Suốt đêm, Tô Tú Vân đều ở siêu thị nhỏ nơi bà ta đang làm việc để kiểm kê hàng hóa.
Bận rộn cả đêm, hơn sáu giờ sáng bà ta mới về đến nhà.
Vừa bước vào nhà, bà ta phát hiện trên mặt đất có vết máu, vài giọt đỏ thắm khô cạn trên nền gạch lát bằng đá cẩm thạch trắng vô cùng dễ thấy.
Tô Tú Vân buồn ngủ cả đêm, vào khoảnh khắc này liền sợ tới mức mất ngủ.
Theo sau mấy vết máu này, Tô Tú Vân đi tới phòng của Kỷ Nhân, sốt ruột đẩy cửa vào thì thấy bên trong không có một bóng người.
Bà ta lập tức đi tới phòng của Hướng Khang kiểm tra, chỉ thấy cậu ta đang nằm ngủ trên giường, trên trán quấn một miếng gạc lớn màu trắng.
Tô Tú Vân vội vàng đánh thức con trai, giọng điệu tràn đầy lo lắng và hoảng sợ: "Tiểu Khang, sao đầu con lại bị thương vậy? Tối hôm qua nhà chúng ta có ăn trộm phải không?"
Hướng Khang ngủ say mê, sau khi bị mẹ đánh thức dậy, cả người vẫn còn mơ hồ.
Tối hôm qua sau khi Kỷ Nhân chạy ra ngoài, cậu ta đã lấy khăn che vết thương trên trán của mình, nhưng máu vẫn không ngừng chảy nhuộm đỏ cả chiếc khăn màu trắng.
Cậu ta không còn cách nào khác, chỉ có thể đến bệnh viện vào nửa đêm, sau một hồi lăn lộn, đến hơn bốn giờ sáng mới về tới nhà.
Tô Tú Vân nông nóng trong lòng, thấy cậu ta thật lâu không nói câu nào, thúc giục hỏi lại: "Rốt cuộc làm sao vậy? Sao trên đầu con lại bị thương?"
Hướng Khang đương nhiên không có mặt mũi nào để nói những gì mình đã làm vào tối hôm qua, ậm ừ nói ra những lời nói dối mà cậu ta đã chuẩn bị từ trước: "Chuyện là...!Tối hôm qua đùa giỡn với Nhân Nhân, nắm tay của em ấy một chút, em ấy, có thể em ấy đã hiểu lầm, cho rằng con làm gì đó với em ấy cho nên lấy ly đập vào đầu con."
Cậu ta nghĩ, dù sao cậu ta cũng chưa làm gì cô, cũng không có chứng cứ, để xem cuối cùng là ai da mặt dày.
Tô Tú Vân nghe được là Kỷ Nhân đập đầu con trai mình thành như thế này, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là vô cùng tức giận.
Bà ta trợn to hai mắt, tức muốn hộc máu mắng: "Hiện tại nó đang ăn bám ở nhà chúng ta vậy mà còn dám lấy ly đập đầu con? Nó đi đâu rồi? Chờ nó trở về mẹ sẽ dạy cho nó một bài học!"
Hướng Khang cũng không biết Kỷ Nhân chạy đi đâu, nhưng việc này nói đến cùng là lỗi của cậu ta, cậu ta chột dạ khuyên nhủ: "Aizz mẹ bình tĩnh, lúc đó trong nhà chỉ có con và em ấy, hơn nữa còn là buổi tối, cho nên có thể em ấy phản ứng có chút thái quá."
Tô Tú Vân tức giận đến mức không thể bị mấy câu nói như vậy thuyết phục: "Con bé chết tiệt kia đập đầu con thành thế này, sao có thể dễ dàng bỏ qua được!"
Bà ta nhìn băng gạc trên đầu con trai, lo lắng hỏi: "Vết thương trên đầu con có nghiêm trọng không? Lúc băng bó bác sĩ nói thế nào? Có chấn động não hay để lại di chứng gì đó không?"
"Mẹ, con không sao, mẹ đừng lo lắng." Hướng Khang vội vàng nói, trong lòng cậu ta chỉ ước gì việc này sớm qua nhanh một chút.
Tô Tú Vân thấy con trai mình như thế cũng cảm thấy xót xa: "Mẹ đi chợ mua cho con một con gà hầm, con chảy máu nhiều quá phải bồi bổ lại mới được."
Bà ta nói xong liền cầm tiền đi ra cửa.
Hơn mười một giờ, Tô Tú Vân đang ở trong bếp hầm canh gà thì bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Tô Tú Vân tưởng Kỷ Nhân trở về, vừa mở cửa đã hung hăng mắng: "Con bé chết tiệt, mày còn dám trở về!"
Kết quả là bà ta nhìn thấy hai người mặc đồng phục cảnh sát đang đứng ở cửa.
"Xin hỏi đây có phải là nhà của Hướng Khang không?" Cảnh sát hỏi.
Tô Tú Vân ngẩn người, gật đầu: "Đúng vậy, nhưng tôi không có báo cảnh sát, sao các anh lại tới đây?"
Cảnh sát móc ra thẻ cảnh sát và lệnh khám xét cho bà ta xem, nói với giọng điệu việc công xử theo phép công: "Sáng nay sở cảnh sát của chúng tôi nhận được một cuộc gọi báo án, đối phương tố cáo Hướng Khang có liên quan đến một vụ xâm hại tình dục.
Bây giờ chúng tôi tới đây để điều tra và thu thập bằng chứng."
Tô Tú Vân trợn tròn mắt, vội vàng xua tay giải thích: "Không phải, đây chỉ là hiểu lầm.
Con trai tôi nói với tôi không có xâm hại tình dục gì cả.
Đây chỉ là trò đùa giữa hai đứa trẻ."
Hướng Khang nghe thấy tiếng động nên từ trong phòng đi ra, nhìn thấy hai cảnh sát ở cửa, chân thiếu chút nữa mềm nhũn mà quỳ xuống.
Cậu ta không thể ngờ rằng Kỷ Nhân sẽ gọi cảnh sát!
Cảnh sát không nghe lời bà ta nói, đi thẳng đến phòng của Kỷ Nhân, sau khi chụp ảnh và thu thập bằng chứng, lại đi đến phòng của Hướng Khang.
Hướng Khang trơ mắt nhìn cảnh sát lục soát, tìm thấy một bộ đồ lót màu trắng đã bị xoa đến nhăn nhúm.
Cảnh sát điều tra xong, đi đến trước mặt Hướng Khang, nghiêm túc nói: "Mời cậu theo chúng tôi đến sở cảnh sát để hỗ trợ điều tra."
***
Sáng sớm Kỷ Nhân đã đến sở cảnh sát, báo án, ghi lời khai, còn phối hợp lấy mẫu điều tra.
Mất hơn hai tiếng mới hoàn thành xong hết hàng loạt thủ tục.
Cô bước ra khỏi phòng thẩm vấn.
Bên ngoài có một dãy ghế tiếp khách, Đoạn Ngẩng ngồi trên một cái ghế trong dãy đó, đợi lâu như vậy anh cũng không chơi điện thoại, vẫn luôn nhìn vào trong, chờ đợi cô.
Trong lòng Kỷ Nhân bỗng nhiên có loại cảm giác vừa cảm động vừa kiên định.
Thấy cô đi ra, anh lập tức đứng dậy đi tới, giọng điệu hơi khẩn trương hỏi: "Không có việc gì chứ?"
"Không có gì." Kỷ Nhân lắc đầu cười: "Chị cảnh sát ghi lời khai cho tôi rất tốt."
Hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Hôm nay vẫn là một ngày nắng không mây, mặt trời giống như quả cầu lửa nóng hổi, vừa rời khỏi sở cảnh sát liền cảm nhận được đợt nắng nóng sắp tới.
Kỷ Nhân bị ánh nắng mãnh liệt chiếu vào đôi mắt, giơ tay chắn ở mí mắt.
Cảnh báo, bước tiếp theo là chờ đợi kết quả, nhưng giờ khắc này cô gặp phải một vấn đề nghiêm trọng —— cô nên sống ở đâu?
Nhà của dì khẳng định là không thể ở được nữa, ở khách sạn cũng không phải là giải pháp lâu dài, vẫn là nên đi thuê nhà.
Đang nghĩ ngợi điều này, bên tai vang lên câu hỏi quan tâm của Đoạn Ngẩng: "Sau này cô tính như thế nào?"
Kỷ Nhân nói ra tính toán của mình: "Tôi muốn dọn ra ngoài, tự mình thuê một căn nhà."
Trước đây cô cảm thấy dì là người thân, một cô gái như cô ở nhà của bà ta sẽ an toàn hơn rất nhiều, nhưng hiện tại xem ra hoàn toàn không phải như vậy.
"Nhưng điện thoại và hành lý của tôi đều ở nhà dì, tôi phải quay về lấy chúng."
Thực sự cô không muốn quay lại nơi đó, nhưng bây giờ không còn cách nào khác.
Đoạn Ngẩng nhíu mày, anh cũng hiểu được chuyện tối hôm qua hẳn là gợi lên cho cô những ký ức không tốt, vì thế nói: "Tôi đi với cô."
Lời nói không chút do dự.
Kỷ Nhân dời bàn tay che trên mí mắt, quay về phía anh, ngẩng mặt nhìn lên.
Đoạn Ngẩng cao hơn cô rất nhiều, nắng nóng bị anh cản ở phía sau.
Thấy cô nhìn qua đây, ánh mắt anh không trốn tránh chút nào.
Không hề chớp mắt, đôi mắt vừa đen vừa sáng.
Từ trong con ngươi đen như mực của anh, Kỷ Nhân nhìn thấy bóng dáng của mình, một cái bóng nho nhỏ.
Cô nhớ tới sáng hôm nay, anh cũng nhìn cô như vậy, nói: "Mặc kệ cô làm cái gì, tôi đều ở bên cô."
Kỷ Nhân chợt cảm thấy, trên thế giới này lời nói dễ nghe có rất nhiều, nhưng cô cảm thấy ấm áp nhất có lẽ là câu nói "Tôi ở bên cô".
"Được, cảm ơn anh." Cô cười với anh.
***
Trước khi bước ra khỏi phòng thẩm vấn, Kỷ Nhân đã hỏi chị gái cảnh sát ghi lời khai cho cô, hỏi khi nào Hướng Khang có thể bị bắt.
Sau đó được cho biết khi thu xếp xong hồ sơ, cảnh sát sẽ đến bắt và giam giữ.
Chị gái cảnh sát nói cô không nên gấp gáp, pháp luật sẽ không bỏ qua bất kỳ một người xấu nào.
Kỷ Nhân và Đoạn Ngẩng đi ăn cơm trưa trước, chờ đến buổi chiều mới quay lại nơi đó, cô đoán chắc sẽ không gặp phải Hướng Khang vào lúc này.
Sự thật đúng như những gì cô nghĩ.
Hướng Khang không có ở nhà, Tô Tú Vân cũng vậy, chắc là hai người họ đã đi đến sở cảnh sát.
Cô không cần xem cũng biết nhất định điện thoại có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, chắc chắn đều là dì của cô gọi.
Ban đầu cô nhận một cuộc gọi.
Tô Tú Vân mắng thẳng mặt, mắng cô là đồ vong ân phụ nghĩa không nghĩ tới thân tình, còn nói cô chuyện bé xé ra to làm ầm lên.
Ước chừng nhận ra thái độ kiên quyết của cô, thái độ của Tô Tú Vân dịu đi, cầu xin cô cho Hướng Khang một cơ hội, đừng làm những chuyện tuyệt tình như vậy.
Tính cách Kỷ Nhân mềm mỏng nên vẫn luôn dễ nói chuyện, nhưng đối với sự kiện này cô rất kiên quyết.
Sau khi từ chối rõ ràng cô liền cúp điện thoại, lúc sau dì lại gọi tới, nhưng cô không bắt máy nữa.
Đây không phải tổn thương bình thường, nếu không phải tối hôm qua trên bàn có ly nước, cô không dám tưởng tượng mình sẽ như thế nào nếu gặp chuyện như vậy.
Bây giờ Tô Tú Vân không ở nhà, Kỷ Nhân thở phào nhẹ nhõm một hơi, như vậy sẽ đỡ phiền phức hơn.
Kỷ Nhân nắm chắc thời gian, một giây cũng không dám chậm trễ đóng gói tất cả đồ đạc lại.
Cô đeo cặp sách, đẩy vali đi ra ngoài, nói với Đoạn Ngẩng đang đứng ở cửa: "Xong rồi."
"Ừm, chúng ta đi." Đoạn Ngẩng động tác tự nhiên cầm lấy vali từ trong tay cô.
Kỷ Nhân tìm một khách sạn để ở tạm, sau đó bắt đầu tìm kiếm thông tin cho thuê nhà ở trên mạng.
Lúc trước cô còn lo lắng mình chưa đủ tuổi, không biết việc ký hợp đồng thuê nhà có hiệu lực pháp luật không? Sau đó tham khảo ý kiến mới biết được chỉ cần đủ 16 tuổi, có khả năng tài chính nhất định là có thể tự mình thuê nhà.
Cô đi theo người môi giới xem vài chỗ, sau khi so sánh, cô chọn một khu nhà gần trường học.
Căn nhà này có một gian phòng ngủ, giá 2000 tệ một tháng, diện tích rất nhỏ, nhưng đủ để cho cô sống một mình.
Hơn nữa trong nhà đều có sẵn đồ đạc, cô không cần phải đi mua.
Kỷ Nhân sợ mình bị lừa, để đề phòng, trước khi ký hợp đồng cô đã tra xét ở trên mạng những lưu ý khi thuê nhà trong thời gian dài.
Cô mới biết được thuê nhà có một quy định đó là cọc một trả ba, còn có việc bảo trì trong nhà phải được ghi rõ ràng trong thời gian thuê cũng như tiền nước, tiền điện là do ai chi trả.
Kỷ Nhân đang ngồi trên chiếc giường lớn trải ga trắng trong khách sạn, tay cầm điện thoại, nhìn những việc xa lạ cần chú ý, trong lòng đột nhiên có chút hốt hoảng.
Nửa năm trước, cô còn ở thành phố C.
Tuy Kỷ Nghiên và Giang Lâm đối xử với cô không tốt, nhưng ít nhất cô có một gia đình.
Khi đó cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày, cô sẽ biến thành như hôm nay, không thân không thích cũng không có nhà để về.
Cô mới 16 tuổi, trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, khi chỉ có một mình, Kỷ Nhân cảm thấy hơi mờ mịt.
Cô ôm chiếc gối lớn vào trong lòng rồi lại vùi mặt vào đó, không nhịn được thở dài một hơi.
Lúc này điện thoại reo lên.
Cô ngẩng mặt lên nhìn, trên màn hình hiện lên thông báo Wechat.
【Đoạn Ngẩng】: Cô thuê nhà chưa?
Tâm tình xám xịt của Kỷ Nhân chuyển biến tốt đẹp hơn một chút, nghĩ đến anh, cô cảm thấy ở thành phố xa lạ này, vẫn có người thật lòng quan tâm cô.
Cô trả lời anh: Đã thuê rồi, ngày mai người môi giới sẽ đưa tôi đi ký hợp đồng.
Nghĩ nghĩ, lại gửi một tin nhắn: Chờ sau khi tôi dọn đến, tôi mời anh đến nhà tôi ăn cơm nha.
Anh đã giúp cô rất nhiều, cô muốn cảm tạ anh thật tốt, nhưng ở bên ngoài mời khách cảm thấy không được chân thành cho lắm.
Màn hình điện thoại nhanh chóng lại sáng lên, tin nhắn đáp lại của anh hiện ra.
【Đoạn Ngẩng】: Được.
***
Mấy ngày nay Tô Tú Vân ăn ngủ không yên, phần lớn tóc đã trở nên bạc trắng.
Bà ta cứ tưởng đây chỉ là chuyện vặt vãnh giữa hai đứa nhỏ, ai biết được cảnh sát sẽ tới bắt người!
Lúc ấy bà ta vội vàng hỏi con trai của mình có phải đã đối xử như vậy với Kỷ Nhân không, sau khi nhận được câu trả lời phủ định của Hướng Khang, Tô Tú Vân mới yên tâm một chút.
Tô Tú Vân không được học nhiều, theo suy nghĩ của bà ta, con trai bà ta hoàn toàn chưa làm đến bước đó, chỉ là ôm cô vài cái, thực tế cũng không gây ra tổn hại gì cho Kỷ Nhân.
Nói khó nghe một chút, không phải màng trinh của cô vẫn còn đó sao!
Hơn nữa con trai bà ta còn chưa đủ tuổi, vẫn chưa học xong, luật bảo vệ trẻ vị thành niên bà ta có nghe qua.
Ngay từ đầu Tô Tú Vân cho rằng cảnh sát chỉ đưa Hướng Khang đi phê bình để giáo dục, nhiều lắm thì bị nhốt thêm mấy ngày.
Ai ngờ vừa hỏi, mới biết rằng con trai bà ta đã đủ tuổi để chịu trách nhiệm hình sự.
Chỉ cần có chứng cứ xác thực, cho dù là chưa xâm phạm, cũng sẽ phải ở tù không quá 3 năm.
Tô Tú Vân mắt tối sầm khi nghe tin, thiếu chút nữa té xỉu ở sở cảnh sát.
Hướng Khang chính là hy vọng đời này của bà ta, sao có thể đi tù được! Có tiền án thì sau này được thả ra còn có thể làm cái gì, chẳng phải cuộc đời đã bị hủy hoại rồi sao!
Bà ta vội vàng tìm luật sư, luật sư đã giúp cho Hướng Khang được tại ngoại trong thời gian chờ xét xử, đưa cậu ta ra khỏi trại giam trước, đồng thời đề nghị Tô Tú Vân liên lạc với người bị hại trước khi mở phiên tòa.
Luật sư nói với bà ta rằng, suy xét đến tình huống, hơn nữa Hướng Khang còn chưa đủ 18 tuổi, nếu cậu ta có thái độ tốt trong việc thừa nhận lỗi lầm của mình, lại có được sự thông cảm của người bị hại thì rất có thể chỉ bị xử nhẹ, đó là hưởng án treo.
Tô Tú Vân nghe luật sư giải thích rằng hưởng án treo có nghĩa là không cần phải ngồi tù, ánh mắt sáng lên, cả người lại có hy vọng.
Cũng chỉ là một con nhóc 16 tuổi, bà ta dỗ dành thêm chút nữa, vì con trai, nếu không được thì quỳ xuống cầu xin cô.
Tô Tú Vân không tin đến lúc đó Kỷ Nhân còn có thể cứng rắn mà từ chối..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...