Tiêm Sa Chủy khói lửa đậm đà, có nhiều hương vị tình người hơn là ở khu vực trung tâm tấc đất tấc vàng.
Thẩm Tự ngồi gần cửa sổ, tại phòng ăn kiểu Anh, đèn thủy tinh và bức tranh điêu khắc bên trên như hai sắc thái đối lập va vào nhau, độ bão hòa và sắc thái đối lập rõ ràng. Giống như thước phim hoài niệm, cảm giác thất lạc trước sự xa hoa ủ rũ.
Tới ly rượu thứ hai, lúc này Chu Tử Khâm mới lững thững đi tới.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu nói là chụp hình đã kết thúc rồi mà?” Thẩm Tự nhàn rỗi nói: “Cậu trả thù tớ nên mới tới trễ như vậy đúng không?”
“Cậu đừng nói nữa.” Chu Tử Khâm tức giận xua tay, ném túi xách sang một bên rồi ngồi xuống ghế: “Chụp xong trang bìa xong từ tám trăm năm trước rồi, tớ bị kim chủ nhét vào chụp trang bìa cho nghệ sĩ mới nổi.”
Cô ấy bắt đầu thì thầm nhiều chuyện: “Cô ta không nổi mà tính cách xấu lắm, chụp có ba tấm hình mà bắt bẻ tới bây giờ mới coi như xong. Nhân viên công tác chọn được mấy địa điểm và quần áo đều bị cô ta coi thường, bản thân thì phối đồ quê mùa, trên người không có một chút khí chất nào, lại còn có mặt mũi mắng tớ không có kỹ thuật nữa chứ? Với cái nhan sắc đấy của cô ta mà người hâm mộ còn khen là chén cơm trời phú cơ đấy, còn với tớ là ông trời phú cho cô ta đất để ăn.”
Nhịn thì nhồi máu cơ tim, lùi một bước thì đột quỵ liệt nửa người.
Chu Tử Khâm càng nói càng tức, không nhịn được liếc mắt nói ngoa: “Một sinh viên xuất sắc khoa nhiếp ảnh SVA như tớ mà lại không chuyên nghiệp bằng một con cá lọt lưới của chương trình giáo dục bắt buộc chín năm à?”
“Nói ác quá đấy.” Thẩm Tự hơi nhướng mày, nói: “Cậu cẩn thận người hâm mộ của cô ta đứng xếp hàng thái mỏng cậu.”
“Thôi đi, cô ta là thứ gì chứ? Gái đẹp trong giới giải trí nhiều như biển sao, không có tác phẩm nào nổi bật thì chẳng mấy mà flop.” Chu Tử Khâm khịt mũi khinh thường: “Nếu không phải do tớ không muốn cúi đầu với người nhà, thì bây giờ tớ đã bảo anh tớ chào hỏi với công ty quản lý của cô ta rồi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó cô ấy lại nghiến răng nói tiếp: “Mới hơi nổi tiếng một chút đã dám ỷ thế hiếp người rồi, sớm muốn gì chị đây cũng khiến cô ta bay màu.”
Tốc độ nói chuyện quá nhanh nên Chu Tử Khâm bị sặc rượu vang, đầu quay sang một bên ho khan không ngừng, tới mức đỏ cả hốc mắt.
“Cậu nói chậm chút thôi tiểu thư ạ.”
Thẩm Tự phẩy khăn ăn rồi đứng dậy, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô ấy. Hơi buồn cười nói: “Cậu cứ coi như cô ta có thừa nhiễm sắc thể 21, vừa trải qua quá trình cô đặc gốc amin và nhóm cacboxyl đi. Cần gì phải lãng phí nhiều thời gian vào loại người như vậy làm gì? Không cần phải để tâm đâu.”
“Thôi được rồi.” Chu Tử Khâm nghe đến là dễ chịu, mặc dù trong lòng vẫn thấy bất bình nhưng cuối cùng vẫn thở ra một hơi, sắc mặt tốt lên một chút: “Chỉ có cục cưng Tự nhà chúng ta biết cách nói chuyện mà thôi, tớ cũng không bắt nạt nhóm người yếu thế trong xã hội, dù sao ngu ngốc cũng được coi là nhóm người yếu thế trong xã hội mà.”
Nói rồi cô ấy lục ra một cái hộp nhỏ để trong túi xách da cá sấu, sau đó đẩy tới trước mặt Thẩm Tự: “Tặng cậu, quà sinh nhật tháng sau.”
Là một cây trâm hình chữ Phúc Thọ màu xanh phỉ thúy, chỉ bạc ngọc trai quấn quanh, hoa tiên lục bảo vô cùng linh động.
“Đẹp quá.” Thẩm Tự dùng đầu ngón tay mơn trớn cây trâm, trong lòng vô cùng xúc động: “Đổ cổ thực sự rất đẹp.”
Ngày trước cô từng phục hồi lại mũ phượng thời Vạn Lịch của nhà Minh được chôn cất chung vào lăng mộ, bên trên điểm màu xanh mềm mại, khảm trân châu đá quý, tạo hình chín rồng chín phượng trang nghiêm trang nhã, màu sắc lưu chuyển theo ánh sáng. Là vật phẩm giá trị liên thành, được coi là hàng vô giá trong số các đồ cổ châu báu.
“Tớ biết là cậu sẽ thích mà.” Chu Tử Khâm nhếch môi cười, đắc ý như một con chim công xòe đuôi: “Nhìn này, tớ còn mua được một thứ tốt nữa đấy.”
Sau đó cô ấy bấm mở ứng dụng ảnh trên điện thoại di động, giơ lên lắc trước mặt Thẩm Tự như đang giành công nhận thưởng.
Trong hình là một cái vòng làm bằng kim loại khắc hoa văn hình rồng uốn lượn xung quanh, điêu khắc một lớp rất mỏng trên vòng kim loại là mười hai mặt trời tạo thành một vòng bánh răng, ánh vàng sáng rực.
“Trong quyển hướng dẫn của hội đấu giá có nói là vật làm bằng kim loại từ thời Thương Chu, thứ này đã móc sạch tiền trong thẻ của tớ luôn rồi.” Trong lòng Chu Tử Khâm tính toán: “Tối nay tớ phải mang nó đi biếu ông cụ trong nhà, do tớ từ chối đám hỏi nên bố mẹ tớ đòi đuổi tớ ra khỏi nhà, tớ phải tiên thủ hạ vi cường trước mới được.”
“Nhưng tớ nhìn lại không thấy giống có từ thời Thương Chu lắm, nhìn như vừa làm từ tuần trước.” Thẩm Tự giội cho Chu Tử Khâm một gáo nước lạnh.
“Hả?” Đầu óc Chu Tử Khâm chậm mất hai giây, sau đó mở to mắt lên nhìn lại, khó tin hỏi: “Cậu chưa giám định trực tiếp đã chắc chắn nó là hàng giả rồi?”
“Cho dù hội đấu giá có nhiều hàng thật đi chăng nữa thì cũng không thể đáng tin một trăm phần trăm được, với cả Thái Dương Thần Điểu thời Thương Chu và vật tổ rồng căn bản không thuộc một hệ thống truyền thuyết. Dù chế tác có tuyệt diệu tới đâu cũng phải nghiên cứu một chút xuất xứ tín ngưỡng chứ?” Thẩm Tự giơ tay lên vuốt tóc mai, nói: “Sau này cậu giành mua đồ đấu giá cũng nên kiềm chế một chút, đừng có quét sạch tất cả như đi dạo phố như thế. Mua một lần nhiều đồ vô cùng dễ nhặt phải hàng phế phẩm.”
“Ngừng ngừng, lời này của cậu tính công kích không cao nhưng tính sỉ nhục lại cực mạnh, làm tớ đau cả đầu.” Chu Tử Khâm vuốt ngực, mất hết sức lực để bày ra vẻ mặt gì nữa, bèn nói: “Giờ còn hơi đau đầu này.”
Cô ấy buồn bực nhai miếng thịt bò bít tết, nói: “Để tớ yên lặng một chút, tớ muốn ăn từng miếng từng miếng nuốt uất ức vào.”
“Cậu cẩn thận ăn từng miếng từng miếng thành người mập luôn đấy.” Thẩm Tự nhẹ nhàng bổ thêm một dao.
Động tác nhai của Chu Tử Khâm chợt ngừng, không biết là do nghẹn thịt bò bít tết hay là bị cô chọc tức: “Hôm nay không thể trò chuyện nổi nữa, ngay cả Ngô Tà* cũng không cứu nổi trận này.”
*Ngô Tà (tiếng Trung: 吳邪): Nhân vật chính của bộ truyện. Anh xuất thân từ gia đình giàu truyền thống trộm mộ ở Trường Sa là Ngô gia, đây là một gia tộc trộm mộ lớn được liệt vào Lão Cửu Môn (老九門)
Thẩm Tự lười nhìn vở kịch nhỏ do cô ấy diễn, hời hợt trấn an: “Chỗ tớ còn một bình gốm xanh hai tai mạ vàng Hải Thủy Long Văn đào được hồi hai tháng trước, vẫn chưa có cơ hội bán ra ngoài, cũng không có chỗ để bày biện. Nếu cậu cảm thấy hợp thì mang đi đi.”
“Thật không?” Chu Tử Khâm lên tinh thần, biết ơn cầm chặt tay Thẩm Tự như đang nắm sợi rơm cứu mạng: “Người chị em à, được nói chuyện phiếm với cậu là vinh hạnh của tớ.”
Kẻ thích diễn kịch thích giận dỗi đã là chuyện thường ngày, không ai để trong lòng cả.
“Phải rồi, cậu biết chỗ nào chơi vui để đi không?” Chu Tử Khâm chọn một miếng trái cây trong đĩa, nói: “Tới thành phố Cảng được mấy ngày rồi đều ngâm mình ở cảng biển, tớ chưa đi được mấy chỗ. Nhân lúc đi công tác này tớ phải nghỉ ngơi cho sướng, chờ tới lúc quay về lại bận rộn suốt ngày.”
Đầu ngón tay Thẩm Tự hơi dừng lại, nói: “Tớ không nhớ.”
“Hả?” Chu Tử Khâm cắn một miếng táo đen.
Thẩm Tự mỉm cười, hơi nước mờ ảo màu trắng xuất hiện dưới mi mắt cô, trong mắt là vẻ ưu tư suy nghĩ: “Hồi trước từng sốt cao một trận nên không nhớ rõ nhiều chuyện.”
Chu Tử Khâm thấy vẻ mặt cô khang khác thì cho rằng cô đang không thoải mái khi ở bên Tề Thịnh, bèn dè dặt hỏi: “Cậu còn giận dỗi với anh ba à?”
“Tớ đâu dám?” Thẩm Tự cười tự giễu.
“Tên súc sinh ấy không có việc gì lại đi hành hạ tớ, tớ chỉ thiếu điều lập bài vị cúng bái anh ta thôi.” Cô đè nén sự phiền muộn và xao động xuống đáy lòng, cố gắng khiến giọng mình trở nên bình thản: “Hiếm khi bày ra sắc mặt tốt một chút, lúc đó tớ còn phải tạ trời tạ đất tạ Quảng Khôn nữa ấy.”
Lời này Chu Tử Khâm không dám đáp lại.
Bình thường hay gọi thân thiết là anh ba như vậy, nhưng thực chất không có ai dám xưng anh gọi em với Tề Thịnh
Ngay cả đám con cháu nhà giàu kiêu ngạo ngôn cuồng kia cũng không dám lôi Tề Thịnh ra để đùa, cho dù anh đang không có mặt ở đấy.
“Cậu là đồ không trọng nghĩa.” Thẩm Tự lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ấy, hơi khó chịu nói: “Lúc cậu mắng ngôi sao nhỏ kia tớ còn coi cô ta là kẻ thù cùng cậu.
Tới phiên tớ bị uất ức thì cậu lại không giúp tớ xả cơn giận trong lòng này ra à?”
“Cậu tha cho tớ đi được không, tớ vẫn muốn sống yên ổn thêm mấy năm nữa.” Chu Tử Khâm giật mình, giơ tay làm động tác ngừng lại: “Cậu dám mắng anh ta là vì cậu được sủng mà kiêu được chứ? Anh ta không nói một câu nào nặng lời với cậu, nhưng đổi thành người khác thì anh ta đã giết từ lâu rồi. Người như anh ta chỉ cần cử động ngón tay thôi cũng có thể khiến bao nhiêu công ty bị lật đổ, buông một lời cũng có thể khiến giới tài chính chấn động, tớ không đắc tội nổi.”
Nói rồi cô ấy chỉ ra ngoài cửa sổ: “Nhìn thấy Ấn Độ Dương ngoài kia không? Là do anh ba đổ nước vào cho cậu đấy.”
Với tính cách của Tề Thịnh, anh sẽ không cho phép ai dám nói nữa chữ “không”. Chỉ cần hơi đối nghịch lại anh thôi anh cũng trừng trị người ta tới chết, xúc phạm anh một chút thôi anh cũng đáp trả lại gấp trăm lần. Không phải ai cũng có thể đạp lên bãi mìn sắp nổ của anh như cô mà vẫn có thể xuất hiện đủ chân đủ tay như vậy.
Chu Tử Khâm còn cảm thấy Tề Thịnh đối xử với Thẩm Tự rất đặc biệt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...