"Quà gì? Hóa ra đi xem phim ở rạp còn được tặng quà hả?"
"Vừa có sự kiện nhỏ à? Trước đây chúng tôi đã tới rất nhiều lần nhưng chưa từng thấy thấy sự kiện tặng quà."
"Ghen tị quá, cục cưng ơi, bạn gái của anh cũng muốn có quà, mau đi xem họ bốc được gì, anh phải mua cho em giống như thế."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Tự thích lễ nghi, bình thường cũng rất thích kiểu hoa mỹ, có lẽ bốn chữ "cặp đôi may mắn" quá dễ nghe, hoặc có lẽ ánh mắt ghen tị xung quanh khiến cô cảm thấy quá thoải mái, cô nhận lấy chiếc hộp nhỏ, tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều.
"Nhìn thấy chưa, đi ra ngoài cùng tôi thì vận may của anh sẽ tăng lên rồi đó." Thẩm Tự kéo ống tay áo anh, cô thậm chí không thể kìm nén được độ cong của khóe môi, hơi kiêu ngạo: "Để anh thấm một chút vận may của tôi."
Tề Thịnh im lặng mỉm cười, có lẽ vì anh cảm thấy cô quá ấu trĩ, nên chẳng tỏ ý kiến gì cả.
Anh đưa tay lên xoa xoa cái đầu nhỏ của cô, cảm giác u ám ngày thường tan đi đôi chút, động tác cũng đủ dịu dàng.
Dưới cái nhìn chằm chằm của những người xung quanh, Thẩm Tự nhanh nhẹn mở chiếc hộp nhỏ ra:
Bên trong có một đồ vật nhỏ.
Là một bông hồng màu trắng bạc đang chớm nở, dưới bông hoa có hai nhánh lá, dùng đầu ngón tay ấn nhẹ, cánh hoa sẽ nở ra, để lộ ra một viên hồng ngọc rực rỡ, toát ra ánh sáng thanh mát.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Tự giật mình.
Mọi người ở xung quanh đều xuýt xoa.
Không thèm nghe người khác bàn tán gì, Thẩm Tự cất đồ vào hộp và thúc giục Tề Thịnh rời đi.
"Sao vậy?" Tề Thịnh nhận ra vẻ khác lạ của Thẩm Tự, thấp giọng hỏi: "Em không thích à?"
Trong hành lang của rạp chiếu phim, các phòng chiếu được bố trí hai bên, ánh sáng nhàn nhạt từ đỉnh đầu chiếu xuống, soi sáng những hạt bụi lơ lửng trong không khí, có một cảm giác tĩnh lặng khó tả, tựa như đã trải qua mấy đời.
Thẩm Tự dừng bước, lấy tay giả làm dao chỉ vào trái tim anh, vẻ mặt vô cảm nhìn anh: "Nói thật đi, anh đã tiêu bao nhiêu?"
Sau nhiều năm tiếp xúc với các loại đá quý, thêm nữa là cô biết dám đinh, nên Thẩm Tự chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được nó là thật hay giả.
Cành hoa và cánh hoa làm bằng bạch kim, viên hồng ngọc nằm trong nụ hoa trông giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Nếu một rạp chiếu phim có thể hào phóng đến mức tặng đồ trang sức đặt riêng, không lẽ là sợ tốc độ phá sản chưa đủ nhanh?
Trước khi anh phủ nhận, cô không biết nói gì nhìn anh: "Anh ba, anh có từng nghe tin rạp chiếu phim sẽ tặng ngọc cho những người xem may mắn không?"
"Tôi nhìn thấy nó ở Berlin, tiện tay mua về." Tề Thịnh không để ý lắm: "Em thích nó là được rồi mà."
"Nhưng trước đó tôi còn nghĩ mình thật sự may mắn như thế đấy." Thẩm Tự bất đắc dĩ nói.
"Vậy em muốn may mắn kiểu gì?" Tề Thịnh hơi cau mày, đôi mắt hơi trầm xuống: "Thay vì dựa vào vận may thì dựa vào tôi vẫn hơn, vận may của em là để được gặp tôi, như thế đủ rồi."
Anh đứng quay lưng về phía ánh sáng mờ ảo, biển sâu bao trùm trong đôi mắt đen và lạnh lùng của anh.
Trái tim của Thẩm Tự chậm nửa nhịp.
Cô bình tĩnh đáp một tiếng "Ừm", ôm chiếc hộp quay người rồi bước ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra, ở chỗ anh không nhìn thấy thì khẽ nhắm mắt lại.
Chết mất thôi, quá phạm quy.
Tề Thịnh không nhìn thấy gò má nóng bừng hay dái tai dần dần đỏ bừng của cô.
_
Cũng như bao cặp đôi khác, họ lần lượt trải nghiệm những chuyện mà bao cặp đôi khác thường làm trong buổi hẹn họ như đi xem phim, mua sắp, ăn uống, đi bảo tàng nghệ thuật, Tề Thịnh luôn có khả năng khiến cuộc sống của cô trở nên không bình thường.
Suốt dọc đường trong đầu của Thẩm Tự luôn tràn ngập bong bóng màu hồng.
Cô ở bên anh cả ngày, sau bữa tối, cô thấy anh nghiêm túc trả lời điện thoại.
"Chuyện gì vậy?"
"Không có chuyện gì đâu." Ánh mắt Tề Thịnh vẫn rất bình tĩnh, giơ tay cởi cúc áo sơ mi.
Giai đoạn này có chút nhạy cảm, trong quá trình di chuyển quyền lực, nếu không cẩn thận sẽ phạm sai lầm, muôn đời muôn kiếp không trở lại được, nhà họ Tề không cần phải dựa vào việc chọn phe chọn cánh mới có được chỗ đứng, nhưng có rất nhiều chuyện khiến anh phải bận tâm.
"Anh bận thì cứ làm đi." Tâm trạng của Thẩm Tự rất tốt, tỏ ra vô cùng "hào phóng" đuổi anh đi: "Dù sao thì ngày tháng còn dài, không cần gấp."
Tề Thịnh cong môi.
Đây thực sự không phải là điều cô có thể nói ra.
Nhà hàng cực kỳ riêng tư, đương vây quanh bởi những bình hoa hồng, những ngọn nến được thắp cạnh bộ đồ ăn bằng bạc, ánh sáng mờ ảo, nhìn qua khung cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, có thể thấy khung cảnh về đêm nhộn nhịp của Khu thương mại đế đô.
Thẩm Tự nhấp một ngụm rượu đỏ, một tay chống cằm, chụp một tấp ảnh, cúi đầu gửi tin nhắn.
[Tớ quá không khí phách rồi, phải làm sao đây?]
[Tớ phát hiện mình chỉ thích những lời nói ngọt ngào, những viên đạn bọc đường mật, vốn dĩ tớ muốn hành hạ anh ấy thêm trăm hiệp nữa, nhưng vừa bắt đầu hẹn hò, tớ lại thấy mềm lòng, hu hu hu…]
[May mắn thay, cuộc điện thoại vừa rồi đã kéo anh ấy rời đi, có lẽ tớ sẽ không thể chống cự được bao lâu nữa.]
[Chu Tử Khâm:? ]
[Chu Tử Khâm: Vậy ban ngày cậu cúp máy với tớ là vì cậu đang hẹn hò với anh ba sao?]
Chu Tử Khâm đã gửi cho cô một loạt biểu tượng cảm xúc "mỉm cười" vô cùng thân thiện.
[Hứa Chiêu Ý: Chậc chậc, nhìn thấy sắc đẹp liền quên mất chính nghĩa.]
[Chu Tử Khâm: Hừ, trọng sắc khinh bạn]
Cả hai bất ngờ bắt đầu một màn nối chữ nhàm chán, kẻ xướng người hoạ thốt ra hơn chục câu như "sắc đẹp khiến đầu óc choáng váng", "nhìn thấy sắc đẹp lập tức sáng mắt lên", đầy kín màn hình.
Hiếm khi Thẩm Tự không phản bác.
Cô tỏ thái độ "dù các cậu nói gì đi nữa, bà đây chỉ muốn một tình yêu ngọt ngào" trong suốt quá trình.
Hứa Chiêu Ý dùng giọng nói nghiêm túc nhắc nhở: "Nhưng tớ nói thật đấy, Tự Tự, cậu không thể dễ dàng đồng ý với anh ta như vậy được, quá thiệt thòi, để anh ta đuổi theo thêm vài ngày nữa rồi nói tiếp."
"Đúng vậy, chị em của tớ xinh đẹp như vậy, lẽ nào không đáng để theo đuổi sao?" Chu Tử Khâm đồng tình.
[Thẩm Tự: Cuối cùng thì sau những ngôn ngữ tiếng chó của hai người, bây giờ cũng nói ra được một câu tiếng người.]
[Hứa Chiêu Ý:?]
[Chu Tử Khâm:?]
Sau một loạt dấu chẩm hỏi, đầu bên kia truyền đến một giọng nói nghiêm túc: "Tuy chị em luôn thích khuyên cậu chia tay, nhưng dù cậu có quyết định thế nào, chỉ cần cậu vui vẻ, bọn tớ đều ủng hộ. Nhưng cậu cần nhớ một điều, cậu không thể để mình chịu thiệt thòi."
"Tớ biết." Thẩm Tự cười nói.
Cô cầm chiếc hộp nhỏ, ngả người ra sau, dùng đầu ngón tay ấn vào những chiếc lá, nhìn viên hồng ngọc bật ra từ nhụy hoa, rồi buông tay ra nhìn những cánh hoa làm bằng bạch kim ẩn giấu hết sắc màu rực rỡ của viên hồng ngọc vào bên trong.
Giống như đang từ từ giấu đi một chút tâm tư.
Sắc xuân tràn ngập trong tim, ánh trăng dịu dàng chiếu rọi.
Bữa tiệc tối của tổ chương trình cuối tuần diễn ra đúng như dự kiến.
Câu lạc bộ được xây dựng trong trung tâm của khu thương mại, mỗi tấc đất đều có giá trị, trong sân có một cây hoa nhỏ màu trắng, đến cuối xuân rồi mà vẫn nở rộ chưa tàn, hương thơm thoang thoảng, rất độc đáo.
Trong số ban giám khảo và cố vấn của tổ chương trình có vài người bạn của cô, sau khi chào nhau ở bên ngoài, họ bước lên tầng hai.
Thẩm Tự tình đúng lúc nhận được cuộc gọi từ Tề Thịnh, nên thả chậm bước chân.
"Mọi người đi trước đi, xin lỗi nha tạm thời không tiếp được."
Ánh sáng mờ ảo trong hành lang khiến bầu không khí trở nên mơ hồ, tràn ngập mùi nước hoa thoang thoảng.
"Tôi đang ăn ở gần đây, chính là về cuộc thi lần trước tôi kể với anh, tôi có quen với một vài người trong tổ chương trình đó."
"Anh muốn đến đón tôi sao?"
"Cũng không quan trọng lắm, tôi vốn không có ý định tham gia, có thể rời đi bất cứ lúc nào."
Thẩm Tự nằm bò trên cửa sổ của hành lanh, đón gió đêm mát lạnh, nhẹ nhàng nói vài câu.
Đang nói chuyện thì có tiếng bước chân vang lên gần đó.
Thẩm Tự vô tình quay đầu lại, ánh mắt khựng lại một chút, giọng nói cũng dừng lại trong giây lát.
Đó là Nhan Nhược.
Có vẻ đúng như Chu Tử Khâm đã nói, cô ta là một trong những cố vấn bình luận của tổ chương trình.
Cả hai thờ ơ nhìn nhau, sau đó đồng thời nhìn đi chỗ khác trước khi có bất kỳ tia lửa nào phát ra.
Trước đây, mỗi lần có tiếp xúc đều không mấy dễ chịu, nên bầu không khí giữa hai người cũng không khá hơn là bao.
Xung quanh không có ai khác, Nhan Nhược lạnh lùng nhìn cô, thay đổi tính tình ôn hòa thường ngày, cô ta để lại túi xách cho trợ lý rồi nhanh chóng bước lên lầu.
Dạo này Thẩm Tự đang đắm chìm trong các loại mật ngọt cùng Tề Thịnh, tính tình cũng tốt hơn, nên nhìn Nhan Nhược cũng thuận mắt hơn, vì vậy cũng không thèm để ý cô ta nữa.
Cô tiếp tục trả lời điện thoại, không quan tâm đến chuyện vừa rồi nữa.
Cuộc gọi kéo dài hai đến ba phút, Thẩm Tự cúp điện thoại, khi lên lầu, cô phát hiện có vụ giằng co ở phòng bao gần đó.
Một chàng trai trẻ có vẻ say rượu đang làm phiền Nhan Nhược, chặn cô ta ở đó.
"Cậu Hạ, xin đừng trêu chọc tôi." Rõ ràng là Nhan Nhược đang muốn thoát thân, trong đáy mắt của cô ta hiện ra vẻ chán ghét, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười: "Làm sao một người chỉ biết tô son điểm phấn, tranh điểm ăn mặc dung tục như tôi có thể lọt vào mắt của anh cơ chứ?"
Trợ lý ở ngay bên cạnh cũng không dám đuổi người, xem ra là không thể đắc tội người đối diện.
Mặc dù Thẩm Tự không thích Nhan Nhược lắm, nhưng mà loại cậy mình đàn ông bắt nạt phụ nữ này thật sự có chút ghê tởm, cô cũng không tới mức cười trên nỗi đau của người khác.
Cô nháy mắt với Nhan Nhược, định đến phòng bao nhờ người giúp đỡ.
Kết quả không biết Nhan Nhược cố ý hay là ngu xuẩn, vừa rồi cô ta còn dùng đủ mọi cách giãy dụa, bây giờ lại nhìn thẳng vào cô, bất động và im lặng không nói gì.
Điều khác thường này khiến người ta không thể không nghi ngờ.
Quả nhiên, sự chú ý của chàng trai đang dây dưa với cô ta đã bị chuyển hướng, anh ta quay người lại, ánh mắt dừng lại trên người Thẩm Tự.
Sắc mặt anh ta lập tức trở nên khó coi: "Thẩm Tự?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...