Câu chuyện nhỏ số 1:
Không rõ Hắc Phàm và Trần Phi có hợp tác với nhau từ trước hay không, thế nhưng hai đứa con út chỉ sinh cách nhau vài ngày.
Quách Mẫn Nghi vừa hạ sinh con trai, chỉ bốn ngày sau Dạ Thi đã sinh một bé gái.
Mối quan hệ giữa Hắc Phàm và Trần Phi giờ đây xem như cân bằng, hơn nữa trong tương lai cả hai sẽ không làm sui gia với nhà khác.
Lúc Quách Mẫn Nghi xuất viện về nhà, Hắc Uyển Ngưng nhìn thấy em trai đã vui đến mức nhảy lên phấn khích.
Tuy nhiên, đối với Uyển Ngưng dường như vẫn chưa đủ, nhìn em trai còn chưa được năm phút, con bé đã đòi hỏi: “Con muốn có một em gái nữa.”
Quách Mẫn Nghi nằm trên giường nghỉ ngơi, vừa nghe con gái “xúi giục”, cô lập tức lắc đầu cự tuyệt: “Mẹ không làm được.”
“Sao vậy ạ?” Hắc Uyển Ngưng phụng phịu buồn bã, sau đó quay sang nắm tay áo sơ mi của Hắc Phàm, làm ra vẻ mặt đáng thương cầu xin: “Cha ơi con muốn có một em gái nữa.”
Hắc Phàm ngồi trên mép giường chăm chút cho con trai nhỏ, trước lời đề nghị của con gái, anh nở một nụ cười bất đắc dĩ, ôm Hắc Uyển Ngưng đặt ngồi vào lòng mình, hạ giọng đáp: “Cha đâu thể tự sinh được, với lại mẹ cũng mệt rồi, không sinh nổi nữa đâu.”
“Nhưng con muốn có em gái lắm, em sẽ mặc váy giống con.”
“À, con muốn có em gái để mặc váy giống con sao?” Hắc Phàm dịu dàng vuốt tóc con gái, kiên nhẫn vỗ về: “Bên nhà cha Phi cũng vừa có em gái, sau này con chơi với em gái bên đó là được rồi.”
Nghe nhắc đến có em gái, Hắc Uyển Ngưng liền ngẩng đầu, gương đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn anh: “Vậy con qua nhà cha Phi ở được không cha?”
“Không được!” Hắc Phàm dứt khoát đáp.
Bị từ chối một cách phũ phàng, Hắc Uyển Ngưng thở ra một hơi như bà cụ non, tiếp đó con bé trèo qua chỗ Quách Mẫn Nghi đang nằm, ôm chầm lấy cô than thở: “Mẹ ơi, mẹ nói đúng quá, cha khó tính như ông già.”
Hắc Phàm: “...”
Quách Mẫn Nghi buồn cười nhưng vẫn ôm lấy con gái, nửa thật nửa đùa dặn dò: “Con ở nhà trông em giúp mẹ đi, nếu không em trai lại giống cha con, trở thành ông già khó tính đó.”
Nghe lời Quách Mẫn Nghi, Hắc Uyển Ngưng không chút nghĩ ngợi đã ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng đầy chắc nịch.
Hắc Phàm: “...”
Câu chuyện nhỏ số 2:
Lúc biết bản thân mang thai lần hai, nhân lúc đến bệnh viện kiểm tra thai kỳ, Dạ Thi đích thân đi tìm vị bác sĩ năm xưa chẩn đoán cho Trần Phi sẽ không thể tiếp tục làm “người đàn ông thực thụ”.
Nhưng không ngờ, năm đó khi vị bác sĩ giúp Trần Phi cũng là năm cuối ông ta làm việc trước khi nghỉ hưu.
Thế nên bây giờ muốn bắt bẻ hay đền bù, Dạ Thi cũng không thể.
Còn Trần Phi, chắc chắn bí mật năm đó sẽ sống để bụng, chết mang theo.
Buổi tối trong ngày khám thai về, Dạ Thi ngồi trên bàn ăn buồn bã vì nghi ngờ trong lòng không được giải đáp.
Khi Trần Phi Phàm mang chén đũa xếp ra bàn, cậu nhóc liền quan tâm hỏi: “Sao mẹ buồn vậy, cha lại chọc mẹ giận ạ?”
Dạ Thi nhìn con trai còn nhỏ nhưng hiểu chuyện, cô nàng gật đầu, mách lại: “Ừm, cha con hình như lừa mẹ...”
“Cha thương mẹ nên mới lừa mẹ thôi mà, sau này cha sẽ tự nói ra, mẹ không nên buồn như vậy đâu.” Nói rồi cậu nhóc lén xoay đầu nhìn về hướng phòng bếp kiểm tra, đảm bảo Trần Phi không xuất hiện, cậu nhóc mới tới sát chỗ Dạ Thi, thì thầm nói nhỏ: “Lúc nãy con phát hiện cha giấu tiền trong tủ đồ ăn khô đó, trong hộp gạo cũng có mấy cuộn.”
Hiểu ý nhau, Dạ Thi và Trần Phi Phàm lén đập tay trong im lặng, âm thầm chờ thời cơ hành động.
Nấu xong món cuối, khi Trần Phi mang đồ ăn ra bàn thì Dạ Thi vẫn chưa thay quần áo xong.
Tranh thủ không có mặt cô, anh ta kéo tay con trai đang ngồi, thấp giọng hỏi: “Con có nói với mẹ mấy chỗ cha giấu tiền chưa?”
“Dạ rồi!” Trần Phi Phàm gật đầu mạnh: “Mẹ cũng vui trở lại rồi, cha đừng lo.”
Trần Phi nhếch môi cười hài lòng, vỗ lên đầu con trai khen ngợi: “Tốt lắm.”
Sau khi được khen, vốn tưởng Trần Phi Phàm sẽ vui vẻ hưởng ứng, thế nhưng cậu nhóc phản ứng hoàn toàn ngược lại, thở dài phàn nàn: “Nhưng sao cha cứ chọc mẹ dỗi vậy? Sau này con sẽ không giống cha đâu, con sẽ đội Uyển Ngưng lên đầu để trường sinh bất lão.”
“...” Trần Phi nửa bất lực, nửa nghẹn lời nhìn chằm chằm vào con trai ngồi bên cạnh: “Ai dạy con nói thế này đấy?”
“Cha Phàm dạy con, cha Phàm còn nói phải nghe lời thì mới gả Uyển Ngưng cho con.”
“Gì đó?” Dạ Thi vừa từ trong phòng ngủ bước ra, nghe cha con Trần Phi nói chuyện liền không nhịn được xen vào: “Con mới có năm tuổi, chưa gì đã tính đến chuyện lấy vợ rồi à?”
Trần Phi Phàm lần nữa gật đầu mạnh, hùng hổ tuyên bố: “Chí làm trai phải lo việc lớn từ khi còn nhỏ, cha mẹ cứ yên tâm, sau này lớn lên con sẽ rước về cho cha mẹ một nàng dâu ngoan!”
Ngay vào giây phút này, cả Trần Phi lẫn Dạ Thi chỉ biết nín lặng nhìn nhau, nhất thời không dám nhận con.
Cuối cùng, Dạ Thi vẫn là người giơ cờ trắng trước: “Con trai anh đấy, không liên quan gì tới em.”
Trần Phi cũng không thua kém, thuận nước “xua” thuyền: “Nó cũng không phải con trai anh, chắc là con nhà Hắc Phàm.”
Câu chuyện nhỏ số 3:
Những năm về sau, khi tuổi tác đã cao, thím Cổ giao lại quyền quản lý ba căn biệt thự cho Quách Mẫn Nghi, sau đó đến chỗ của mẹ Hắc Phàm nằm ở đồi thảo nguyên sống những ngày cuối đời.
Đến Tết và hè, Hắc Phàm sẽ đưa vợ con về thăm người lớn.
Thoáng chốc Trần Phi Phàm đã mười tám, Hắc Uyển Ngưng đã mười lăm, đều trở thành những thiếu nam, thiếu nữ.
Tuy rằng bản thân cũng càng ngày lớn tuổi, thế nhưng Trần Phi vẫn hay trêu rằng Hắc Phàm phải đang từng ngày đếm ngược để gả con gái đi.
Năm sinh ra con gái, Hắc Phàm đã ba mươi mốt tuổi, vậy nên con gái càng lớn, biệt danh “lão già” càng thích hợp với anh.
Tuy rằng đã bước sang độ tuổi U50, nhưng Hắc Phàm vẫn còn vô cùng phong độ, dẫu vậy cám dỗ đối với anh vẫn luôn ở một khoảng cách rất xa.
Ngoài giờ làm việc ở công ty, Hắc Phàm đều trở về nhà chăm vợ lo cho con, không tha thiết tạo mối quan hệ xã giao, cũng không tụ tập bạn bè.
Cũng chính nhờ lối sống chuẩn mực của anh, Trần Phi Phàm vẫn luôn học hỏi từ anh để đối xử với Hắc Uyển Ngưng tương tự.
Gió mùa hè man mát, tiếng rít dịu dàng như bản tình ca du dương, trong khuôn viên rộng lớn xanh mướt, Hắc Uyển Ngưng ngồi trên một chân đang quỳ của Trần Phi Phàm, để anh giúp đổi giày búp bê sang giày thể thao.
Giữa chừng, những hạt nước bắn tung tóe trên bầu trời rơi xuống, Hắc Uyển Ngưng vội giơ tay che đầu cho mình và Trần Phi Phàm.
Cô xoay đầu nhìn hai đứa trẻ tầm mười hai, mười ba tuổi đang rượt đuổi dùng súng nước tấn công nhau, vội lên tiếng nhắc.
“Hai đứa đừng nghịch nữa, ướt hết rồi!”
Mặc dù Hắc Uyển Ngưng lớn tiếng, nhưng chất giọng vốn mềm mại ngọt ngào, thế nên không đủ hung dữ để răn đe hai đứa em nghịch ngợm kia.
Thậm chí, ngay khi cô vừa dứt lời, một loạt dòng nước lại đổ ào về phía mình.
Trong lúc Hắc Uyển Ngưng nhắm chặt mắt cam chịu trước màn đạn nước, Trần Phi Phàm dõi theo nét mặt của cô, rồi lại bật cười ngọt ngào.
Từ nơi bàn ăn chỗ hiên nhà nhìn ra, khung cảnh đối lập trước mắt “bốn vị phụ huynh” vô cùng rõ ràng.
Trong khi Trần Phi Phàm và Hắc Uyển Ngưng nhẹ nhàng hòa thuận bao nhiêu, thì cậu út nhà họ Hắc và cô út nhà họ Trần lại đối nghịch như nước với lửa bấy nhiêu.
Dưới mái hiên, Trần Phi tình cảm bóp vai chọc cười Dạ Thi đang gọt hoa quả.
Phía đối diện, Hắc Phàm ngồi sát Quách Mẫn Nghi, hết hôn lên sau đầu rồi lại hôn lên vai cô, hành động thân mật tự nhiên chẳng khác thuở đôi mươi, càng không ngại ngùng trước mặt con cái.
Bởi so với những đứa trẻ chỉ mới bắt đầu học yêu đương kia, tình yêu Hắc Phàm dành cho Quách Mẫn Nghi, tìm cảm Trần Phi dành cho Dạ Thi đều đã trải qua một đoạn hành trình dài, trở thành thói quen và thấm sâu vào từng mạch máu.
Có yêu thương, có trân trọng, có giận hờn, có trách móc, có cảm thông, có quá đáng, có nhường nhịn, có bao dung, có cả ích kỷ và thủ đoạn.
Nhưng cũng...
Có yêu hết lòng, có thương hết mình.
Có anh, có em, có con chúng ta, có một gia đình trọn vẹn.
...HẾT...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...