Buổi chiều đi dạo khu vực xung quanh, tuy không còn thấy Hắc Phàm và Trần Phi, nhưng Quách Mẫn Nghi vẫn chưa yên khi mọi người thi nhau tra hỏi về mối quan hệ giữa cô và Hắc Phàm.
Đáp lại tất cả, Quách Mẫn Nghi quyết im lặng, tuyệt đối không để lộ ra bất kỳ nghi vấn nào nữa.
Mãi đến chiều tối, ăn uống xong trở về phòng nghỉ ngơi, Quách Mẫn Nghi mới có thể thoát khỏi sự truy xét của những người còn lại.
Có điều lúc mở cửa phòng, “sóng gió” mới lại bày ra sẵn trước mắt cô.
Hắc Phàm nghiễm nhiên chiếm phòng của Quách Mẫn Nghi, nửa thân trên phơi trần nằm dài trên giường, lười biếng giải quyết công việc qua máy tính bảng.
Lúc nghe tiếng Quách Mẫn Nghi trở về phòng, Hắc Phàm đang nằm xoay lưng về hướng cửa cũng không quay lại, chỉ điềm nhiên cất tiếng hỏi: “Mới ăn tối về sao vợ bé kiêm em gái?”
Quách Mẫn Nghi tháo giày đặt ngay ngắn ở bậc thềm, sau đó cô vừa đi vào đặt túi đựng máy ảnh và vật dụng cá nhân lên bàn trà, vừa mở lời hỏi lại: “Anh gắn camera trên người em sao, làm gì cũng biết.”
Đến lúc này Hắc Phàm mới trở người nhìn qua Quách Mẫn Nghi đang mở hành lý lấy quần áo đi tắm, anh chậm rãi ngồi lên tựa lưng vào đầu giường, khẽ nhếch môi cười ẩn ý: “Đó phải gọi là tâm linh tương thông.”
Quách Mẫn Nghi bày ra vẻ mặt không chút tin tưởng, thậm chí còn xen lẫn chút khinh bỉ nhìn về hướng Hắc Phàm.
Ngay khi cô cất bước đi về phía nhà tắm, anh ngồi trên giường lại tiếp tục gây sự chú ý: “Em tắm nhanh lên, anh đợi em đến ráo nước rồi.”
Bước chân của Quách Mẫn Nghi tức khắc khựng lại, biểu cảm trên mặt cô khó giấu được sự hốt hoảng lẫn đề phòng dành cho người đàn ông trơ trẽn kia: “Anh đợi em làm gì chứ?”
Hắc Phàm không vội đáp, thay vào đó là cúi đầu kéo lưng quần bằng thun ra nhìn một cái, ánh mắt tiếp theo dành cho cô vô cùng nham hiểm: “Ừm...! chắc là anh cũng không rõ bằng em.”
Dù đang ở bên ngoài nhưng vẫn bị Hắc Phàm mang chuyện đen tối ra trêu ghẹo, Quách Mẫn Nghi vừa tức vừa buồn cười, tuy nhiên vì không ở trong “địa bàn” của anh nên không sợ, trái lại cô còn tự đắc lên mặt: “Vậy thì anh cứ đợi đi, tối nay em ngủ luôn trong phòng tắm.”
“Ồ.” Hắc Phàm gật gù hùa theo, bỗng anh rít một hơi lạnh qua kẽ răng, nét mặt cũng tỏ ra lo lắng: “Dẫu sao người chịu hậu quả sau đó cũng không phải là anh, phải không vợ bé? À không, em gái?”
Thoáng chốc bao nhiêu bất an dồn hết lên đầu của Quách Mẫn Nghi, biết Hắc Phàm đang có suy nghĩ mang chuyện lúc trưa ra tính toán, đột nhiên từ sống lưng chạy dọc xuống hai chân cô đều lạnh toát.
Nụ cười tự tin trên môi của Quách Mẫn Nghi thoáng đã chuyển sang gượng gạo, cô vô thức ôm chặt đồ ngủ và khăn trong tay, giọng nói cũng lộ ra sự nhún nhường: “Em...!em nói đùa thôi, em không có ý gì hết.”
Lần này Hắc Phàm không nói gì thêm, anh chỉ cười mỉm chi, giơ bàn tay ngỏ ý mời Quách Mẫn Nghi đi tắm.
Mặt đối mặt thì cười lấp liếm, nhưng vừa quay mặt đi cô đã cắn răng mếu máo vì lỡ tự đắc quá sớm.
Lỡ lời chọc đến điểm “đen” của Hắc Phàm, Quách Mẫn Nghi rề rà gần cả tiếng nhà tắm mới dám ló mặt ra ngoài.
Khi này, Hắc Phàm đang ngồi xoay lưng lại về hướng của Quách Mẫn Nghi, mặt tủ đầu giường bên cạnh là những giấy tờ mới bị bày ra.
Quách Mẫn Nghi rón rén bước đến nhìn trộm, Hắc Phàm đang bận giải quyết giấy tờ không chú ý, cô liền len lén ôm gối và chăn trốn xuống sàn nằm.
Chỉ là, trong lúc đang cẩn thận từng chút kéo chăn ra khỏi giường, Hắc Phàm bất ngờ nhào đến nằm sấp đè lên chăn ngăn lại.
Anh mỉm cười đầy dụng ý, ánh mắt cũng thoáng lấp lánh sự vui vẻ: “Vợ bé, à không em gái, em thật không biết điều chút nào.”
“Anh...”
Quách Mẫn Nghi vừa mới thốt lên một chữ, Hắc Phàm như đi guốc trong bụng cô mà giành lời nói trước: “Ờ, anh hết thương em rồi, nên bây giờ chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng phải lôi ra tính.”
Nửa người trên của Quách Mẫn Nghi đang đu trên mép giường, nghe Hắc Phàm nói xong cô liền nhục chí khụyu hẳn đầu gối xuống sàn, thế nhưng hai bàn tay vẫn cố níu lấy tấm chăn.
Quách Mẫn Nghi bày ra vẻ mặt đáng thương, mang hết tâm tư suy nghĩ để giải thích: “Anh cũng biết thân phận của anh không đơn giản, nếu em nói em là vợ anh, chẳng phải mọi chuyện sẽ phức tạp thêm sao? Hơn nữa, nếu để bạn học khác biết, họ chắc chắn sẽ soi mói bàn tán...”
Hắc Phàm im lặng lắng nghe, Quách Mẫn Nghi nói xong một hồi anh cũng không đáp lại.
Tuy nhiên, nét mặt của Hắc Phàm đã trở nên nghiêm túc, cô đành chuyển sang nắm bàn tay anh, hạ giọng nài nỉ: “Nhưng em hứa, đến khi nào tốt nghiệp, em sẽ lập tức làm rõ mối quan hệ giữa chúng ta với họ.”
Một lần nữa, Hắc Phàm vẫn không hé môi, nhưng sau một lúc nghĩ ngợi, anh bỗng ngồi dậy, dứt khoát xoay người tiếp tục giải quyết giấy tờ, giọng điệu lộ ra chút giận dỗi: “Tùy em.”
Vừa nghe sơ qua cũng hiểu ý tứ của Hắc Phàm, quả thật bắt anh đợi bốn năm mới được công khai cũng không phải chuyện dễ.
Quách Mẫn Nghi cắn răng cam chịu, nhanh chóng leo lên giường bò đến chỗ anh.
Tới sát chỗ Hắc Phàm đang ngồi, Quách Mẫn Nghi chồm đến ôm cổ anh từ phía sau, tỉ tê dỗ dành: “Em sẽ không để anh chịu thiệt thòi đâu, em sẽ bù đắp cho anh mà.”
Lời Quách Mẫn Nghi vừa dứt, Hắc Phàm lập tức trở người nằm ngửa xuống giường, dùng vẻ mặt nghiêm nghị yêu cầu: “Được, em chứng minh đi!”
“Dạ?” Quách Mẫn Nghi bị làm cho bất ngờ, cô bất an nhìn Hắc Phàm dùng một tay lót đầu chờ đợi, trong lòng cô cũng dần sôi sục vì căng thẳng.
Hắc Phàm vẫn quyết giữ nghiêm mặt, thẳng thừng nhấn mạnh: “Anh không mặc quần lót, em kéo xuống là có thể chứng minh rồi.”
Quách Mẫn Nghi: “...”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...