Nửa giờ trước, Nhan Tiêu bị cấm túc ở nhà, xách dép từ phòng ngủ thẳng một đường đi đến lầu một phòng khách. Hoàn mỹ tránh qua tiếng hát của mẹ ở phòng bếp, vượt qua góc khuất ti vi cha đang xem, cô liền lăn một vòng sờ tới chốt cửa, có thể so sánh với đặc công FBI thực hiện một loạt động tác có độ khó cao mà thành công trốn ra khỏi nhà.
Sau khi nghe được sự tích chói lọi của Nhan Tiêu, bạn tốt Nhiếp Sơ Sơ đã sớm cười đến sắp phun sữa: "Cậu học khiêu vũ à? Tài năng này mà không đi Mỹ làm FBI thì thật đáng tiếc!"
Đoạt lấy sữa* trong tay bạn uống một hớp, Nhan Tiêu tức tối: "Chỉ vì tớ qua đêm ở ngoài một tối, mẹ tớ lại giam tớ ba ngày! Cái này là xã hội gì? Chẳng lẽ mỗi ngày đều ở trong phòng thêu hoa bà mới hài lòng?"
*Vượng tử mãnh
Bởi vì quá kích động, lon nước trong tay cô sắp bị bóp không còn hình thù gì, Nhiếp Sơ Sơ tự giác lui về sau một bước, rất sợ lon sữa bò trào ra ngoài.
Thật ra thì chuyện Nhan Tiêu bị giam còn phải nhắc đến buổi tụ họp học sinh cao trung từ mấy ngày trước.
Ngày đó ăn cơm tối xong, dựa theo thông lệ cả lớp lại cùng nhau uống rượu, vì vui quá, Nhan Tiêu là người chỉ cần ngửi mùi rượu thôi cũng đã say mèm lại uống hai ly nhỏ, kết quả là như heo chết nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
Trong lớp cũng có người uống nhiều, ngủ ở mọi xó xỉnh, ngày thứ hai dậy còn nhìn thấy có người ngủ ngồi ở trên bồn cầu.
Bất quá bi thảm là, Nhan Tiêu bị mẹ mình đánh thức. Không chỉ vậy, kịch tính hơn là mẹ cô từ một đống người tìm được Nhan Tiêu sau một lúc lâu, cô đang duy trì tư thế "ôm chân một bạn học nam".
Sau đó, Nhan Tiêu bị bắt về nhà, đương nhiên là bị hiểu lầm. Mặc cô giải thích như thế nào, mẹ cô cũng đều không nghe
Nhiếp Sơ Sơ sau khi nghe xong phát biểu cảm nghĩ: "Cậu nên thay đổi thói quen ôm gối khi đi ngủ đi".
Nhan Tiêu khóc không ra nước mắt: "Nếu tớ biết đó là chân một người đàn ông, tớ còn ôm sao?"
Đang nói chuyện, điện thoại di động của Nhiếp Sơ Sơ từ trong túi xách đổ chuông, cô bắt điện thoại nói vài câu, lại đột nhiên đem điện thoại giơ trước mặt Nhan Tiêu: "Sao cậu ra cửa không mang theo di động?"
Nhan Tiêu không hiểu động tác của bạn là gì, tùy ý nói: "Mang theo di động tớ cũng không dám mở máy, mẹ tớ sẽ đem điện thoại hét bể...". Vừa dứt lời, từ trong di động của Nhiếp Sơ Sơ truyền ra một tiếng gào thét quen thuộc: "Nhan Tiêu con có tin ta đánh gãy chân con không!!!"
Nhan Tiêu: "..."
Nhiếp Sơ Sơ khóc không ra nước mắt, dùng khẩu hình bày tỏ: "Sorry, tớ cũng không ngờ mẹ cậu sẽ gọi cho tớ!"
Trở về ngôi nhà đầy sóng gió, Nhan Tiêu mặt thảm thương chờ mẹ lái xe tới đón. "Bạn tốt" Nhiếp Sơ Sơ đã chạy mất, đề phòng mẹ bùng nổ khói súng ảnh hưởng đến bản thân.
"Nhan Tiêu nếu không phải con đã trưởng thành, mẹ thật muốn đánh con!" Đây là câu nói đầu tiên của mẹ cô.
Nhan Tiêu ngồi bên ghế phụ, xoắn ngón tay nhỏ giọng than phiền: " Hai việc đó có liên quan với nhau à mẹ?"
Nhìn cô còn một bộ dạng bất mãn, giọng mẹ cao hơn lửa; "Hôm nay nói như thế nào? Buổi chiều hẹn kiểm tra răng con quên rồi sao?"
Nhan Tiêu trợn trắng mắt dao động: "Kiểm tra răng xong là mẹ có thể để con ra ngoài chơi sao?"
"Đi ra ngoài chơi? Con đêm qua không về ở, còn cùng nam sinh ôm ấp ngủ chung một chỗ..."
Mắt thấy mẹ sắp nói ra lời còn nghiêm trọng hơn, Nhan Tiêu đánh trống lảng, nói sang chuyện khác: "Chúng ta hôm nay đi bệnh viện nào khám răng?"
Mẹ Nhan đánh tay lái quẹo phải,"Bệnh viện trung tâm bên trong thành phố, con trai của dì Lưu làm việc ở đó."
"Dì Lưu?" Nhan Tiêu cau mày suy nghĩ một lát, "Dì Lưu cách vách nhà chúng ta khi trước?"
Tâm tình mẹ Nhan tốt lên một chút, mặt mày hớn hở: "Đúng vậy, mẹ đến bây giờ mới biết cậu ấy là bác sĩ khoa răng miệng, con có nhớ Hoắc ca ca người chơi đùa cùng con khi còn bé không?"
Nhan Tiêu nào còn nhớ lại chuyện mười mấy năm trước, chỉ cảm thấy có ấn tượng, Hoắc ca ca hơn cô mấy tuổi, thành tích lại rất tốt, sau đó theo người nhà chuyển đi.
Ánh mắt mẹ Nhan nhìn lướt qua như có điều suy nghĩ: "Mẹ cùng dì Lưu nói chuyện, con chờ lát nữa trực tiếp hỏi bác sĩ Hoắc ở nơi nào là được."
Vẻ mặt Nhan Tiêu không biết làm sao: "Nếu trong bệnh viện có tận mấy người họ Hoắc, con làm sao biết người nào là anh ấy?"
"Đúng rồi, mẹ có tấm hình của cậu ấy!" Mẹ Nhan nói xong liền dùng cùi chỏ chỉ túi xách tay, " Mẹ đang lái xe không tiện, con tìm đi, ở phía ngoài cùng tầng kia trong túi xách"
- -Trong hình là thằng bé nhiều nhất cũng không được năm tuổi!
Nhan Tiêu mặt đầy hắc tuyến nhìn phụ huynh đại nhân," Mẹ để con dựa vào khuôn mặt nhi đồng này tìm người? Người ta bây giờ cũng hơn hai mươi tuổi! Mẹ không có lầm chứ?"
Mẹ Nhan cau mày: "Mẹ chỉ có tấm hình này, lúc còn bé và khi lớn lên luôn luôn có mấy phần giống nhau mà..."
Nhan Tiêu lại cuối đầu quan sát bức hình, trong hình thằng bé trai mở to mắt nhìn ống kính, giơ tay chữ V, điểm chính là, vẫn còn mặc tả...
Cầm tấm hình này tìm người liệu còn giữ được khí tiết?
Nhan Tiêu đầu chảy mồ hôi, cô biết mẹ mình không đáng tin cậy, không ngờ còn tới cấp bậc này!
Cô yên lặng đem hình bỏ vào túi xách, xem lời mẹ nói "Dùng hình tìm người" quẳng ở sau lưng.
Chở cô đến cửa bệnh viện liền dừng xe: "Tự con vào đi, mẹ còn có chút chuyện". Cô oán thầm mấy câu, đóng cửa xe, đi về phía cửa xoay tròn của bệnh viện.
Đi đến trước quầy, Nhan Tiêu nhìn cái cán động nơi mua thuốc, hỏi cô trực quầy: "Xin hỏi bác sĩ Hoắc khoa răng miệng ở lầu mấy?"
Cô y tá cất giọng hỏi thân thiết: " Cô là người hẹn trước bác sĩ Hoắc đúng không?"
Hẹn trước? Hình như mẹ có hẹn trước đúng không nhỉ?
Nhan Tiêu chần chừ gật đầu. Cô y tá chỉ chỉ bên cạnh hành lang, "phòng 102, bác sĩ Hoắc ở bên trong"
Đi tới theo sự chỉ đường, bên trái căn phòng thứ hai viết"102"
Cửa không khóa, bên trong có mấy người mặc áo khoác dài màu trắng đích thị là bác sĩ, không có bệnh nhân, bọn họ đang nói chuyện trời đất.
Gõ cửa một cái, bên trong trong nháy mắt yên tĩnh lại, rối rít nhìn về Nhan Tiêu đứng ở cửa. Cô hôm nay mặc một bộ JK cổ tròn màu cam đỏ tím, che kín đầu gối, từ bắp chân mảnh khảnh đi xuống là đôi vớ trắng với đôi giày da nhỏ màu đen. Rõ ràng là như học sinh cấp 2.
"Em gái nhỏ tìm ai?" Một người bác sĩ đeo mắt kiếng lên tiếng đánh vỡ yên lặng.
Nhan Tiêu ánh mắt dò xét một vòng: "Tôi tìm bác sĩ Hoắc"
"Bác sĩ Hoắc, cậu còn có bệnh nhân?" Nam sinh mắt kiếng nhìn về phía sau, có mấy người đứng ở phía sau, Nhan Tiêu không biết người nào là người mình cần tìm.
Dẫu sao cũng không tính là xa lạ, khi còn bé đã chơi chung, lòng Nhan Tiêu có một chút mong đợi cùng khẩn trương. Bóng người không hiện lại có một chuỗi âm thanh trầm thấp chui vào lỗ tai cô:
"Tôi nhớ là không có hẹn trước bệnh nhân nào."
Giọng nói nhanh mà trầm thấp tĩnh táo khiến Nhan Tiêu hết sức chú ý. Chốc lát, một cảm giác quen thuộc không cách nào nói được dâng lên... Khi cô vừa nhớ vừa tìm kiếm âm thanh thân quen thì người nọ đã từ ghế cạnh đi tới, thân hình thật cao gầy gò, áo khoác dài màu trắng rộng thùng thình nửa mở, bên trong là cổ áo dựng đứng màu xám tro, quần dài màu đen. Trước sau chỉ hai màu, đơn giản nhưng không mất đi khí chất.
Anh ta vừa cúi đầu điều chỉnh bao tay cao su màu trắng vừa đi tới, tùy ý nâng mắt lên nhìn Nhan Tiêu. Hô hấp của cô chậm lại, bình tĩnh đối đầu với tròng mắt đen nhánh. Nơi này ánh đèn tối, ánh mắt anh ta lại rất sáng, trong trẻo như được gột rửa.
Đuôi mắt nhướng lên trên, gương mặt góc cạnh như gọt, môi mỏng khẽ nhếch. Không nghi ngờ chút nào, đây là một khuôn mặt rất tinh xảo, đi trên đường tuyệt đối thu hút ánh nhìn của nữ sinh, cho dù là nhìn một lần, cũng rất khó quên.
"Cô tìm tôi?" Anh ta quan sát Nhan Tiêu một chút
Nhan Tiêu đột ngột cảm thấy khẩn trương, "Ừ"
"Tên gì?" Anh ta cầm lên một tờ đơn
"Nhan Tiêu." Nói xong tên, cô lại có chút mong đợi anh ấy còn nhớ đến mình. Quét mắt từ trên xuống dưới một lần tờ đơn, anh ta lần nữa nhìn về phía Nhan Tiêu: "Cô không có hẹn trước tôi"
Bên cạnh một nữ bác sĩ không nhịn được hỏi: " Chúng tôi sắp tan sở rồi, có phải cô nhầm thời gian không?"
Nhan Tiêu có chút thất vọng cùng khó xử, không phải mẹ đã nói với anh ta rồi sao? Sao anh ta lại không biết? Chẳng lẽ là quên? Suy nghĩ, cô thử thăm dò nhắc nhở: " Bác sĩ Hoắc, anh nhớ lại thử xem."
Hoắc Trạch Tích hơi nhíu mày, có chút khó hiểu, nhưng bình tĩnh giải thích: " Lấy số không phải ở nơi này". Người ở đây quá nhiều, không tiện mở miệng nói ra là có quan hệ, nhưng đến giờ phút này, Nhan Tiêu chỉ đành
"Mẹ tôi không nói cho anh biết?" Bên cạnh không biết là ai đột nhiên cười ra tiếng, bầu không khí lập tức quái dị.
Nhan Tiêu nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngẩn của bác sĩ Hoắc, sau đó cau mày: "Có phải cô tìm nhầm người rồi hay không?"
Nhan Tiêu muốn khóc cũng không được, đành thấy chết không sờn nói: "Mẹ tôi kêu tôi đến tìm anh, bà nói mẹ anh nói..." Lần này toàn bộn người trong phòng ngây ra, trừ Hoắc Trạch Tích, đều không nhịn được bật cười.
"Thì ra là coi mắt, cậu mau chóng tan làm sớm đi" Nam sinh đeo mắt kiếng vỗ vai Hoắc Trạch Tích, người đang đứng bất động, hiển nhiên ngoài dự tính.
Trong lòng có mười ngàn đầu ngựa hoang chạy qua, Nhan Tiêu đỏ mặt giải thích: "Không phải! Tôi tới khám răng!"
Chung quanh có người ồn ào lên: " Bác sĩ Hoắc mau nhìn xem". Sao lại có cảm giác có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch hiểu lầm...
Nhan Tiêu khóc không ra nước mắt nhìn về phía Hoắc Trạch Tích, " Bác sĩ Hoắc, tôi tới khám răng thật mà"
Tựa như không để ý những lời vừa rồi, anh ta xoay người đi đến ghế bác sĩ, thanh âm nhàn nhạt: "Cô đến đây đi"
Nhan Tiêu nắm chặt túi xách đi tới, trên mặt còn cảm thấy nóng
"Các cậu không còn chuyện gì có thể tan làm" Hoắc Trạch Tích liếc về phía đám đồng nghiệp còn đang chờ xem chuyện vui. Chờ nhóm bác sĩ đều đi hết sạch, Nhan Tiêu mới nằm lên ghế khám bệnh, đưa tay chặn nếp váy
Hoắc Trạch Tích đeo bao tay vào, không nhìn cô, chậm rãi mở miệng: "Cô quen mẹ tôi?"
"Ừ...Không đúng! Là mẹ tôi biết mẹ anh!" Nhan Tiêu giải thích hết sức rõ ràng, về nhà phải tìm mẹ tính sổ
Đèn nha khoa trên ghế bị Hoắc Trạch Tích dời qua, che trước mặt Nhan Tiêu, "Không có lần sau". Âm thanh mỏng manh tinh khiết, ngắn ngủi bốn chữ, tùy ý nói ra cũng rất có cảm nhận
Bị anh ta nói "Không có lần sau" khiến cô thật xấu hổ, muốn giải thích, lại phát hiện không có gì hay, mẹ cô không lấy số là thật, dựa vào quan hệ cũng là thật, lúc này mà nói mình không biết, ai sẽ tin?
Trong lúc nhất thời trầm mặc xuống, trước khi tới Nhan Tiêu còn muốn nhân cơ hội nhận mặt, bây giờ nhìn lại... Thôi cứ từ từ vậy. Cô không thể nào đem người đàn ông trước mắt này cùng với thằng bé trong bức hình gộp lại thành một người. Hơn nữa, nếu cô tự giới thiệu mà anh ta vẫn không nhớ ra được, cô nhất định sẽ lúng túng muốn chết.
KhiNhan Tiêu còn đang suy nghĩ lung tung, Hoắc Trạch Tích đã đeo khẩu trang, đemđèn mở lên. Không thể thích ứng với ánh sáng mãnh liệt, Nhan Tiêu nhắm mắt lại,khó hiểu khẩn trương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...