Nghiện làm nũng

“Vì cô ấy?”
 
Tề Thịnh khẽ cười, lười biếng dựa về phía sau. Trong gương chiếu hậu phản chiếu rõ ràng ánh mắt lạnh lùng, như lưỡi dao sắc bén, không có chút hơi ấm nào của anh. 
 
Có lẽ anh bị điên rồi mới ra nước ngoài vì cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong những năm Thẩm Tự ở bên cạnh anh, chẳng học được cái gì, chỉ học được mỗi cách kiềm chế anh, ỷ vào tình cảm ngày xưa, cứ nhất định phải chọc thủng trái tim anh.
 
Tề Thịnh nhìn cửa sổ tầng hai của căn biệt thự, thỉnh thoảng lại lần chuỗi hạt, hoa văn lông trâu trên những hạt gỗ đàn hương đỏ lá nhỏ vừa rõ ràng vừa mềm mại, khó nói là có ý gì.
 
Anh dùng một tay đánh tay lái, mau chóng rời khỏi khu biệt thự.
 
Chiếc xe bên ngoài biệt thự nhanh chóng chạy khỏi tầm mắt. Thẩm Tự kéo rèm lại, tựa vào đầu giường chợp mắt.
 
Không ngủ được.
 
Có lẽ yên tĩnh quá mức khiến cho người ta không quen, cảm giác khó chịu trong lòng Thẩm Tự cứ thế dâng lên. Thực sự quá nhàm chán, cô ngước mắt nhìn chất lỏng trong bình truyền dịch rơi xuống, từng giọt từng giọt, đếm thầm trong lòng.
 
Bầu không khí khó bình tĩnh, cảm xúc cũng khó bình tĩnh.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đột nhiên hơi không hiểu, tình trạng của anh và mình bây giờ được coi là gì.
 
Hình như bắt đầu từ lúc cô ngất xỉu, cách anh và cô ở chung đã đi ra ngoài tầm kiểm soát, anh trêu chọc cô như lẽ đương nhiên, sự mập mờ cũng vì thế tự nhiên mà tới. Nhưng rõ ràng bọn họ đã chia tay lâu như vậy rồi, danh không chính, ngôn cũng không thuận.
 
Trước khi gặp lại anh, cô cảm thấy những chuyện ngày trước đã cách rất xa, sau khi nhìn thấy anh, mọi thứ dường như đã mất kiểm soát.
 
Cô sợ vết sẹo vừa mới lành, bản thân đã quên đau.
 
Thẩm Tự xoa đôi mắt hơi mỏi của mình, kéo tấm chăn mỏng đắp lên rồi nằm xuống, chỉ lộ ra mỗi cái đầu.
 
Con người cũng không thể bị ngã hai lần ở cùng một chỗ, cho nên lần này, dù cho chỉ có một chút dấu hiệu giẫm lên vết xe đổ, cô cũng phải nhanh chóng dập tắt.
 
Trong lúc truyền dịch Thẩm Tự mơ mơ màng màng lại ngủ một chút, sau khi tỉnh dậy cảm giác chán nản kia cũng biến mất luôn.
 

Mất tích gần một ngày một đêm, trong điện thoại di động gần như đều là các loại tin nhắn hỏi thăm, cô tựa vào đầu giường giải quyết từng chuyện một, sau đó đứng dậy vào phòng thay đồ. Nghỉ quá lâu cô cũng không yên tâm, Thẩm Tự muốn tới phòng tập luyện để tìm chút cảm giác.
 
Mà thời tiết lại không hiểu chuyện, bên ngoài gió nổi lên.
 
Lúc đi qua bể bơi, Thẩm Tự soi xuống mặt nước sửa sang lại đầu tóc hơi rối. Bóng dáng mảnh mai của cô hiện lên trong làn nước lấp lánh, cô không nhịn được hơi nghiêng đầu một chút, giống một bông hoa thuỷ tiên nhỏ tự nhìn hình ảnh trong nước của mình rồi tự cảm thấy xót xa.
 
“Đang làm gì đó?”
 
Đột nhiên có một giọng nói đàn ông khàn khàn lạnh lùng vang lên từ phía sau cô, trên mặt nước có thêm một bóng người.
 
Thẩm Tự không hề đề phòng, trọng tâm nhất thời không vững.
 
Đột nhiên xuất hiện một giọng nói khiến cho cô suýt chút nữa là ngã cắm đầu xuống, nhưng khuỷu tay cô bị nắm chặt lấy, cô được Tề Thịnh nhanh tay nhanh mắt giữ lại được, kéo giật lại.
 
Cô ngã vào trong một lồng ngực mát lạnh quen thuộc.
 
“Anh chưa đi sao?” Thẩm Tự bất ngờ.
 
Tề Thịnh cúi đầu, đôi mắt đen láy dưới mái tóc được chải gọn gàng, nhìn thẳng vào cô.
 
Màn đêm bao phủ bốn phía, trong nháy mắt này, những bóng đèn đường ở gần biệt thự cũng dần dần sáng lên, bể nước cách đó không xa cũng bắt đầu phun nước, ngàn cây hoa nở trong gió đông, trong ánh sáng màu vàng ấm áp, làn hơi nước lay động như những tấm rèm nhiều màu sắc.  
 
Trái tim của Thẩm Tự không hiểu sao đập lỡ nửa nhịp.
 
Bầu không khí lúc này quá khéo, rất phù hợp với những cảnh phim mập mờ lãng mạn.
 
Không chịu nổi ánh mắt của anh, cũng không thể chịu nổi bầu không khí này, Thẩm Tự ngoảnh mặt đi: “Buông tay.”
 
Vẻ mặt cô lạnh lùng rút cánh tay ra, giọng nói vô cùng cứng rắn và lạnh nhạt, giống như không muốn, không nhịn được, rõ ràng là thái độ muốn phủi sạch quan hệ: “Anh đừng có nắm tôi như thế.”
 
Hình như lần nào cũng là kiểu như vậy.
 
Lần nào cô nhìn thấy anh, cũng bắt anh buông tay ra.
 
Tề Thịnh đưa mắt nhìn cô mấy giây, ánh mắt lạnh lùng giống như là hồ nước lạnh ngày cuối thu, không biết đang nghĩ gì.
 

Đột nhiên anh thả tay ra.
 
“Á…”
 
Thẩm Tự bất ngờ hét lên một tiếng, trong lúc không hề phòng bị, cả người cô ngã thẳng vào hồ nước.
 
Trong nháy mắt, trời đất quay cuồng.
 
Thẩm Tự lộn mấy vòng trong bể bơi rồi mới trồi lên, khó khăn ho khan, khuôn mặt xinh đẹp bị nước cuốn rửa, giống như hoa hồng ngâm trong nước suối, khi trồi lên cũng mang tới cảm giác loại quyến rũ đặc biệt.
 
“Anh làm gì vậy hả?” Cô nhìn Tề Thịnh, thực sự không nhịn nổi, thẹn quá hoá giận đến mức thở hổn hển.
 
Tên đầu sỏ lại vẫn cứ thong thả đứng trên bờ bể bơi, không nhúc nhích tí nào. Tề Thịnh rũ mắt nhìn cô, thái độ bình tĩnh, từ đầu tới cuối đều là dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống, che khuất hết ánh sáng ở trong tầm mắt của cô.
 
Anh ngồi xổm một chân xuống cạnh bể bơi, cánh tay tuỳ ý đặt lên trên đầu gối, bật cười thành tiếng:
 
“Không phải em bảo tôi buông tay sao?”
 
“…”
 
Lời thô tục lăn qua lộn lại trên môi, cuối cùng cũng không thốt ra khỏi miệng.
 
Thẩm Tự nổi trong nước một lúc, khẽ nhíu mày lại, giống như rất đau đớn, cuộn mình lại trong bể bơi, nhỏ giọng kêu một tiếng rồi chìm vào trong nước.
 
Tình hình có vẻ không ổn lắm, từ góc độ của anh nhìn thì hình như cô bị chuột rút rồi.
 
“Thẩm Tự?” Cơ thể Tề Thịnh hơi cứng đờ.
 
Không có tiếng đáp lại, sau khi mặt nước bắn tung toé hai lần, biên độ dao động nhỏ dần, cô chìm dần xuống trước mặt anh.
 
Khuôn mặt của Tề Thịnh tối sầm lại vì lo lắng.
 
Khi anh còn chưa kịp cởi áo khoác, đang định nhảy xuống thì Thẩm Tự lại từ trong bể bơi ngoi lên, nắm lấy cùi chỏ của anh kéo mạnh một cái. Sau đó mặt nước của bể bơi đột nhiên dao động mạnh, bọt nước văng tung toé.

 
Anh và cô lộn nhào vào trong bể bơi.
 
Cô đang trêu đùa anh.
 
Còn anh thì lại vẫn như trước đây, vẫn tin tưởng cô.
 
Thẩm Tự thấy vẻ mặt lạnh lẽo u ám của anh, cảm giác đã trả được thù, đứng đối diện anh cười ngặt nghẽo.
 
“Sao lại bất cẩn vậy, anh ba?”
 
Tề Thịnh kẹp cổ cô từ đằng sau, kéo cô lại gần, đồng thời thản nhiên xì một tiếng: “Chút trí thông minh của em đều dùng để đối phó với tôi hết à?”
 
“Có người muốn chết chung với anh, không vui à?” Thẩm Tự không tránh không né mà ngước mắt lên, trong ánh mắt mang theo vẻ châm chọc.
 
Đôi mi dài và cong của cô chớp chớp, giọt nước bị lay động rơi xuống, mang đến cho người ta một cảm giác ham muốn khó tả.
 
Vừa nhìn đã muốn yêu thương cô.
 
“Thà đi Vu Sơn cùng nhau còn hơn là cùng nhau chết, Tự Tự.” Tay Tề Thịnh dùng sức, khiến cho cô ngẩng đầu lên nhìn mình: “Bản lĩnh trêu đùa người khác của em tốt thật đấy, chỉ có điều về sau còn dám nữa thì đừng nghĩ đến chuyện thoát thân.”
 
Anh ám chỉ nhéo một cái vào một vị trí mờ ám của cô: “Em nên ngoan ngoãn một chút, Thẩm Tự.”
 
Thẩm Tự không hề phòng bị sợ hãi kêu lên một tiếng, sau một thoáng bị hoảng sợ, cô trừng mắt lườm anh: “Anh dám!”
 
“Em có gan thì cứ thử lại lần nữa là sẽ biết tôi có dám hay không.” Tề Thịnh hơi nheo mắt lại, bóp chặt bàn tay của cô.
 
Lướt mắt qua, Thẩm Tự đúng thật là không ngoan ngoãn nổi.
 
Thân hình của Tề Thịnh hơi gầy gò nhưng cường tráng, có thể thấy rõ được đường cong của cơ bụng bên dưới chiếc áo sơ mi màu đen, nơi ấy săn chắc có lực. Cô quan sát anh, phía trên là ngũ quanu ám và sâu thăm thẳm của anh, phía dưới là yết hầu tinh tế xinh đẹp của anh.
 
Đột nhiên Thẩm Tự nảy ra một ý tưởng, bàn tay mảnh khảnh giơ lên cổ Tề Thịnh, cơ thể cũng sát vào anh hơn một chút, đầu ngón tay chạm tới yết hầu của anh.
 
Tề Thịnh nhắm mắt lại, ngừng thở một giây, ngay sau đó hơi thở hơi rối loạn.
 
Cả người anh đều lộ ra vẻ nguy hiểm.
 
“Thẩm Tự.” Tề Thịnh tóm lấy bàn tay đang gây rối của cô, giọng nói khàn khàn cảnh cáo cô, cũng là uy hiếp cô.
 
Thẩm Tự hoàn toàn không biết động tác này rốt cuộc là có vấn đề gì. Trước đây những khi đi cùng anh, Tề Thịnh không cho cô động vào, cô tò mò lâu lắm rồi, bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội.
 

Uống rượu khiến cho con người ta can đảm hơn, chia tay cũng vậy.
 
Tay của Thẩm Tự dừng lại trên chỗ yết hầu, sau đó nhéo nhẹ một cái.
 
Gần như là phản xạ có điều kiện, Tề Thịnh túm lấy chiếc cổ mảnh khảnh của cô, ấn cô vào thành của bể bơi. Cô vừa hơi đẩy ra, tay anh lại đột nhiên dùng lực, hung hăng bóp lấy, đè cả người cô lại, giữa hai người không có chút khe hở nào.
 
Thẩm Tự bị anh làm cho giật nảy mình.
 
Đối diện với một đôi mắt đen thẫm lạnh lùng của anh, không hiểu sao cô hơi chột dạ: “Tôi, tôi chỉ sờ thôi.”
 
Đôi mắt của Tề Thịnh tối sầm lại.
 
“Chẳng phải là chỉ nhéo yếu hầu của anh một cái thôi sao.” Cổ họng Thẩm Tự nghẹn lại, giọng nói càng ngày càng nhẹ, nhưng hết lần này tới lần khác lại nói ra những lời táo bạo hơn bất kỳ ai khác: “Trước đây anh còn bóp cổ tôi nữa mà, tôi chỉ tò mò một chút thì sao chứ?”
 
Ở trước mặt anh hình như cô luôn rất ngang ngược.
 
Ngang ngược xong lại sợ.
 
“Tôi đã nhìn ra.” Tề Thịnh mỉm cười, giọng nói rất trầm, còn mang theo chút khàn khàn, lời nói lộ ra vẻ âm u khó tả, anh nắm lấy cằm cô rồi nâng lên: “Thì ra hôm nay em muốn được chết trong bể bơi.”
 
Khuôn mặt của cô được anh đỡ lấy.
 
Thẩm Tự hơi hé miệng, tức giận đẩy anh ra: “Anh nói linh tinh cái gì đấy!”
 
Không chỉ nói năng lung tung, anh còn dám làm bậy nữa.
 
Ánh đèn đường mờ ảo, bóng đêm sâu hun hút như một hang động, nung chảy cơn gió đêm lạnh lẽo tháng tư. Một tay Tề Thịnh bóp chặt cô, những ngón tay lạnh buốt đi thăm dò vẻ đẹp của cô, mặt nước gợn sóng lăn tăn, sức mạnh không thể từ chối, đơn giản giống như ngọn lửa tinh khiết, cháy lan ra đồng cỏ.
 
Kéo qua kéo lại, ý đồ của anh rõ rành rành.
 
Khi tình huống hoàn toàn mất kiểm soát, Thẩm Tự chật vật tránh né anh. Cô tức giận mắng: “Anh chạm vào đâu đấy.” Lúc này cô giống như con cá trên thớt đợi làm thịt, làm gì cũng chỉ phí công vô ích, rõ ràng cảm nhận được ý đồ của anh, đôi tai cô đỏ dần, nhiệt độ cũng tăng lên lần nữa.
 
Tề Thịnh ấn vai cô xuống nước, áp lên môi của cô, cướp hết tất cả hơi thở của cô.
 
Giống như một bữa tiệc thị giác gợi cảm, nhưng cũng giống như một trận chiến. 
 
Dưới nước không thể hô hấp, cảm giác ngạt thở càng ngày càng nặng nề. Anh mở mắt ra nhìn cô ở trong bể bơi, nhìn cái cổ mảnh khảnh của cô, nhìn cô phụ thuộc vào mình bởi vì thiếu dưỡng khí, đáy mắt đen kịt, lạnh lùng đến mức không có chút nhiệt độ nào.
 
Xa cách nhiều năm, gặp lại nhau được vài ngày.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận