bình Đoạn Ngẩng trước mặt mọi người vì đánh nhau và trốn học.
Hơn một năm sau, cũng vào tháng 5, cô lại nghe được tên của anh, nhưng lần này là khen ngợi anh vì sự tiến bộ vượt bậc, thậm chí còn kêu gọi các bạn học tập theo anh.
Kỷ Nhân nghe thấy chàng trai bên cạnh nhỏ giọng nghị luận.
"Thần kỳ quá, đại ca của trường chúng ta giờ đã trở thành hình mẫu để noi theo!"
"Tiến bộ thần tốc như thế, không phải là giống như trong tiểu thuyết, mở ra mấy loại thần thông học tập đó chứ?"
"Ha ha ha ha có thể lắm!"
Trường trung học phổ thông số 1 được phân chia làm trường thi, hai ngày thi đại học Kỷ Nhân được nghỉ.
Cũng may lớp học của cô không dùng làm phòng thi, nếu không phải lập tức đem hết sách vở về nhà.
Buổi tối 8-9 giờ, Kỷ Nhân tắm rửa xong, mặc váy ngủ ngồi ở trên giường, cầm điện thoại chỉnh sửa một hồi lâu.
Cuối cùng tin nhắn được gửi đi rất đơn giản.
【Kỷ Nhân】: Kỳ thi ngày mai cố lên!
Hơn nửa tiếng sau, cô đang làm bài tập, điện thoại ở bên cạnh rung lên.
Cầm điện thoại lên, giọng nói của anh vang ở bên tai: "Tôi mới vừa đi tắm, không nhìn thấy tin nhắn của cô."
Anh cố ý giải thích cho cô biết vì sao trả lời tin nhắn lâu.
Kỷ Nhân mím môi cười một cái, suy nghĩ một hồi rồi nói cho anh biết những việc cần chú ý trước khi thi.
Như việc mang theo chứng minh thư và đồ dùng học tập, hai ngày này đừng ăn đồ ăn quá thanh đạm, cũng đừng chạm vào những thứ quá lạnh.
Cô biết những lời này giáo viên chủ nhiệm của lớp bọn họ nhất định đã dặn dò qua, nhưng cô luôn cảm thấy rằng mình phải nói với anh một lần nữa mới có thể yên tâm.
Nói xong những điều đó, cô thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nói: "Ngày mai anh đừng căng thẳng nha, cứ thoải mái đi, coi nó như một kỳ thi bình thường là được rồi."
Mấy ngày nay không nóng lắm, trong phòng không mở máy lạnh, cửa sổ mở toang, gió đêm mát lạnh ùa vào, còn kèm theo hương thơm của hoa hòe.
Kỷ Nhân vừa gội đầu xong, mái tóc dài chấm vai bị gió thổi nhẹ, cô hất một bên tóc ra sau lỗ tai.
Bên kia điện thoại, Đoạn Ngẩng nói thẳng: "Thật ra tôi có hơi căng thẳng."
Anh cười trầm thấp: "Nhưng bây giờ nghe thấy giọng nói của cô, liền rất thần kỳ, căng thẳng giảm đi rất nhiều."
Lại nói thêm vài lời, cô yêu cầu anh nghỉ ngơi sớm một chút, sau đó cúp máy.
Kỷ Nhân nằm xuống bàn tiếp tục làm bài tập, ve sầu ngoài cửa sổ kêu không ngừng, những lời nói của anh văng vẳng bên tai cô.
Ngòi bút đang tính toán dừng ở trên giấy một chút, một lần nữa cô cầm lấy điện thoại, hẹn giờ báo thức.
Ngày hôm sau Đoạn Ngẩng thức dậy vào lúc 7 giờ, nhớ tới lời dặn dò của cô gái nhỏ vào tối hôm qua, anh mở túi hồ sơ ra, kiểm tra lại cẩn thận.
Chứng minh nhân dân, thẻ dự thi, bút mực nước, bút chì 2B, cục tẩy, thước kẻ.
Đều đủ.
Anh cất vào balo, đeo nó đi ra ngoài.
Thời tiết giữa mùa hè, sáng sớm mặt trời đã lên cao, bước ra hành lang, ánh nắng gắt gao chiếu xuống khiến anh nheo mắt lại.
Khi mở mắt ra lần nữa, trong tầm mắt xuất hiện một bóng người quen thuộc, Đoạn Ngẩng sửng sốt.
Dưới bóng cây ngô đồng sum suê lá màu xanh, cô gái nhỏ mặc một cái váy jean, đầu cúi thấp, đầu ngón tay mảnh khảnh cầm một cuốn sách nhỏ đang đọc.
Ánh nắng xuyên qua những kẽ hở giữa cành lá, làn da cô trắng nõn nà.
Nghe thấy âm thanh truyền đến từ lối vào cầu thang, Kỷ Nhân theo thói quen ngẩng đầu lên nhìn một cái, nhìn thấy người tới là anh, chạy lon ton vài bước đến trước mặt anh.
Cho đến lúc này, Đoạn Ngẩng mới tin rằng mình không có hoa mắt nhìn lầm, nhưng trong lòng vẫn thấy khó hiểu: "Sao cô lại tới đây?"
Kỷ Nhân ngẩng đầu nhìn anh, có chút ngượng ngùng nhắc lại lời anh nói tối hôm qua: "Không phải anh nói nghe thấy giọng nói của tôi, anh sẽ bớt căng thẳng sao."
Cô gái nhỏ nhẹ nhàng chớp mắt, giống như con bướm vỗ cánh, từng chút từng chút bay đến đầu quả tim của Đoạn Ngẩng.
Anh nhìn thấy má lúm đồng tiền trên gương mặt mềm mại của cô, nhợt nhạt, rất đáng yêu.
"Cho nên tôi nghĩ, nếu hôm nay tôi đi thi với anh, anh sẽ không căng thẳng nữa.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...