Sáng đó Gia Hân dậy cũng khá sớm.
Vì hôm nay là ngày hiếm hoi công ti tổ chức buổi gặp gỡ cho các tác giả thuộc khu vực Hà Nội nên cô chuẩn bị chỉn chu hơn thường nhật.
Lớp trang điểm có phần cầu kì, mái tóc buông thả tự nhiên nhưng đi cùng bộ trang phục thanh lịch mang đến tổng thể lịch sự và hết mực tao nhã.
Cô nàng đứng ngắm nghía bản thân trong gương chừng năm phút, dặm thêm chút son bóng rồi xách túi bước ra ngoài vào lúc bảy giờ hơn.
Khung giờ này vào mùa đông còn vắng vẻ nên Hân cũng không nghĩ sẽ gặp được ai.
Vừa quay lưng đi sau khi chốt cửa, bóng dáng cao lớn ấy lại đập vào đôi mắt của cô nàng.
"Hân đi làm sớm thế á?" Gia Hưng khoác tạm bợ cái áo khoác len dài, trên tay cầm túi bóng đen.
Gia Hân mỉm cười nhìn anh, gật đầu một cái: "Hôm nay công ti có việc, chị đến sớm chuẩn bị."
"Thế khoảng bao nhiêu giờ thì Hân xong?"
"Hửm? Chị á?" Cô gái thốt lên, tay cho vào túi lục lọi cái điện thoại.
"Khoảng mười hai giờ kém thì chị xong. Có gì không?" Cất bản lịch trình lại túi, cô đưa mắt nhìn anh.
Gia Hưng khẽ lắc đầu, giọng nói vẫn nhẹ nhàng: "Không có gì. Em định mời Hân một bữa."
"Dịp gì?"
"Đón sinh nhật bù. Em về là ngày mười lăm rồi." Anh đáp lại.
Cô nàng "ồ" lên một tiếng. Cô tưởng rằng anh nhớ mà gửi quà đều đặn đã là tốt lắm rồi, ai ngờ anh vẫn muốn đón sinh nhật cùng với cô.
"Thế Hân có rảnh không?"
Tinh!
Gia Hân giơ điện thoại ra trước mặt, vui vẻ nói: "Chị gửi địa chỉ rồi. Trước khi xong cỡ mười lăm phút thì chị nhắn."
"Vâng." Anh gật đầu, bỏ lại điện thoại vào túi. "Thế thì... Au revoir!" (Tạm biệt!)
"Còn bày đặt tiếng Pháp cơ. Thế nhé!"
Hân vẫy tay chào anh, hướng thẳng về phía thang máy.
Cô nàng ăn sáng xong xuôi, đặt chân tới công ti cũng là bảy giờ năm mươi.
Khi đến nơi thì phòng chính đã được bày trí đàng hoàng, bóng bay rồi băng rôn đã được sắp xếp chỉn chu từ trước sáu giờ ba mươi sáng. Nhìn chung buổi tiệc này cũng được đầu tư kĩ lưỡng, không giống những lần làm qua loa trước kia.
Cô gái gật đầu chào mấy người đồng nghiệp đi ngang qua, chọn cái bàn dài gần đó rồi ngồi xuống.
Dù quả thực là ngày nghỉ nhưng ý tưởng luôn chọn những khi ta vui vẻ nhất để ồ ạt tuôn ra. Hân cũng quen với việc nảy sinh chữ nghĩa bất chợt nên nhanh nhẹn gõ vài ba dòng lưu ý vào điện thoại.
Cô nàng ngồi ở đó được hai mươi phút thì mọi người cũng tới đông dần, đa phần đều là tác giả mạng mới nổi hoặc những cộng tác viên của các trang truyện thịnh hành.
Cô có quen biết họ nhưng cũng chỉ dừng ở mức xã giao, nhắn qua mạng được vài câu đơn giản. Đặc biệt hơn là trong mắt những người ấy, Gia Hân vô cùng khó gần ngay từ diện mạo tới phong thái.
Trên đời có nhiều kiểu con gái xinh đẹp, có kiểu được tất cả yêu mến nhưng có kiểu chỉ được một lượng người ưa thích nhất định. Gia Hân lại là kiểu thứ hai, tức là cô rất hợp gu của nam giới nhưng người cùng giới ban đầu nhìn vào đều nhận xét cô khá lạnh nhạt và xa cách.
Cô nàng cũng biết chuyện đó nên khi ở ngoài luôn cố giữ gương mặt tươi tỉnh nhất có thể, tuy nhiên tình hình vẫn không được cải thiện cho lắm.
Hân cất gọn đồ đạc vào trong túi, vừa mới nhấc người khỏi ghế thì đã bị ai đó kéo vai.
"Lâu không gặp, dạo này em có vẻ thờ ơ hơn trước."
Gia Hân xoay người về phía sau, gạt bàn tay kia khỏi vai mình.
Hùng Cường cũng lùi về sau, choàng lại cái khăn qua cổ. So với vẻ ngoài của lúc ấy thì anh ta chỉ có thêm tuổi chứ không gây thiện cảm hơn.
Cô nàng không muốn đáp lời nhưng thấy như thế có hơi bất lịch sự, đành miễn cưỡng mở lời: "Đúng là lâu không gặp."
Phàm là đàn ông, thứ gì càng khó đoạt lấy lại càng gây thích chú, Cường cười một cái lấy lệ, vẫn tiếp tục nhìn thẳng vào Hân.
"Việc cũ qua lâu rồi, em đừng chấp nhặt làm gì cả. Em..."
Chưa để Cường kết thúc, Hân đã thẳng thừng ra hiệu giữ im lặng.
Cô nàng lên tiếng: "Vốn dĩ hôm nay tôi tới không phải tiếp chuyện với anh. Nếu như thật sự hiểu lời tôi nói thì anh hãy ra xa tôi một chút."
"Em..."
"Nếu như để tôi nhắc thêm lần nữa thì anh cứ liệu thân anh." Hân thẳng thắn bỏ đi.
Cuộc hội thoại căng thẳng ấy không thể nào qua mắt được người phụ nữ nọ.
Là đồng nghiệp của Hân cũng bốn năm nay, Thanh Nhã hiểu cô nàng này là đứa cứng cỏi và bướng bỉnh như thế nào.
Thanh Nhã chạy lại phía Hân, bắt lấy cánh tay cô mà nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Hôm nay không phải lúc cãi nhau. Dù sao cậu ta cũng đến rồi, em có tức thì cũng chẳng làm được gì. Bỏ đi."
Gia Hân điềm nhiên chỉnh lại tóc, nhìn Nhã mà đáp lời: "Em có tức đâu."
Câu trả lời rất đỗi tự nhiên của Hân lại khiến Nhã lo hơn. Nhưng chị cũng chỉ có thể miễn cưỡng chấp nhận như giải pháp duy nhất.
Chị Nhã vỗ vào vai cô gái: "Ừ thì em không tức. Nhưng đừng có cãi nhau đấy. Không được đâu."
"Em biết rồi." Hâm ậm ừ cho qua vì cô cũng không muốn để ý nhiều đến chuyện kia nữa.
Buổi gặp gỡ diễn ra khá suôn sẻ.
Với tư cách là một tác giả có tiếng, từng được xuất bản và in ấn nhiều đầu sách bán chạy, Gia Hân được mời diễn giải và trò chuyện một lát với các lớp thế hệ sau.
"Nhìn mặt mà bắt hình dong" là điều ai cũng muốn tránh nhưng có những trường hợp chúng ta đã vô tình đánh giá một cá nhân hay sự việc ngay từ lớp vỏ bề mặt.
Phải chứng kiến từng cử chỉ, hành động và lời nói của cô thì người ta mới nhận ra một điều là hoá ra cô gái ấy cũng không khó gần đến thế.
Cuộc tâm sự kéo dài hơn một tiếng đi vào kết thúc bằng tràng pháo tay của thính giả.
Gia Hân vui vẻ rời khỏi sân khấu, bước nhanh tới nơi hai người bạn đang chờ sẵn.
Huệ Lan nhảy bổ vào người cô bạn thân, ôm chặt lấy Hân đầy tự hào: "Hân ơi, tớ yêu Hân nhất."
Hân nhìn thấy Long thở dài thì bật cười, vỗ về sau gáy của Lan: "Cẩn thận nào. Mấy tuần thôi nên không được chủ quan đâu."
"Biết rồi mà." Lan nhe răng cười, tay vẫn luôn giữ chặt lấy Gia Hân.
Hoàng Long lục trong điện thoại ra một tấm ảnh, chìa ra trước mặt Hân.
"Xinh không? Tao căn mãi mới chụp được đấy."
Hân đăm chiêu nhìn tấm ảnh rồi lại nhìn vợ chồng Long Lan, dừng lại hai giây rồi gật đầu ưng thuận: "Duyệt."
"Thấy chưa anh bảo rồi mà." Hoàng Long nháy mắt với vợ.
Huệ Lan vẫn còn tỏ ra vài phần khó chịu nhưng cũng cho qua. Cô gái quay sang phía Hân, trưng con ngươi rực sáng nhìn cô bạn.
"Sao nữa? Cô muốn gì?" Hân nựng cằm Lan một cái cưng chiều.
"Hân đi ăn không? Ơ, có chị Nhã luôn này." Huệ Lan vẫy tay với gọi. "Chị Nhã! Giờ đi ăn với bọn em không?"
Thanh Nhã trên tay dày cộp giấy tờ đăng kí muôn vài thể loại, chậm rãi tiến về phía ba người.
Chị nhìn Huệ Lan đang nhún nhảy thì không vui, còn mắng một câu: "Sắp làm mẹ rồi mà như trẻ con."
"Chị này." Lan xị mặt. "Nhưng chị có ăn không?"
Nhã nhìn đồng hồ đeo tay: "Cũng được. Chiều chị rảnh."
"Thế còn..."
Huệ Lan vừa mới quay sang thì đã thấy Gia Hân hơi tối mặt, hướng về đúng một nơi duy nhất.
Hoàng Long bước tới trước Hân ngay, đứng chắn ngay giữa Hân và Cường.
"Đã bảo là tránh xa tụi này rồi cơ mà. Anh có hiểu tiếng chúng tôi nói hay không?" Long trừng mắt nhìn Cường.
Hùng Cường không có thiện cảm với bất kì ai trong đám này trừ một người. Tuy nhiên anh ta vẫn còn thể hiện thái độ lịch thiệp, gật gù khi Long dứt câu.
"Tôi hiểu." Nói rồi, anh ta lại tiếp chuyện với Gia Hân: "Em có thể cho anh năm phút không? Nhanh thôi."
Không chần chừ, Gia Hân thẳng thắn gật đầu: "Được."
"Này, em đang làm gì đấy?" Thanh Nhã kéo cánh tay cô nàng lại, khẽ thì thầm vào tai: "Chị bảo em bỏ qua chuyện cũ chứ không phải đi lung tung với người như thế."
Gia Hân mỉm cười với chị Nhã, vỗ vai chị nhẹ nhàng: "Em không sao. Một lần dứt cho xong."
Dứt lời, cô bước đi sau vết chân của Hùng Cường. Có thể thấy từ điệu bộ, cử chỉ cho tới ánh mắt của Hùng Cường với Hân đều rất chân thành.
Tiếc là không thể "nhìn mặt mà bắt hình dong".
Sau khi tốt nghiệp đại học, Gia Hân được một nhà xuất bản nhỏ mời về làm bộ phận sản xuất nội dung. Công việc không khó, chỉ là góp phần xây dựng cốt truyện và sơ lược bối cảnh của nhân vật trong một tiểu thuyết ngắn.
Trùng hợp thay Hùng Cường là người đảm nhận cốt truyện chính và phần lớn chi tiết của truyện cùng với một nhóm khác. Gia Hân ngoài việc góp ý một số chi tiết nhỏ và chỉnh sửa một phần ngoại truyện ra thì không làm gì khác, nên phần đa giao tiếp chỉ thông qua Cường.
Tiếp xúc với anh ta cỡ một, hai tháng, Hân còn nghĩ rằng Cường là người chăm chỉ, có trí tưởng tượng cao, cũng có trách nhiệm.
Công việc cứ thể diễn ra khá suôn sẻ cho tới ngày xuất bản đầu tiên.
Vì lí do chỉ tham gia một phần rất mỏng, lại còn không quan trọng nên nội dung cốt lõi Gia Hân không được phép xem trước. Cho tới khi bộ tiểu thuyết nhận về nhiều ý kiến trái chiều và bị chỉ trích thì Hân mới biết được nội dung bản chất của nó như thế nào.
Tuy nhiên đó không phải điều quan trọng, mấu chốt nằm ở việc bộ phận quản lí và lên ý tưởng sau đó đổ trách nhiệm về đội ngũ sản xuất của Gia Hân. Hai bên có giằng co suốt một thời gian, đến khi Hùng Cường, tác giả chính lên tiếng thì toàn bộ nội dung bị chì chiết lại đổ sang bên phía Gia Hân.
Dĩ nhiên với cương vị là đối tác, Gia Hân đã liên lạc và trao đổi dựa theo đúng hợp đồng ban đầu. Có điều Hùng Cường hết lần này tới lần khác phủ nhận sai lầm, một mực khẳng định bản thân không liên quan.
Cuối cùng kết thúc thì cả hai phía đều phải bồi thường khoản tiền lớn cho từng độc giả đã mua sách và bên Gia Hân nhận về toàn bộ chỉ trích cho tới hai năm. Không dừng lại ở đó, phía công ti của Hùng Cường cũng khởi kiện đội ngũ của Hân vì vu khống và lan truyền thông tin sai lệch. Chỉ là bên họ thua kiện, cũng không còn làm lớn chuyện này thêm nữa.
Sau này khi sự việc được sáng tỏ, công ti bên đó cũng chỉ gửi lời xin lỗi qua loa cho độc giả và Gia Hân và rồi xoá bỏ vài tháng sau đó, coi như chưa từng có gì.
Trên đời đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...