Thẩm Tự nhìn Nhan Nhược, ánh mắt dừng lại trên mặt cô ta một lúc rồi rời đi.
Ánh mắt rất lạnh lùng, thản nhiên, thậm chí có chút thờ ơ, giống như đang đánh giá một thứ tầm thường, thậm chí còn không đạt chất lượng thể bày biện rao bán, gần như không có chút cảm xúc nào.
Vẻ thong dong trên mặt Nhan Nhược sụp đổ một nửa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giống như một cuộc chiến thầm lặng, mùi khói thuốc súng tràn ngập bầu trong không khí căng thẳng.
"Nhược Nhược, tại sao cô không nói gì?"
Sự tò mò của người bên cạnh bị khơi dậy, cô ta chạm vào cánh tay của cô ta: "Nói tiếp đi, trước đây xảy ra chuyện gì?"
"Đúng thế, đừng lòng vòng nữa mà."
"Thì ra các người thật sự có chút quan hệ nha, vừa rồi còn cứng rắn không chịu thừa nhận, nhưng mà cô đã nói một nửa rồi, chúng tôi sẽ không đồng ý để cô chưa nói xong mà đi đâu."
Nhà sản xuất và đạo diễn của tổ chương trình truyền hình đều quen biết với Nhan Nhược, thúc giục cô ta tiếp tục nói.
"Thật ra cũng không có chuyện gì, chính là một vụ đạo diễn phim dính vào một vụ bê bối cách đây đã lâu, các người còn nhớ chứ? Khi đó..." Nhan Nhược cố ý không nhìn Thẩm Tự, nhưng mà toàn bộ sự chú ý của cô ta đều tập trung lên trên người Thẩm Tự.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lời còn chưa dứt, cô ta đã nghe thấy một tiếng cười khúc khích.
Ánh mắt của mọi người xung quanh đều nhìn lại, họ trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó nhìn đã điều bất thường.
Mùi khói thuốc súng.
Sự bất mãn trong lòng Nhan Nhược trỗi dậy, cô ta ngước mắt nhìn Thẩm Tự, dù cô đang giả vờ thờ ơ nhưng Nhan Nhược vẫn nghe ra được tiếng cười khiêu khích.
Cô ta muốn cứu vớt một ít thể diện, nhưng đáng tiếc không có cơ hội.
Thậm chí Thẩm Tự còn không thèm nhìn cô ta một cái.
Cô tỏ ra như chưa hề nhìn thấy Nhan Nhược, duyên dáng đi ngang qua cô ta.
Bộ sườn xám gấm hoa đung đưa dưới chân cô, những cành hoa màu bạc từ gấu váy leo lên, ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, uốn lượn tiến về phía trước, nở ra một bông hoa trà đỏ rực như ngọn lửa, quyến rũ đến mức kinh tâm động phách.
Không vạch trần, cũng không tò mò hay chất vất, thậm chí Thẩm Tự còn không nói một chữ nào.
Từ đầu đến cuối, Thẩm Tự đều có thái độ hời hợt. Nhưng kiểu phản ứng thờ ơ này còn khiến người ta khó chịu hơn bất kỳ đòn phản công mạnh mẽ nào, thấm thía hơn cả sự chế giễu và điên cuồng khiêu khích.
Không đánh mà thắng.
"Sao tôi chưa từng thấy người này trong ngành nhỉ? Là người mới được công ty giải trí nào đó nâng đỡ sao?"
"Chắc là không phải, hình như cô ấy đang đi về phía văn phòng của đạo diễn chấp hành tổ chương trình Quốc Phong, có lẽ là đến tham gia cuộc thi đó, sáng nay tôi nghe người ta nói rằng đạo diễn hình như đặc biệt thích một tuyển thủ."
"Cũng đúng, trong giới hiếm có gương mặt xinh đẹp như vậy, nếu thật sự là nghệ sĩ thì đã nổi tiếng từ lâu rồi."
"Nhược Nhược, hình như hai người quen nhau phải không?" Có người hỏi Nhan Nhược.
"Không quen." Nhan Nhược nhẹ nhàng mỉm cười.
Những người có thể hòa nhập tốt trong giới này đều là người khéo léo, họ cảm nhận được bầu không khí kỳ lạ, mọi người đều giả bộ như không phát hiện ra sự kỳ lạ giữa hai người, sau đó bỏ qua chủ để này.
Nhan Nhược nhìn chằm chằm bóng lưng Thẩm Tự, nhìn cô đi vào phòng của đạo diễn điều hành, vô thức hỏi: "Cô nói đạo diễn đánh giá tuyển thủ này rất cao sao?"
"Đúng vậy, có lẽ là thực lực rất mạnh, hoặc có thể là có quan hệ với một nhà đầu tư nào đó chăng." Người bên cạnh thản nhiên cười nói: "Nếu cô thật sự trở thành giám khảo, thế thì nên tìm hiểu thêm nhiều hơn, đừng đắc tội với người ta ở cuộc thi."
Nhan Nhược cũng mỉm cười, rũ mắt xuống, đè nén cảm xúc trong đáy mắt, đầu ngón tay véo đến mức lòng bàn tay in đầy dấu vết.
Thư ký mở cửa văn phòng cho Thẩm Tự rồi lặng lẽ rời đi.
Đạo diễn chấp hành ngồi bên trong ngẩng đầu lên, tháo kính ra, mỉm cười hiền lành, nâng tay chỉ về phía ghế đối diện, hỏi: "Cô Thẩm phải không? Mời ngồi."
Anh ta đi thẳng vào vấn đề: "Tôi sẽ không lãng phí thời gian nói chuyện vòng vo với cô nữa. Tổ chương trình của chúng tôi đã xem video và sơ yếu lý lịch của cô, nhận thấy rằng có một vị trí khác phù hợp với cô hơn là một tuyển thủ."
Anh ta trực tiếp đẩy hợp đồng cho Thẩm Tự.
Thẩm Tự ngồi xuống, cô rũ mắt xuống, liếc nhìn tiêu đề văn kiện, hơi kinh ngạc: "Cố vấn?"
"Đúng vậy." Đạo diễn điều hành nở nụ cười, chỉ tay vào hợp đồng, vui vẻ nói: "Với trình độ của cô mà đi tham gia cuộc thi thì có hơi vùi dập nhân tài."
Khi các giám khảo sơ thẩm đang cùng nhau sàng lọc các vòng loại, một giám khảo của tổ múa nhìn thấy tên Thẩm Tự, hưng phấn đến mức bật dậy và nói thẳng: "Không đánh giá nổi người này, thực lực của cô ấy rất mạnh, đây là thần tượng của tôi." Phản ứng từ tổ kinh kịch ở bên cạnh cũng tương tự.
Trong số những cố vấn cũng có cả chuyên gia và ngôi sao lưu lượng, ngôi sao không biết Thẩm Tự là chuyện bình thường, nhưng mà người trong ngành cơ bản đều biết thực lực của từng người.
Vì ratings của chương trình, gần đây tổ chương trình đã lên kế hoạch ngoài các chuyên gia thì còn mời các ngôi sao lưu lượng đến làm cố vấn, kết quả là trước khi có thông báo chính thức thì đã có người đăng bài ẩn danh, trên mạng đã có rất nhiều tranh cãi, nếu một tuyển thủ có trình độ như Thẩm Tự tham gia thi đấu, vị trí của những ngôi sao lưu lượng đó sẽ càng xấu hổ hơn.
Vì vậy, đạo diễn chấp hành muốn giải quyết ổn thỏa mọi việc, mời thêm một chuyên gia để xoa dịu cơn bão tố này.
"Thật xin lỗi, tôi rất cảm kích lòng tốt của tổ chương trình, nhưng tôi sợ mình không làm được việc này." Thẩm Tự mỉm cười từ chối mà không cần suy nghĩ: "Thật ra tôi đăng ký tham gia cuộc thi để tìm cảm hứng, gần đây trạng thái của tôi không ổn lắm, tôi chỉ muốn tìm người kích thích tôi thôi."
Đạo diễn chấp hành không ngờ cô lại từ chối dứt khoát như vậy, sau khi suy nghĩ, anh ta không bỏ cuộc mà bổ sung thêm: "Thế này đi, cô có thể cầm hợp đồng về xem xét thử."
Anh ta đưa một tấm danh thiếp và nói: "Cuối tuần này tổ chương trình sẽ tổ chức tiệc tối, Tiểu Phù Dung đại diện của Côn khúc kinh kịch và cả đại diện cấp cao của tổ múa đều nói là có quen biết cô, chờ tới lúc gặp nhau chúng ta có thể đưa ra quyết định cuối cùng."
Thẩm Tự liếc nhìn danh sách mời, thấy quả thực có vài người là người quen cũ nên khó có thể từ chối.
"Được rồi, cuối tuần chúng ta sẽ bàn lại sau." Cô mỉm cười nhận lấy bản hợp đồng.
Trên đường Bạch Lí Trường An ở đế đô có phần là khu vực chức năng hành chính nên xung quanh tương đối vắng vẻ. Phía nam và phía tây phần lớn do các đơn vị quân đội chiếm đóng, Bộ giao thông và Bộ đối ngoại Trung ương Đảng Cộng sản nằm ở hai phía riêng biệt với các biển khiêm tốn được treo ngang.
Thẩm Tự vừa đi ra khỏi tòa nhà chính của đài truyền hình vừa gọi điện thoại.
"Còn cần phải cân nhắc sao?" Chu Tử Khâm kinh ngạc nói: "Đương nhiên là làm giám khảo, làm cố vấn chứ.""
"Nhưng ngay từ đầu cái tớ muốn chạy theo không phải vì tiền, mà tớ chỉ muốn tìm cảm hứng." Thẩm Tự sải từng bước đều đặn trên đôi giày cao gót, dừng lại bên đường một lúc, vén tóc ra sau tai: "Làm giám khảo cơ bản chỉ lãng phí thời gian của tớ mà thôi."
"Vậy thì cậu thật sự không để ý đến giới giải trí chút nào. Hai ngày qua, trên các diễn đàn ẩn danh tung ra tin tức rằng cuộc thi mà cậu tham gia có người nổi tiếng lưu lượng nằm trong số các cố vấn được mời, hiện tại các antifan vẫn còn đang gây rối trên mạng đó."
Chu Tử Khâm cố gắng hết sức thuyết phục cô qua điện thoại: "Tớ nghe nói người đó là Nhan Nhược, nếu nhỡ cô ta thật sự làm giám khảo, còn cậu không làm cố vấn mà làm tuyển thủ, cậu không sợ cô ta trả đũa sau lưng sao?"
Trên thực tế, trong một cuộc thi mà quán quân có thể vào thẳng lễ khai mạc Thế vận hội Olympic, nhìn chung cư dân mạng khó tiếp nhận một ngôi sao lưu lượng làm cố vấn, nhưng nếu lưu lượng đó làm cố vấn bình luận có thể mang đến một cơn sốt, cho nên tổ chương trình vẫn phải cân nhắc.
"Hơn nữa, cậu thử tưởng tượng mà xem, Nhan Nhược xứng đáng làm giám khảo của cậu à? Chỉ tay chỉ chân phê bình cậu?"
Thẩm Tự khẽ cau mày.
Xe dừng bên đường, tài xế mở cửa cho cô, Thẩm Tự vừa nói vừa ngồi vào ghế sau, cũng không để ý bên trong còn có một bóng người khác: "Sao lại là cô ta?"
Cô ngước mắt lên, vô tình bắt gặp một đôi mắt đen láy lạnh lùng.
Tề Thịnh ngồi bên cạnh cô, dưới ánh sáng mờ ảo trong xe, gương mặt vừa âm trầm vừa tuấn tú, đôi mắt đen láy sắc bén như lưỡi dao, ánh mắt sâu thẳm, mũi thẳng môi mỏng, vẻ ngoài khiến người ta chỉ cần nhìn thoáng qua sẽ mê mẩn.
Thẩm Tự sững người trong chốt lát, chớp chớp mắt.
Tề Thịnh bế Thẩm Tự lên, bế cô đặt lên đùi mình.
Thẩm Tự nhẹ nhàng thở ra, theo phản xạ ôm lấy cổ anh, mũi giày cao gót vô tình cọ vào quần anh: "Anh làm gì vậy?"
Hợp đồng trong tay cô rơi xuống dưới chân anh.
Thẩm Tự đi một đôi giày cao gót nhọn, bên hông có một chuỗi tua rua kim cương màu bạc, xõa xuống không theo quy tắc.
Những chiếc tua kim cương đung đưa theo cử động của cô, phát ra ánh sáng lộng lẫy lạnh lùng, tôn lên đôi mắt cá chân thon gọn trắng ngần, mang đến cho cô vẻ đẹp mong manh và thanh tú đến mức có cảm giác "vừa chạm đã gãy".
Nhìn vào khiến người ta đặc biệt có cảm giác muốn bạo dâm.
Đôi mắt lạnh lùng của Tề Thịnh dán chặt vào gương mặt cô, anh dùng tay nắm lấy mắt cá chân cô.
Thẩm Tự khẽ nín thở, không dám cử động.
"Tự Tự, Tự Tự?"
Đột nhiên rơi vào im lặng, Chu Tử Khâm ở đầu bên kia thấy là lạ, nên gọi hai tiếng: "Tín hiệu kém sao?"
Thẩm Tự tỉnh táo lại, cất giọng nói: "Chờ tớ về rồi nói với cậu sau."
Cô vội vàng cúp máy.
"Sao anh lại ở đây?"
"Đi cùng em." Tề Thịnh nhìn cô, véo dái tai cô và khẽ miết, giọng nói vừa lười biếng vừa trầm thấp, có chút khàn khàn: "Hôm nay đi hẹn hò được không?"
Thẩm Tự có thể cảm nhận được bàn tay còn lại của anh đang làm loạn, vành tai trở nên cô tê dại.
Không phải anh đến đây để hẹn hò với cô, mà giống như anh muốn ở trong xe…
Thẩm Tự biết rất rõ bản chất của Tề Thịnh.
Khi anh thấy hứng thú, anh thật sự có thể không quan tâm đến địa điểm.
Lúc này với tư thế mờ ám khiến Thẩm Tự rất không thoải mái.
Mặc dù trong xe rất yên tĩnh, nhưng cô và Tề Thịnh không phải là những người duy nhất, cô không nhìn thấy được vẻ mặt của tài xế và trợ lý ngồi ở ghế trước, nhưng cô nhìn tấm lưng gầy thẳng tắp và cứng ngắc của họ, cô chợt cảm thấy hơi chột dạ, cũng có hơi kháng cự.
Thẩm Tự nóng lòng muốn thoát khỏi tình cảnh hiện tại nên tức giận đẩy vai Tề Thịnh, dấy binh hỏi tội:
"Anh và Nhan Nhược có quen nhau không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...