Mọi người giao điện thoại và bịt mắt theo yêu cầu.
Trong bóng tối tất cả được dẫn đến một căn phòng kín, sau khi nghe xong tóm tắt cốt truyện, mới có thể tháo khăn bịt mắt ra.
Kỷ Nhân vẫn chưa hoàn toàn sẵn sàng, sợ khi tháo khăn bịt mắt ra sẽ nhìn thấy hình ảnh kinh hoàng nào đó, vì vậy động tác rất cẩn thận.
Đầu tiên cô nâng một góc nhỏ lên, thấy xung quanh không có gì bất thường, mới yên tâm tháo toàn bộ khăn bịt mắt xuống.
Đập vào mắt là một cánh cửa khóa mật mã, bên cạnh có mười mấy cái tủ đựng đồ, mặt tường xám xịt.
Trên trần nhà phát ra âm thanh của dòng điện Zlara, đèn nhấp nháy tắt mở.
"Manh mối để mở cửa chắc là nằm trong tủ khóa." Phạm Tử Ngọc suy đoán.
Cậu dẫn đầu, kéo cửa tủ ra, thò tay vào, mấy cái đầu tiên đều trống không.
Đến cái thứ bảy, từ bên trong lấy ra một đồ vật.
Đó là một con búp bê Tây Dương mặt quỷ.
"Chính là cái này." Phạm Tử Ngọc cười hì hì xách con búp bê Tây Dương, quan sát từ trên xuống dưới, nhưng không tìm ra manh mối nào.
Giọng điệu của cậu thoải mái trêu chọc: "Xem ra cái mật thất này cũng không đáng sợ như trên mạng nói."
Sau đó cậu đặt con búp bê Tây Dương lại, kéo một cánh cửa xuống, đưa tay vào, sờ trúng cái gì đó lạnh lạnh, còn mềm mại như làn da.
Phạm Tử Ngọc đoán rằng đó là một cái tay giả.
Vừa định lấy ra cười nhạo thủ đoạn dùng để dọa sợ con nít này, nhưng bàn tay trong ngăn tủ không động đậy được.
Giây tiếp theo, cái tay kia nắm lấy tay cậu.
Phạm Tử Ngọc: "??!!!"
"Mẹ nó!"
Phạm Tử Ngọc suýt chút nữa chết đứng tại chỗ, nhanh chóng thu tay lại, liều mạng hất cánh tay giả đang nắm lấy tay của mình ra.
Kỷ Nhân đột nhiên nghe thấy một tiếng hét chói tai, ngay sau đó, một cánh tay bị đứt lìa rơi xuống chân cô.
Cô ngẩn người, còn chưa kịp nhìn thấy rõ thứ gì dưới chân mình thì Đoạn Ngẩng đã hất cánh tay kia ra khỏi tầm mắt của cô.
Chàng trai nhăn mặt, nhìn Phạm Tử Ngọc, không vui nói: "Cậu ném đi đâu vậy?"
Phạm Tử Ngọc chậm lại, nhớ tới biểu hiện của mình vài giây trước, cảm thấy mặt mũi của mình nên ném xuống Thái Bình Dương.
Vẻ mặt cậu áy náy, liên tục nói xin lỗi với Kỷ Nhân: "Xin lỗi xin lỗi, tôi không cố ý ném tới chỗ cô."
Kỷ Nhân lắc đầu: "Không sao đâu."
Đỗ Lương đi tới bên cạnh cánh tay gãy kia rồi ngồi xổm xuống, ồ một tiếng: "Cánh tay này làm giống thật."
Kỷ Nhân cũng đi qua xem.
Đây là cánh tay đứt lìa của một người phụ nữ, móng tay hơi dài, sơn màu đỏ thẫm.
Thoạt nhìn không khác gì cánh tay thật.
Nó khá là đáng sợ.
Cô cảm thấy may mắn vì vừa rồi Đoạn Ngẩng đã kịp thời đá nó đi, nếu không đợi đến khi cô nhìn rõ, nhất định sẽ bị dọa đến sốc.
Đỗ Lương vươn tay muốn cầm lên xem, trong lòng Phạm Tử Ngọc vẫn còn sợ hãi, vội vàng ngăn lại: "Này, cậu đừng nhúc nhích, cánh tay đó sẽ động đậy rồi bắt lấy cậu đó!"
Nhưng vẫn chậm một bước, Đỗ Lương chỉ vừa mới chạm vào bàn tay đã bị cánh tay bị đứt kia nắm lấy.
Đỗ Lương: "!!"
Sau một hồi gào thét chửi bậy, Đỗ Lương cũng lập tức ném cánh tay kia đi.
"Mẹ nó, cái thứ quái quỷ gì thế này!"
Cuối cùng là Đoạn Ngẩng nhặt cánh tay kia lên.
Cánh tay bị đứt giống như hai lần trước, ngay khi anh vừa chạm vào nó liền nắm lấy tay anh.
Giống như là có ý thức.
Kết hợp với không gian u ám của mật thất, ngay cả khi Kỷ Nhân còn chưa chạm vào, chỉ ở bên cạnh nhìn cũng làm cho cô thấy kinh hãi.
Nhưng mà vẻ mặt của Đoạn Ngẩng rất bình tĩnh, lông mày cũng không nhướng lên chút nào, trong phút chốc đã bẻ gãy cánh tay đang nắm lấy tay mình.
"Cánh tay này có tính cảm ứng, bị đụng vào sẽ tự động co lại." Anh nhẹ nhàng nói.
Đỗ Lương cực kỳ bội phục: "Anh Ngẩng của chúng ta dũng cảm quá."
Đoạn Ngẩng cảm thấy cái đạo cụ này chính là mấu chốt để mở cửa, cúi đầu xuống nhìn vào lòng bàn tay của cánh tay gãy, đọc ra 4 con số ở trên đó, "3742, ước chừng là mật mã mở cửa."
Vừa rồi Phạm Tử Ngọc hành động quá mất mặt, bây giờ rất muốn lấy lại thể diện trước mặt Kỷ Nhân, xung phong đi thử mật mã.
Bấm vào 4 con số, cửa mở ra.
Bên trong là một hành lang rất dài, tối đen như mực, nhìn giống như một bệnh viện.
Phía trên cùng của thanh sắt treo một bộ đồng phục y tá màu trắng, trên đó còn có nhiều dấu tay dính máu lớn nhỏ.
Bị gió thổi bay bay.
Khí lạnh hai bên hành lang thổi tới mắt cá chân, trên tường treo một cái đồng hồ hình lồng chim, vạt áo đong đưa từ bên này sang bên kia.
Bên tai mọi người chậm rãi vang lên một bài đồng dao——
Chim trong lồng nhìn qua khe cửa
Lúc nào cũng muốn chạy ra ngoài
Vào đêm bình minh hôm đó
Khi hạc trắng và rùa đen kết hợp
Sau lưng ai đang đối mặt với bạn kìa?
Giọng điệu cố tình kéo dài, giọng nói non nớt quỷ dị, bầu không khí đáng sợ lập tức tràn đầy.
Kỷ Nhân luôn cảm thấy sau lưng mình có cái gì đó, theo bản năng nhích tới gần Đoạn Ngẩng.
Đi đến cuối hành lang, có một cánh cửa đóng chặt.
Kỷ Nhân lấy đèn pin chiếu vào, cửa này không có ổ khóa cắm chìa khóa, cũng không có chỗ để nhập mật mã.
Phạm Tử Ngọc dùng sức đẩy vài cái, cánh cửa vẫn không có chút sứt mẻ nào.
Đoạn Ngẩng nhìn xung quanh: "Trên tường treo rất nhiều khung ảnh, manh mối chắc là ở trên đó."
Mọi người rọi đèn pin đi xem từng bức một, tất cả đều là những bức tranh sơn dầu rất trừu tượng.
Kỷ Nhân cũng đi tới một bức tranh.
Kết quả cô vừa mới đứng yên, khung ảnh "loảng xoảng" đập mạnh xuống đất, một tia sáng màu xanh kỳ lạ chiếu vào, một đầu tóc rối bù, đầu của một y tá ma xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Kỷ Nhân và "ma nữ" bốn mắt nhìn nhau, trên mặt của "ma nữ" có máu, lộ ra hàm răng trắng, cười với cô một cái.
Kỷ Nhân: "..."
Phạm Tử Ngọc và Đỗ Lương nghe thấy tiếng động nên nhìn về phía cô, sau đó hét lên một cách thắt ruột thắt gan: "Aaaaaaaaa!"
Dưới sự sợ hãi cực độ, hai người run rẩy ôm lấy nhau, trông rất gay.
Đoạn Ngẩng lập tức đi tới, cúi người xuống, cầm khung ảnh kia treo lên.
Khuôn mặt ma một lần nữa được che lại, tiếng la hét thất thanh của Phạm Tử Ngọc và Đỗ Lương mới dừng lại, sau đó vừa nói vài câu ghét bỏ vừa buông đối phương ra.
Đoạn Ngẩng đi đến trước mặt Kỷ Nhân, lo lắng hỏi: "Cô không sao chứ?"
Đỗ Lương nhìn xem có chút há hốc mồm, thấy Kỷ Nhân không nói lời nào, nhịn không được giơ ngón tay cái lên: "Kỷ Nhân, cô thật trâu bò, ma nữ đáng sợ như vậy cũng không dọa được cô!"
Phạm Tử Ngọc cũng rất bội phục: "Thì ra lá gan của cô lớn như vậy!"
Không hổ danh là cô tiên nhỏ, siêu dũng cảm!
Kỷ Nhân xấu hổ khi được khen ngợi, đỏ mặt phủ nhận nói: "Không đâu, tôi cũng sợ muốn chết."
Phạm Tử Ngọc không tin, còn đắm chìm trong cảm giác cô tiên nhỏ siêu dũng cảm: "Vậy tại sao vừa rồi cô không hét lên?"
Kỷ Nhân đỏ mặt nói sự thật: "Từ nhỏ tôi đã như vậy rồi.
Khi sợ hãi, não của tôi sẽ đột nhiên trống rỗng, không thể phát ra âm thanh.
Nhưng thật ra, bây giờ tim tôi đập rất nhanh, chân thì mềm nhũn."
Cô không biết đó có phải là tật xấu của cơ thể cô hay không.
Hồi còn học tiểu học, khi cùng các bạn trong lớp xem phim ma, ai cũng sợ hãi la hét lên, chỉ có cô vẫn mở mắt trừng trừng, ngồi rất yên lặng.
Cô cũng muốn hét lên nhưng khi mở miệng lại không thể phát ra tiếng, cứ như thể lúc đó linh hồn bị tách khỏi thể xác trong vài giây vậy.
Cô cảm thấy rất kỳ quái, nhưng nó cũng không ảnh hưởng gì đến cuộc sống của cô, sau đó cô cũng không để ý tới điều này nữa.
Đỗ Lương nghe cô giải thích xong, kinh ngạc nói: "Còn có chuyện như vậy nữa à, bị dọa sợ tới nỗi không hét lên được."
Kỷ Nhân phỏng đoán nơi đáng sợ nhất có lẽ là nơi cất giấu manh mối, giơ đèn pin lên treo trên ngực, nhìn khung ảnh vừa bị đập xuống.
Tuy rằng nó rất trừu tượng, nhưng nếu nhìn kỹ thì có thể thấy hình vẽ trên bức tranh là một chiếc đồng hồ, thời gian hiển thị là 11h59.
Kỷ Nhân nghĩ tới cái đồng hồ treo tường không ngừng ca hát ở trên tường kia.
"Tôi cảm thấy chúng ta có thể thử chỉnh thời gian của đồng hồ trên tường cho khớp với thời gian trong bức tranh này."
Hai mắt Đỗ Lương sáng lên: "Ôi, suy luận này có tính khả thi đó."
Ngay lập tức nhớ tới trải nghiệm lần trước, bị dọa sợ tới nỗi suýt chút nữa tè ra quần, cậu hơi rụt rè một chút.
Tùy tiện di chuyển cái đồng hồ đó, lỡ như có thứ gì đó đáng sợ xuất hiện nữa thì phải làm sao bây giờ.
"Để tôi thử."
Đoạn Ngẩng trực tiếp bước tới, chỉnh thời gian trên đồng hồ giống như thời gian trong bức tranh, sau đó chỉ nghe thấy tiếng cạch cạch, cánh cửa đang đóng chặt chậm rãi mở ra.
"Wow, Kỷ Nhân, cô lợi hại quá!" Phạm Tử Ngọc tán thưởng.
Đỗ Lương và Phạm Tử Ngọc hào hứng lao về phía trước.
Ngay khi Kỷ Nhân định nhấc chân đi về phía trước, Đoạn Ngẩng đã vươn cánh tay ra trước mặt cô.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, nghi hoặc nói một tiếng "Hả".
Đoạn Ngẩng nhướng mày: "Vừa rồi không phải nói sợ đến nỗi chân mềm nhũn sao, cho cô nắm tay nè, chịu không?"
Mí mắt của Kỷ Nhân hơi rủ xuống.
Dưới ánh đèn mờ ảo, bàn tay của chàng trai to rộng, xương ngón tay thon dài cân xứng, sạch sẽ, xinh đẹp nhưng không hề yếu ớt, mà ngược lại có một loại cảm giác cường tráng.
Cô cảm thấy nếu nắm bàn tay này, chắc chắn trong lòng sẽ kiên định hơn rất nhiều.
Cô chưa từng nắm tay chàng trai nào, nhưng lần trước, anh đã bế cô lên cầu thang.
So sánh với lần đó, việc nắm tay dường như chẳng là gì.
Phạm Tử Ngọc đi trước, thấy hai người đã lâu vẫn chưa đi theo, quay đầu lại kêu bọn họ một tiếng: "Anh Ngẩng, Kỷ Nhân, hai người ở đó làm gì vậy?"
Đoạn Ngẩng cười cười định rút tay về, vốn dĩ muốn trêu chọc cô một chút, không có ý định chiếm tiện nghi của cô gái nhỏ.
Ngay khi cánh tay sắp buông thõng xuống, giữa các ngón tay truyền đến một xúc cảm mềm mại mát lạnh, ngón tay mềm mại của cô gái nhẹ nhàng đan lấy từng ngón tay của anh.
Trái tim của Đoạn Ngẩng giống như được cô nhẹ nhàng ôm lấy.
Trong không khí lạnh lẽo âm trầm ở hành lang của mật thất, tai Kỷ Nhân nóng lên, nhỏ giọng trả lời câu hỏi trước đó của anh——
"Muốn."
Đoạn Ngẩng cong môi lên, khẽ cười, lộ ra vẻ sung sướng.
Ngón tay anh di chuyển, nắm lấy tay của cô, lòng bàn tay to rộng ấm áp gắt gao bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô.
Kỷ Nhân: "..."
Lỗ tai càng nóng hơn.
Sau khi đi qua cửa là cầu thang quanh co bảy ngã tám khúc, trên mặt đất có mấy đạo cụ tay đứt chân gãy.
Kỷ Nhân được Đoạn Ngẩng nắm tay, nỗi sợ hãi trong lòng không hiểu sao giảm đi rất nhiều.
Họ đi ngang qua một phòng trẻ sơ sinh, tiếng khóc thét chói tai của trẻ sơ sinh vang lên khắp phòng, làm cho người nghe sởn tóc gáy.
Đoạn Ngẩng và Đỗ Lương phải hoàn thành nhiệm vụ của bút tiên mới lấy được chìa khóa để vượt qua.
Sau đó họ bước vào một phòng bệnh lớn, tiếng khóc của trẻ con bỗng nhiên biến mất, vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy tí tách.
Càng như vậy, họ càng phải thận trọng khi tiến về phía trước.
Đoạn Ngẩng đi tuốt ở đằng trước, Kỷ Nhân được anh nắm tay, giống như cái đuôi nhỏ đi theo bên cạnh anh.
Hai kẻ nhát gan là Phạm Tử Ngọc và Đỗ Lương đi ở phía sau cùng.
Đi tới trước cửa, Đoạn Ngẩng duỗi tay vặn nhẹ tay nắm cửa, cửa liền mở ra.
Ánh mắt anh dừng lại một chút.
Bên ngoài cửa, có một NPC cosplay thành bác sĩ ma, một tay cầm cưa điện một tay thì bị gãy, còn có hai y tá ma đứng ở bên trái và bên phải.
Ba "con ma" đứng bất động như đang chờ sẵn, khuôn mặt bê bết máu nở một nụ cười dữ tợn.
Đoạn Ngẩng buông lỏng tay nắm cửa, bình tĩnh quay người lại, lấy tay che mắt Kỷ Nhân trước khi cô kịp nhìn thấy.
"Chút nữa đi theo tôi, cứ nhìn xuống dưới đường, đừng ngẩng mặt lên."
Kỷ Nhân không biết anh thấy cái gì nhưng vẫn ngoan ngoãn đồng ý.
Sau đó cô cúi đầu, chạy một đường về phía trước, bên tai vang lên tiếng máy cưa.
Cô không nhìn thấy bóng dáng của ma quỷ, còn được anh nắm chặt tay, cảm giác sợ hãi ở trong lòng giảm đi rất nhiều.
Phạm Tử Ngọc và Đỗ Lương thì không may mắn như vậy, trước sự xuất hiện bất ngờ của ba hồn ma, hai người hoảng sợ suýt chút nữa gục tại chỗ.
Không những thế, họ còn bị ma bác sĩ cầm máy cưa chặn đường.
Ở ngã rẽ có một cái cầu thang, Kỷ Nhân và Đoạn Ngẩng chạy lên.
Như vậy được tính là đã qua màn, "con ma" sẽ không chạy theo nữa.
Họ đứng ở đây, chờ Phạm Tử Ngọc và Đỗ Lương đi lên.
Cách thật xa, họ nghe thấy tiếng hét chói tai của Phạm Tử Ngọc, sau đó bắt đầu đọc 24 chữ cái.
Chẳng qua là cậu đọc va vấp, lộn xộn.
Kỷ Nhân không khỏi cười khúc khích.
Nhận ra rằng ở một nơi ma quái như vậy mà cô vẫn còn cười được.
Nguyên nhân phần lớn là do chàng trai ở bên cạnh.
Kỷ Nhân vô thức ngẩng đầu nhìn anh, hai mắt anh đen láy, cười dịu dàng hỏi: "Cô sợ hả?"
Hai người vẫn nắm chặt tay nhau, anh không buông ra, cô cũng không muốn rút lại.
Lòng bàn tay nhỏ bé của cô dính chặt vào lòng bàn tay to rộng của anh, truyền nhiệt độ cho nhau.
Cô lắc đầu.
Mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói thêm một câu: "Có anh ở bên cạnh, tôi không sợ nữa.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...