Nghiện Ngọt


Hiếm khi Kỷ Nhân mất bình tĩnh như thế này, vùi mặt vào trong lồng ngực của một chàng trai khóc lớn ở bên ngoài.
Chính là trong lòng cô thật sự rất khó để chấp nhận.
Lúc còn rất nhỏ, khi cô còn chưa biết mình là con gái riêng, nhưng sự nhạy cảm của một đứa trẻ đã khiến cô cảm giác được Giang Lâm không thích cô.
Khi cô hơn 4 tuổi, cô và Kỷ Nghiên cùng nhau chơi trò tàu lượn ở trước cửa biệt thự, đụng vào nhau rồi cùng té ngã.
Nghe thấy tiếng động Giang Lâm liền vội vàng chạy tới ôm lấy Kỷ Nghiên, lau nước mắt dỗ dành cô ta, giọng nói rất dịu dàng, không thèm liếc mắt nhìn cô một cái.
Đầu gối của cô cũng bị rách da, nhưng chỉ có thể một mình ngồi ở mép bồn hoa, tự mình vén váy nhỏ lên, cúi đầu thổi thổi vết thương.
Đến buổi tối ba về nhà, thay băng dán cho cô, vì để dỗ cô còn mua cho cô một cây kem ốc quế vị dâu tây.
Khi đó Kỷ Nhân liền nghĩ, mẹ không thích cô cũng không sao, ít nhất còn có ba thương cô.
Sau này đi học, cô cố gắng chăm chỉ học tập, lần nào đi thi cũng đứng đầu lớp, ở nhà cũng không tùy hứng nổi giận.
Cô cho rằng như vậy thì ba sẽ luôn thích cô, nhưng hóa ra không phải vậy.
Kỷ Nhân không biết mình đã khóc bao lâu, lồng ngực rắn chắc ấm áp của chàng trai, cô được anh ôm vào trong lòng, lấy tay vỗ nhẹ vào lưng cô.
Ôn nhu lại kiên nhẫn như vậy, cô không kìm nén được cảm xúc.
Đến khi Kỷ Nhân khóc xong, nức nở ngẩng đầu lên thì thấy áo thun màu đen của Đoạn Ngẩng ướt một mảng lớn, trên đó đều là nước mắt của cô.
Đoạn Ngẩng lấy trong túi quần ra một gói khăn giấy, lấy ra một tờ đưa cho cô.
Cô nhận lấy, cúi đầu lau nước mắt trên mặt.
Vẫn còn buồn, nhưng sau khi khóc lớn một hồi, trong lòng không còn thấy nghẹn như lúc trước.
Nhưng cô lại thấy xấu hổ, không biết đối mặt với Đoạn Ngẩng như thế nào, cùng với chiếc áo thun của anh bị cô khóc ướt.
"Xin lỗi, tôi làm dơ áo của anh rồi."
Đoạn Ngẩng hơi rũ mắt xuống, bắt gặp đôi mắt ướt dầm dề của cô gái nhỏ, chóp mũi có chút đỏ lên, dáng vẻ đáng thương cực kỳ.
Vài phút trước, cô vùi khuôn mặt nhỏ bé của mình ở trước ngực anh, khóc đến thở hổn hển, nước mắt ấm áp thấm ướt áo thun cũng thấm vào tim anh.
Giờ nghĩ lại, trong lòng anh cảm thấy đau giống như bị người ta bóp chặt.
"Không có gì." Anh đi về phía trước, "Đi ăn cơm thôi."
"Ừm." Kỷ Nhân vội vàng đuổi theo.
Cô quyết định, bữa cơm này nhất định phải để cô mời, nếu không quá thiệt thòi cho anh.
Cả hai đi vào một tiệm lẩu gần đó, ăn xong lại đến ga tàu hỏa, mua hai vé trở về.
Còn hơn nửa tiếng nữa mới khởi hành, bọn họ ngồi trong phòng chờ, Kỷ Nhân lấy điện thoại ra, lấy hai cái tai nghe bluetooth ra cắm vào.
Đoạn Ngẩng ngồi bên cạnh cô, nghiêng đầu liền thấy những gì được phát trên điện thoại của cô——
Một con mèo màu cam mập mạp đang lăn lộn trên sàn nhà.
Anh nhớ lại lời cô nói lúc trước, khi tâm trạng không tốt sẽ xem những video về mèo con đáng yêu, nhưng khi xảy ra chuyện như thế này, anh không biết cô phải xem bao nhiêu video thì tâm tình mới chuyển biến tốt đẹp.
5 giờ 3 phút, Kỷ Nhân và Đoạn Ngẩng cùng nhau lên tàu, tìm thấy chỗ ngồi tương ứng với trên vé rồi ngồi xuống.
Hôm nay Kỷ Nhân thức dậy rất sớm, hơn nữa còn vì khóc nhiều mà hao phí tinh thần, hiện tại ngồi ở trên con tàu chạy êm ái, mí mắt càng ngày càng nặng.
Cô ngáp một cái, chống đỡ một lát, nhưng không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ.
Đoạn Ngẩng nghiêng đầu nhìn cô lần nữa, phát hiện cô đã ngủ say.
Đang là mùa hè nên máy lạnh trong tàu đều mở hoàn toàn, anh đứng lên đi về phía trước.

Những người buôn bán nhỏ đẩy xe bán hàng bán nước khoáng và các loại đồ ăn vặt.
Đi đến phía trước đỉnh, anh mới mua được một chiếc chăn lông cừu mỏng.
Đoạn Ngẩng trở lại chỗ ngồi, động tác cẩn thận đắp chăn cho Kỷ Nhân.

Cô rõ ràng đã ngủ say, đầu nhỏ dựa vào ghế nghiêng sang một bên.
Anh vừa mới ngồi xuống, trên vai đột nhiên truyền đến một sức nặng, giây tiếp theo, hơi thở của cô lướt qua cổ anh.
Mềm như bông, giống như chiếc lông vũ mềm nhất trên đời, còn có chút hương thơm của quả đào.
Thời gian dường như bị đóng băng, một giây, hai giây.
Thật lâu sau, thân thể cứng đờ của Đoạn Ngẩng mới chậm rãi thả lỏng.
Nhưng vẫn không dám động đậy mạnh, không biết là sợ đánh thức cô hay là luyến tiếc thời khắc thân mật này.
Đoạn Ngẩng nhìn nghiêng, bộ dáng lúc ngủ của cô trông thật ngoan ngoãn và xinh đẹp, giống như tính cách của cô vậy.
Anh cảm thấy chỗ nào của cô cũng tốt cho nên không thể nào hiểu rõ, vì sao ba ruột của cô có thể nhẫn tâm bỏ rơi cô một mình.
Trước 15 phút, trong tàu vang lên âm thanh điện tử nhắc nhở đã sắp đến trạm.
Kỷ Nhân bị đánh thức.
Ngủ một giấc, khi mới mở mắt đầu cô có chút choáng váng, ý thức vẫn còn mê man, nhất thời không nhớ rõ mình đang ở đâu.
Sau vài giây, phát hiện mình đang gối đầu lên vai Đoạn Ngẩng, hai má cô nóng lên, cả người lập tức tỉnh táo lại.
Cô nhanh chóng ngồi thẳng người, phản ứng đầu tiên là nhìn vào vai anh, chỗ kia trên áo vẫn khô, không có vệt nước nào.
Kỷ Nhân thở phào nhẹ nhõm, may mà khi ngủ cô không chảy nước miếng, nếu không trong vòng một năm tới cô sẽ không có mặt mũi nào gặp anh.
Cúi đầu xuống, nhìn thấy trên người mình đắp một chiếc chăn mỏng, nghi hoặc một chút, tưởng Đoạn Ngẩng nhờ tiếp viên lấy chăn cho cô.
Ngay lúc này, hai cô gái trẻ kéo vali đi ngang qua, vừa đi vừa oán giận.
"Cuối cùng cũng đến trạm, suốt chặng đường tôi lạnh cóng như một con chó.

Đây là lần đầu tiên tôi đi tàu, mới biết được nó không giống với khi đi máy bay, có thể yêu cầu tiếp viên hàng không cho một cái chăn."
"Aizz, tôi cũng lạnh muốn chết.

Xem ra về sau khi đi công tác tôi phải tự mặc thêm áo khoác rồi."
Kỷ Nhân đang gấp chăn, nghe thấy những lời này liền dừng lại, hoang mang quay đầu nhìn Đoạn Ngẩng: "Cái chăn này anh lấy ở đâu vậy?"
"Tôi mua." Đoạn Ngẩng nhẹ nhàng nói.
Kỷ Nhân kinh ngạc chớp mắt.
Cô vốn tưởng rằng anh nhìn thấy cô ngủ gật nên đến chỗ tiếp viên để xin chăn, như vậy thôi cô đã thấy anh rất tốt và chu đáo.
Nhưng không ngờ rằng là anh cố ý đi mua.
Cô không có hành lý gì, ôm chiếc chăn đã gấp trong ngực, đi theo Đoạn Ngẩng ra khỏi ga tàu hỏa.
Xe máy của anh vẫn còn đậu ở ven đường, Đoạn Ngẩng ngồi lên, Kỷ Nhân ngồi ở phía sau, giống với buổi sáng túm lấy góc áo của anh.
Đoạn Ngẩng trực tiếp đưa cô đến cổng của tiểu khu.
Buổi tối nhiệt độ giảm xuống một chút, trong không khí thoang thoảng mùi hương của hoa hòe, ve sầu trên cây không ngừng kêu "Chi chi chi——".
"Tiếp theo cô tính làm gì?"
Kỷ Nhân nghiêm túc suy tư một lát rồi nói với anh: "Tôi vẫn sẽ sống ở nhà của dì như trước kia, ba nói sau này sẽ cho tôi một số tiền, mỗi tháng tôi sẽ đưa dì làm phí sinh hoạt."
Cô đưa cho anh chiếc chăn lông cừu mà cô đã ôm trong lòng, muốn trả lại cho anh.
Đoạn Ngẩng nghe cô nói vậy mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.
Nhìn vào chiếc chăn màu hồng phấn trên tay cô, trên mặt chăn in mấy chú mèo con hoạt hình.
Anh bật cười: "Cô cất đi, tôi không dùng tới."
Kỷ Nhân nhìn hình in trên chăn, rất dễ thương, cho anh dùng hình như là không thích hợp.

Cô thu hồi tay, nghi hoặc trong lòng vẫn chưa biến mất, ngẩng mặt lên nhìn anh, nhịn không được liền hỏi: "Sao anh lại tốt với tôi như vậy?"
Thật ra chính Đoạn Ngẩng cũng không biết.
Có rất nhiều lúc, hành động nhanh hơn suy nghĩ một bước.

Sáng sớm tinh mơ nghe cô nói muốn đi thành phố C, bữa sáng cũng không ăn, trực tiếp lái xe máy đưa cô đến nhà ga.
Thấy cô ủy khuất nhưng lại cắn chặt môi để kiềm chế không khóc, tim anh như bị thứ gì đó đâm vào, không suy nghĩ nhiều liền ôm cô vào lòng.
Đoạn Ngẩng nhướng mày: "Không nên đối xử tốt với cô sao? Lúc tôi ốm là cô nấu cháo cho tôi, sau đó còn mời tôi ăn cơm cà ri do cô làm."
Anh giống như đang liệt kê: "Đúng rồi, sau đó sinh nhật tôi, cô còn mua quà cho tôi nữa."
Kỷ Nhân nghe xong thì sửng sốt, hóa ra anh đối tốt với cô là đang tri ân báo đáp sao?
Thì ra là tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo.
*Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: Câu này có nghĩa, sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ.
Rốt cuộc so sánh với những gì anh giúp cô, những cái cô làm đều không đáng nhắc tới.
Gió đêm thổi chậm rãi, Đoạn Ngẩng cầm tay lái xe máy, hất cằm lên: "Được rồi, cô mau trở về đi."
"Tạm biệt." Kỷ Nhân vẫy tay với anh, ôm chiếc chăn lông cừu, xoay người bước vào trong tiểu khu.
Ánh mắt của Đoạn Ngẩng vẫn luôn nhìn về phía cô, chờ cô đi vào, mới giẫm chân phải khởi động xe máy lái đi.
***
Ngày hôm sau, Kỷ Nhân nhận được 10 vạn chuyển vào trong tài khoản, sau đó nhận được một cuộc điện thoại từ nước Mỹ.
Trên điện thoại là số của ba, nhưng người nói chuyện lại là Giang Lâm.
Người phụ nữ lạnh lùng nói: "Đây là số tiền nuôi dưỡng cô từ đây đến 18 tuổi, tôi làm vậy đã đủ tận tình tận nghĩa, hy vọng cô tự mình hiểu lấy, từ nay về sau đừng quấy rầy cuộc sống của chúng tôi nữa."
Kỷ Nhân không có thời gian để buồn, cô phải nghĩ xem về sau mình nên làm gì bây giờ.
Cô kiểm tra số dư trong thẻ của mình, thêm 10 vạn này là gần 20 vạn.
Nhưng sống với dì, mỗi tháng phải đưa 1 vạn phí sinh hoạt, tất cả số tiền của cô cộng lại cũng không đủ sống trong hai năm.
Kỷ Nhân không còn cách nào, chỉ có thể đi tìm dì, nói rõ ràng tình hình hiện tại của cô cho dì biết.
"Dì ơi, ba con đi Mỹ, hiện tại con không có nhiều tiền.

Phí sinh hoạt con có thể đưa ít hơn một chút được không?" Cô thẹn thùng hỏi.
Tô Tú Vân đương nhiên không muốn.
Trong nửa năm qua, mỗi tháng tài khoản đều được chuyển vào 1 vạn, bà ta đều dùng số tiền đó để tích góp, điều này đã trở thành chuyện đương nhiên đối với bà ta.
Bà ta còn đang tính hai năm sau sẽ dùng số tiền này để mua nhà cho con trai.
Nhưng mà nghĩ lại, nếu Kỷ Nhân bỏ đi, một xu bà ta cũng không kiếm được.
Tô Tú Vân thở dài: "Được rồi, sau này mỗi tháng con đưa dì 5 vạn đi."
Bà ta chân thành nói: "Không phải dì tham tiền của con đâu, nhưng nếu con ra ngoài thuê nhà, riêng tiền thuê nhà thôi một tháng cũng phải hơn 2 ngàn.

Còn có tiền điện, nước, gas rồi tiền ăn uống.

Quan trọng hơn con là một cô gái, một mình ở bên ngoài rất nguy hiểm."

Kỷ Nhân không nghĩ tới sẽ dọn ra ngoài sống, bởi vì suy nghĩ mình còn nhỏ tuổi, hơn nữa còn là con gái, việc sống một mình ở ngoài sẽ rất bất tiện.
Vì thế việc này liền được giải quyết như vậy.
Nháy mắt đã tới kỳ thi cuối kỳ, Kỷ Nhân đứng nhất ban xã hội.

Chờ đến khi khai giảng chia lớp, cô sẽ được vào lớp chọn.
Tưởng Sương Sương vốn dĩ chọn ban tự nhiên, trong kỳ thi cuối kỳ này, vật lý và hóa học đều đủ điểm.
Nhưng 3 môn chính trị - lịch sử - địa lý thi ổn hơn, ba mẹ cô ấy nghĩ tới nghĩ lui quyết định cho cô ấy vào ban xã hội.
"Nhìn vào bảng xếp hạng của tớ ở ban xã hội, đứng thứ 34.

Nói không chừng khi khai giảng, hai chúng ta sẽ được phân vào cùng lớp.

Đến lúc đó Nhân Nhân, đại thần của ban xã hội, cậu phải che chở cho tớ đó."
Ngồi ở trạm xe buýt, Tưởng Sương Sương nắm lấy tay Kỷ Nhân cười hì hì nói.
Kỷ Nhân mỉm cười: "Không thành vấn đề."
Xe buýt mà Kỷ Nhân đang đợi đã đến trước, cô vẫy tay chào tạm biệt Tưởng Sương Sương: "Tớ lên xe đây, học kỳ sau chúng ta gặp lại."
"Ừm, học kỳ sau gặp lại." Tưởng Sương Sương cười, dùng sức vẫy tay.
Lớp 10 không có học hè, cả kỳ nghỉ hè Kỷ Nhân đều ở nhà, làm xong bài tập được giao ở trường liền đi mua một ít bài tập về làm.
Ở đây, tháng 7 tháng 8 là lúc nóng nhất.

Phòng của Kỷ Nhân lại quay về hướng nam, vào giữa trưa trong phòng nóng đến nổi có thể tắm hơi.
Cô mở điều hòa mấy ngày liền, sau đó Tô Tú Vân cầm hóa đơn tiền điện đọc ở trước mặt cô, vẻ mặt vô cùng đau lòng.
Kỷ Nhân nghe thế thì ngượng ngùng, ngoại trừ lúc nóng đến không chịu nổi mới mở điều hòa một lát, những lúc khác chỉ mở quạt.
Cô mua một cái quạt nhỏ chuyên dùng trong ký túc xá ở trên mạng, để ở bàn sách, mỗi khi làm bài tập có quạt thổi vào, khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Hơn mười giờ, Kỷ Nhân tắm rửa xong rồi thay váy ngủ, cắm máy sấy tóc, vừa sấy tóc vừa đọc từ đơn.
Cốc cốc, cô nghe thấy tiếng gõ cửa, tưởng là dì nên tắt máy sấy đi ra mở cửa.
Kết quả vừa thấy, đứng ở cửa là Hướng Khang.
"Có chuyện gì sao?" Cô hỏi.
Hướng Khang nhìn Kỷ Nhân, cô gái vừa mới tắm rửa xong, mắt hạnh ngân ngấn nước, mặc một chiếc váy ngủ bằng vải bông màu xanh lục, làn da mịn màng tựa như đậu hũ.
Mái tóc dài đen nhánh xõa tung trên vai, hơi ẩm ướt còn có chút rối, dáng vẻ này quá thuần khiết và xinh đẹp.
Kỷ Nhân thấy cậu ta vẫn luôn im lặng, kỳ quái hỏi: "Anh họ, anh tìm em có chuyện gì sao?"
Hướng Khang lấy lại tinh thần, ho khan một tiếng: "Trong bài thi Toán học của anh có một câu hỏi phải vận dụng kiến thức của sách lớp 10, lúc tan học anh quên đến thư viện để mượn, nên muốn mượn của em xem một chút."
"Anh chờ một chút, em đi lấy."
Kỷ Nhân nhớ rõ cuốn sách Toán học lớp 10 để ở ngăn tủ trên cùng, cô kiễng chân lên, bởi vì cánh tay duỗi về phía trước, váy ngủ bị kéo lên trên một chút.
Vòng eo thon thả, dưới váy là một đôi chân trắng nõn cân đối.
Như một viên ngọc được chạm khắc tinh xảo, không một chút tì vết.
"Đây." Sau khi cô tìm được, đi đến trước mặt Hướng Khang, đưa cuốn sách trên tay cho cậu ta.
"Cảm, cảm ơn." Hướng Khang nói lắp.
Hướng Khang cầm sách của Kỷ Nhân, không muốn làm bài tập Toán học gì nữa, cậu ta cảm thấy thân thể nóng như phát sốt.
Hướng Khang ném sách Toán học lên bàn, chuẩn bị đi tắm, liền ra ban công lấy quần áo.
Cậu ta cầm một cái móc áo, vốn là muốn lấy áo ngủ cùng quần đùi của mình đi, nhưng ánh mắt chuyển hướng, nhìn vào quần áo lót có màu sắc khác nhau bên cạnh cậu ta.
Trong đầu Hướng Khang bất giác hiện lên đôi chân vừa rồi, tâm trí giống như bị thứ gì đó mê hoặc, cậu ta vội vàng cầm một cái móc áo lên.
Sáng hôm sau, Kỷ Nhân xỏ dép lê đi ra ban công.
Bây giờ Hướng Khang cũng đang nghỉ hè, hầu như mỗi ngày đều ở nhà, phơi quần áo lót ở bên ngoài như vậy Kỷ Nhân cảm thấy rất xấu hổ.
Đáng tiếc trong nhà chỉ có một cái ban công có thể phơi quần áo, vì thế mỗi buổi tối Kỷ Nhân đều giặt sạch, sáng sớm liền lấy vào.

Cô đem quần áo đã lấy vào trở về phòng, gấp từng cái một, phát hiện thiếu một cái nội y màu trắng.
Kỷ Nhân lại ra ban công nhìn nhưng không thấy gì cả, chỉ có một cái móc áo treo trên lan can.
Cô cảm thấy hơi kỳ quái, nhớ tới đêm hôm qua mưa to gió lớn, nói không chừng là bị gió thổi xuống.
Thế thì khẳng định là tìm không thấy.
Kỷ Nhân ăn sáng xong, đi siêu thị ở gần tiểu khu mua mười mấy cái kẹp nhỏ, nghĩ bụng khi phơi quần áo sẽ dùng cái kẹp này, như vậy cho dù gió lớn cũng không thổi bay được.
Mấy ngày liên tiếp, Hướng Khang đều thức rất khuya, khi ăn cơm thì ngáp liên miên, quầng thâm hiện rõ ràng dưới mắt, tinh thần trông có vẻ như rất sa sút.
Tô Tú Vân cho rằng là do cậu ta chăm chỉ học tập, mỗi đêm đều học đến khuya mới thành ra như vậy, vô cùng đau lòng.
Trên bàn cơm, bà ta khuyên nhủ: "Tiểu Khang à, mẹ biết bây giờ học tập là nhiệm vụ quan trọng của con, nhưng thân thể càng quan trọng hơn, con đừng chỉ lo học tập mà quên đi sức khỏe của bản thân."
Vừa nói bà ta vừa lấy đũa gắp vào phần thịt tươi ở bụng cá, cho vào trong chén của con trai.
Hướng Khang chột dạ, lặng lẽ liếc nhìn Kỷ Nhân một cái, cô cúi đầu, để lộ cái cằm nhỏ nhắn trắng nõn.
Trong lòng cậu ta càng thêm trống rỗng, giống như bị thứ gì đó câu dẫn, ngứa ngáy không chịu được.
Vào lúc ban đêm, rạng sáng một hai giờ, Hướng Khang còn chưa ngủ, trên tay đang cầm đồ ăn trộm được, dù làm thế nào cũng cảm thấy không thỏa mãn.
Trong lòng vừa trống rỗng vừa nóng bức.
Hôm nay Tô Tú Vân không ở nhà, bà ta làm việc ở siêu thị, mỗi tháng đều có một ngày phải làm suốt đêm để dọn hàng hóa, phải đến sáu bảy giờ sáng mới về được.
Hướng Khang không mang dép, chân trần đi đến cửa phòng của Kỷ Nhân.
Cậu ta đặt tay lên nắm cửa, do dự thật lâu, cuối cùng vẫn không thể kìm nén được ý nghĩ xấu xa đang nóng như lửa đốt ở trong lòng.
Hướng Khang nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa.
Rèm trong phòng mở toang, ánh trăng chiếu vào, phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp của cô gái.
Cô nghiêng người ngủ, mái tóc dài đen nhánh xõa ra, trên người mặc chiếc váy ngủ màu trắng.
Chiếc váy hơi hở để lộ vòng một cân đối, đường nét cơ thể càng thêm duyên dáng.
Lòng bàn tay của Hướng Khang đầm đìa mồ hôi, trong lòng càng hồi hộp càng hưng phấn, tay run rẩy sờ bắp chân của Kỷ Nhân.
Cậu ta thèm thuồng mà nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm vào cổ áo của váy ngủ vài giây, duỗi tay vươn tới chỗ đó.
Mà lúc này, Kỷ Nhân tỉnh dậy.
Trong khoảng thời gian này thời tiết rất nóng, trong phòng lại không mở điều hòa khiến cô ngủ không ngon giấc.
Trong giấc ngủ chập chờn, cô cảm thấy trên người có cảm giác dính dính, rất không thoải mái.
Vừa mở mắt ra nhìn thấy bóng người mờ ảo trong phòng, Kỷ Nhân khiếp sợ, còn tưởng rằng đó là ăn trộm.
Chờ thấy rõ mặt, Kỷ Nhân càng kinh ngạc, nỗi sợ hãi cũng không giảm bớt chút nào.
Trước giờ cô coi Hướng Khang như người nhà của mình, không có đề phòng quá mức với cậu ta, nhưng không có người anh họ nào nửa đêm lại đột nhập vào phòng của em gái.
Kỷ Nhân túm chặt lấy chiếc chăn mỏng trùm kín người, lớn tiếng với cậu ta: "Anh mau đi ra ngoài, nếu không ngày mai tôi sẽ nói với dì!"
Hướng Khang không muốn đánh thức cô, cậu ta rất nhát gan, chỉ dám sờ soạng lúc cô đang ngủ.
Nhưng bây giờ cô đã tỉnh.
Hướng Khang luống cuống trong giây lát, nhưng cậu ta nhìn thấy cô đang sợ hãi mà trợn tròn mắt, bàn chân nhỏ trắng nõn vẫn còn đang run rẩy bên ngoài lớp chăn mỏng.
Trong nháy mắt, Hướng Khang bị thu hút, lá gan đột nhiên trở nên lớn hơn.
Dù sao ba của cô cũng đã đi Mỹ, rõ ràng là không cần đứa con gái riêng như cô, cô ở đây không nơi nương tựa.
Cho dù cậu ta thật sự làm ra chuyện gì đó thì cô còn có thể dựa vào ai, hơn nữa lỡ xảy ra chuyện này, phàm là cô gái nhỏ da mặt mỏng đều cảm thấy xấu hổ không dám nói chuyện này với người khác, không sợ thanh danh của mình bị hủy hoại sao!
Với cái suy nghĩ này, Hướng Khang không cố kỵ gì nữa, cậu ta như con sói đói chụp mồi lao về phía Kỷ Nhân, đè cô xuống.
Chiếc chăn mỏng trên người cô bị dùng sức kéo ra, sau đó cậu ta cởi váy ngủ của cô.
Kỷ Nhân bị hù chết, liều mạng giãy giụa trong tuyệt vọng.
Nhưng sức lực giữa nam và nữ chênh lệch rất lớn, cô dùng hết toàn lực cũng không thể đẩy cậu ta ra.
"Anh thật sự không muốn đụng chạm em, em để anh hôn một cái là được." Hướng Khang chế trụ cánh tay đang lộn xộn của cô, lừa gạt nói.
Kỷ Nhân liều mạng chống cự, nhìn thấy ly nước thủy tinh trên bàn sách, cánh tay cố gắng duỗi ra.
Đầu ngón tay di chuyển về phía trước một chút, cuối cùng bắt được cái ly.
Cô nhắm ngay đầu của cậu ta, tay run rẩy, nện mạnh xuống..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận