Nghiện làm nũng

Dưới ánh sáng mờ ảo, tiếng chạm ly và dòng người như thác, Tề Thịnh cứ thế nhìn Thẩm Tự đang bước từng bước một về phía mình.
 
Ba mặt núi bao vây lấy Vienna, sông Danube chảy xuyên qua thành phố, những khu rừng xanh tươi bao quanh thành phố tráng lệ huy hoàng, những tuyến xe màu đỏ, những pho tượng màu trắng, các tòa nhà kiểu Baroque, những mái ngói xanh vàng tươi đẹp tráng lệ, tất cả tạo nên ảo giác thời không đang đảo ngược.
 
Khi chỉ còn cách anh hai mét, Thẩm Tự dừng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Sao không tiếp tục?” Tề Thịnh ngước mắt.
 
Thẩm Tự im lặng cong môi, nhìn thẳng vào anh, không nói gì cả.
 
Một ánh mắt, hơn ngàn viên minh châu.
 
Đôi mắt đượm tình trời sinh của cô, thật sự đã mang lại không ít ấn tượng tốt cho đối phương.
 
Rất quyến rũ, khiến anh say lòng.
Cô quá mê hoặc.
 
Tiệc cocktail được tổ chức bên ngoài học viện tranh sơn dầu, màn đêm tối mịt mù như mực, luồng gió mát lạnh ùa tới.
 
Sương khói xanh trắng bốc lên quyện vào nhau, cách tầng sương mỏng, Thẩm Tự không thấy rõ cảm xúc của Tề Thịnh, chỉ cảm thấy ánh mắt vừa lạnh lùng lại tàn nhẫn của anh khóa chặt mình lại, cô chậm rãi bước từng bước tới gần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lần này đổi lại thành anh xâm chiếm khoảng cách an toàn của cô.
 
Cơ thể Thẩm Tự vô thức ngả về sau, lại bị anh cúi người ôm eo, mu bàn tay đặt sau lưng cô.
 
“Trốn cái gì?”
 
Một tay Tề Thịnh bóp lấy cằm cô, ngăn chặn cô rời mắt đi, ép cô phải nhìn về phía mình.
 
“Tôi sợ anh không nhịn được nha.”
 
Thẩm Tự cũng không có ý né tránh anh, đặt ly rượu xuống bàn tròn bên cạnh, đôi môi đỏ rực, ánh mắt quyến rũ: “Ánh mắt vừa rồi của anh, như sắp ăn tươi nuốt sống tôi vậy đó, anh ba à.”
 
Cô nở một nụ cười đầy chế nhạo: “Anh không có sức kiềm chế trước bạn gái cũ như vậy sao?”
 
“Em quá coi trọng bản thân rồi.” Sắc mặt Tề Thịnh âm trầm, hơi thở trầm thấp khẽ hừ một tiếng.
 
“Tôi không tin anh được.” Thẩm Tự nhướng mày, giọng điệu rất vô tội, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa vẻ mỉa mai: “Cô gái nhỏ không rành chuyện đời giống như tôi, một thân một mình ở ngoài rất nguy hiểm, lỡ như anh làm gì tôi thì phải làm sao đây?”
 
Tỏ vẻ nhu nhược yếu đuối, cô chơi trăm lần cũng không chán.
 
Tề Thịnh nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, ánh mắt tối sầm lại, giữa hai hàng lông mày bắt đầu hiện lên lệ khí.
 

Sau khi như mong muốn chọc được anh, Thẩm Tự không chút do dự đón lấy ánh mắt âm trầm của anh, cầm lấy ly rượu nhẹ nhàng lắc, cúi đầu nhấp một ngụm nhỏ, sau đó nói từng chữ từng chữ vô cùng rõ ràng: “Tức giận à, bạn trai cũ?”
 
Tề Thịnh cụp mắt.
 
Anh nhìn cô, hơi nghiến răng, bàn tay với rõ khớp xương nghiền nát nửa điếu thuốc, những tia lửa lập lòe giữa các ngón tay rồi bị dập tắt. Bỏ đi vẻ tùy tiện và lười biếng hàng ngày, cả người anh trở nên âm u.
 
Bạn trai cũ.
 
Mấy chữ này từ miệng cô nói ra, khiêu khích nhưng lại giống như trêu chọc, có một cảm giác cấm kỵ khó tả.
 
Tề Thịnh đột nhiên cười khẽ: “Trước kia tôi chưa từng dạy em, không được uống ly rượu đã rời khỏi tầm mắt sao?”
 
“Hửm?” Thẩm Tự khựng lại.
 
Tề Thịnh vẫn bóp cằm cô, vết chai mỏng trên ngón cái tỳ vào mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
 
“Tôi có thêm vào đó vài thứ.” Giọng điệu của anh vô cùng ôn hòa, còn xen lẫn ý cười, nhưng cũng rất nguy hiểm, lời nói nhẹ nhàng bâng quơ lại khiến cho cô có cảm giác áp bức mãnh liệt.
 
Thẩm Tự khẽ ‘a’ một tiếng, ngơ ngác.
 
Cô chậm rãi phản ứng lại, vẻ mặt khó tin nhìn anh.
 
“Chỉ một chút thôi, một thứ đặc biệt dùng để xử lý những cô gái nhỏ không rành chuyện đời như em.” Tề Thịnh khẽ cong môi dưới, ngón tay lạnh lẽo dán lên phần động mạch cổ của Thẩm Tự, từng chút từng chút chậm rãi lăng trì cô: “Bên ngoài thật sự quá nguy hiểm, em cầu xin tôi, tôi thả em đi?”
 
Anh khiến cổ cô run rẩy lên.
 
Mí mắt Thẩm Tự giật giật, mấp máy môi, lắp bắp nói ra mấy chữ: “Anh đang giỡn sao?”
 
“Em có thể thử xem.” Tề Thịnh nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, cong môi dưới, đôi mắt lộ rõ ý trêu chọc: “Một chút thôi, sẽ không chết người đâu.”
 
Mỗi một chữ anh nói ra đều khiến người ta hãi hùng khiếp vía.
 
Lòng bàn chân Thẩm Tự như có ngàn con kiến bò qua, lập tức nhũn ra. Ngay khi cô vội vàng cúi đầu, muốn nôn ra, lại đột nhiên nghe thấy tiếng cười của Tề Thịnh, tiếng cười ấy nặng nề phát ra từ trong cổ họng anh, vừa trầm thấp lại nhẹ nhàng, khiến lỗ tai người ta tê dại, vành tai nóng bừng lên.
 
Cô nhận ra không đúng, mặt vô cảm ngước mắt nhìn anh, lại nghe thấy giọng nói lười nhác của anh:
 
“Tôi tưởng rằng em rất to gan.”
 
_
 
Anh, đang, trêu, đùa, cô!
 
Sau khi nhận ra đây chỉ là một trò đùa dai, đầu óc cô trống rỗng, tim đập mạnh, cánh tay buông thõng bên người lập tức có sức lực trở lại, Thẩm Tự tức muốn hộc máu, tát thẳng lên cằm anh.
 

“Anh có bệnh à, Tề Thịnh!”
 
E ngại bên cạnh có người khác, giọng nói của cô cũng không lớn, nhưng bả vai bị anh chọc tới mức run lên.
 
Tề Thịnh cũng không né tránh.
 
Lực tay của Thẩm Tự không mạnh lắm, nhưng âm thanh lại rất trong trẻo. Cô ngước mắt nhìn, thấy cằm anh đỏ lên, cũng không biết có nghiêm trọng hay không, đột nhiên cô cảm thấy hơi chột dạ.
 
Nhưng khi nghĩ lại hành vi xấu xa của anh, cô chỉ thấy tức giận, chút chột dạ đó cũng tan thành mây khói.
 
“Không nhịn nữa?” Tề Thịnh rũ mắt cười, dùng tay sờ cằm mình, cơ thể nghiêng về phía trước, giọng nói trầm thấp lười biếng, tà khí, có hơi bỉ ổi: “Sao cái gì em cũng tin hết vậy?”
 
Ánh mắt anh âm trầm: “Nhưng lại không chịu tin anh không bỏ được em?”
 
“Súc sinh” Thẩm Tự dùng mũi giày đạp anh, tức giận mắng: “Anh có bệnh.”
 
Vừa cử động, cô liền có cảm giác hơi choáng váng, người hơi lắc lư.
 
“Làm sao thế?” Tề Thịnh nhíu mày lại.
 
Anh duỗi tay định đỡ cô, mà cô lại không chịu.
 
Cảm giác choáng váng chỉ xuất hiện trong nháy mắt, sau đó lập tức dịu lại, Thẩm Tự tưởng do mình hoạt động mạnh nên mới vậy, cũng không để trong lòng, lạnh mặt đẩy anh ra: “Tránh ra, kẻ lừa đảo!”
 
Anh ăn no rửng mỡ à!
 
Chạy từ Bắc Kinh xa xôi tới Vienna, chỉ vì hù dọa cô?
 
Dù biết rằng bọn họ sẽ chẳng giả vờ xa lạ được bao lâu, nhưng cô không ngờ sau khi anh lộ nguyên hình anh còn cầm thú hơn trước.
 
“Thói quen này của em thật sự không tốt.” Tề Thịnh vẫn không né, giống như càng chơi càng hăng: “Nên sửa.”
 
Anh không nhịn được duỗi tay, ngón tay lạnh lẽo chạm vào vành tai cô, nhẹ nhàng mân mê, hành động ấy khiến cô run rẩy: “Không phải ai cũng tốt bụng như anh.”
 
Khoảng cách quá gần, chỉ trong gang tay, giống như chỉ cần hai người ngửa cổ, hay cúi đầu là có thể quấn lấy nhau.
 
Hô hấp tràn ngập hơi thở của anh, mùi gỗ lạnh lẽo, còn có mùi nicotin, vành tai vừa hết nóng của Thẩm Tự lại đỏ bừng lên.
 
“Không phải ai cũng biến thái giống như anh!” Thẩm Tự không nhịn được nữa, bộp một tiếng vỗ rơi bàn tay đang làm loạn của anh.
 
Tề Thịnh cười khẽ.
 
Anh vốn không muốn nói những lời nói bậy đó, cũng không muốn trêu chọc cô ở đây, nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ đôi mắt long lanh đượm tình, bờ môi đỏ thắm, khuôn mặt quyến rũ, và bộ dạng vì anh mà cười  hoặc tức giận của cô…

 
Anh lại không nhịn được muốn bắt nạt cô…
 
Dưới màn đêm nước bạn, gió đêm cuốn theo bụi bặm trên mặt đất, thổi vào cảnh vàng son hoa lệ. Bữa tiệc cocktail diễn ra rất ngắn, cái quan trọng nhất vẫn là màn trình diễn trang sức và tiệc tối sau cùng.
 
Thẩm Tự né tránh anh, đi theo đám đông tiến vào buổi trình diễn.
 
Tề Thịnh cũng không ngăn cô lại, tiếp tục bắt nạt cô nữa.
 
Mấy năm qua, thanh danh của anh vang xa, anh là người đọc bài phát biểu quan trọng tại hội nghị Davos và gặp gỡ với các nhà lãnh đạo chính trị của hàng chục quốc gia, Lam Thạch và Hoa Thịnh đều thuộc quyền kiểm soát của anh, khiến tầm ảnh hưởng ngày càng tăng cao. Anh đã trở thành người đứng đầu của Tứ Cửu Thành, dù không có gia tộc đằng sau, anh vẫn có thể dựa vào thủ đoạn và bản lĩnh đứng trên ngàn người.
 
Người của thương hiệu và ban tổ chức thấy anh, chỉ cảm thấy khó tin, ngay cả những tạp chí nước ngoài và giới truyền thông cũng bắt đầu động tâm tư.
 
Gần đó có không ít đèn flash, vừa rồi khi anh đứng chung với Thẩm Tự, đã có mấy chiếc máy ảnh nghiêng về phía hai người, cũng không rõ ràng nên Tề Thịnh không ngăn cản.
 
Những lời chào hỏi và xã giao ập tới.
 
Hôm nay anh hiếm khi có tâm trạng tốt, rất kiên nhẫn để trả lời những câu hỏi nhàm chán và những câu chuyện tẻ nhạt, từ tình hình kinh tế tới trang sức, rượu vang đỏ rồi tới thiết kế buổi biểu diễn, anh dễ dàng dùng tiếng Đức và tiếng Pháp để giao lưu với mọi người, giọng nói trầm thấp, anh phát âm chuẩn tới mức khiến người ta phải ghen tị.
 
Chỉ là anh hơi thất thần, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng dáng Thẩm Tự, cho tới khi cô biến mất khỏi tầm mắt.
 
“Đó là bạn nữ hôm nay của anh sao?” Có người quen thấy anh lơ đãng, liền tò mò nhìn theo tầm mắt của anh, rồi thấp giọng hỏi.
 
“Vợ chưa cưới.” Tề Thịnh cong môi dưới, thấp giọng nói.
 
Đối phương hơi ngẩng ra, trong lòng thẫm nghĩ chưa từng nghe nói anh đã đính hôn, chẳng lẽ dự định giấu giếm chuyện kết hôn sao? Người kia còn tưởng nghe lầm, lại ngại không dám hỏi tiếp.
 
Tề Thịnh cũng không định nói.
 
Vợ chưa cưới.
 
Vẫn chưa cưới được nên đương nhiên gọi là vợ chưa cưới.
 
Nói ra cũng buồn cười, anh luôn thờ phụng ‘thích thì đoạt, không đoạt được thì hủy diệt’, người khác tổn hại anh một phần, anh nhất định sẽ làm nhục và lấy lại ngàn lần. Thẩm Tự dám nói những lời đả thương như vậy, tuyệt tình đến thế, nếu đổi thành người khác, anh nhất định phải đâm từng nhát dao đòi về.
 
Nhưng anh vừa thấy cô, lại không hề có suy nghĩ ấy.
 
_
 
Trên đỉnh mái vòm nhỏ nhọn hình oliu là một bức tranh sơn dầu hoàn chỉnh, rất nguy nga tráng lệ, không gian rộng lớn được nâng đỡ bởi các cột đá cẩm thạch, bốn phía là các cửa sổ đầy sắc màu, tỏa ra vầng sáng rực rỡ lên mặt đất, khiến không gian tràn ngập hơi thở của thời Trung cổ.
 
Ở giữa sân khấu, ánh đèn chiếu rọi lên người mẫu cao gầy, đuổi theo những món trang sức trên chiếc cổ thiên nga của họ.
 
Khung cảnh trước mặt ngợp trong vàng son, rực rỡ lung linh, âm nhạc blues thuần khiết của cuối thế kỷ hai mươi giống như ly rượu bỏ thêm viên đá bạc hà, xoa dịu trái tim đầy phiền muộn của mọi người. Thẩm Tự cúi đầu gửi một tin nhắn đến nhóm nhỏ ba người:
 
[Cuối cùng hôm nay tới cũng được trải nghiệm: Người yêu cũ và chó, nghĩ lại mà sợ.]
 
Group chat ‘Trò chuyện trực tuyến của sinh viên đại học ngây thơ’ lập tức nhảy lên hai tin nhắn.
 
[Chu Tử Khâm: Ông đây xin cười.]
 

[Chu Tử Khâm: U1s1*, tớ chỉ thấy cậu và người cũ tình chàng ý thiếp, chỉ thiếu nước tay trong tay.]
 
*U1s1 từ ngữ mạng: Có gì nói đó
 
Thẩm Tự hơi khựng lại, sau đó muộn màng gửi ra vài dấu hỏi.
 
[Chu Tử Khân: người chị em à, lúc hai người nói chuyện yêu đương, tớ đứng ngay bên cạnh đó, chưa đầy ba mét nữa, vậy mà cậu không thèm liếc mắt nhìn tớ một cái.]
 
Buổi trình diễn trang sức rất xa hoa, rất nhiều các tạp chí lớn trong và ngoài nước nghe tin đến, Chu Tử Khâm đến đây để làm việc.
 
Có trời mới biết cô đứng bên cạnh Thẩm Tự và Tề Thịnh lâu như vậy, hai người họ lại cứ như cách biệt với thế giới bên ngoài? Từ đâu tới cuối, bọn họ không thèm liếc mắt nhìn cô một cái, mẹ nó thật là quá đáng.
 
[Chu Tử Khâm: Cmn, chán chết đi được, chắc tớ là không khí, không hề có cảm giác tồn tại.]
 
Thẩm Tự ngẩng đầu, lướt một vòng xung quanh sân khấu biểu diễn, đúng là thấy Chu Tử Khâm ngồi ở hàng ghế đầu phía đối diện.
 
Chu Tử Khâm buông ống kính máy ảnh xuống, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn cô, vẻ mặt vô cùng u oán và tức giận, nghiến răng nghiến lợi đợi người chị em plastic của mình đưa ra một lời giải thích thỏa đáng.
 
Thẩm Tự cúi đầu, chột dạ gõ vài chữ:
 
[Sao cậu không báo cho tới cậu sẽ đến Vienna chứ? Cậu cũng không chủ động liên lạc với tới.]
 
[Chu Tử Khâm: ?]
 
[Chu Tử Khâm: Người chị em plastic đang trả đũa phải không? Tớ vừa đáp xuống sân bay, thế mà cậu cũng không biết, chứng tỏ cậu còn chưa đọc tin nhắn tớ gửi cho cậu!]
 
Kể từ vào hội trường, Thẩm Tự không hề động vào điện thoại, đúng là chưa kịp xem tin nhắn, cô còn chưa nghĩ ra nên giải thích thế nào, phía dưới lại có thêm hai tin nhắn quái lạ.
[Hứa Chiêu Ý: Có trả phí nội dung không?]
[Hứa Chiêu Ý: Hỗ trợ trả phí nội dung thì mở phát sóng trực tiếp, không trả phí nội dung thì tớ không muốn lãng phí thời gian để nghe đâu.]
 
Đây không phải là tình chị em plastic thì là gì?
 
Mẹ nó còn mỏng còn giòn hơn cả giấy!
 
Có lẽ Tề Thịnh không thể thoát thân được, toàn bộ buổi biểu diễn cũng không thấy anh đến quấy rầy cô. Thẩm Tự tắt màn hình điện thoại, yên tĩnh xem hết buổi biểu diễn trang sức, đây cũng coi như là giây phút thanh nhàn hiếm có.
 
Chỉ là đêm nay cô không có tinh thần lắm, thậm chí lúc này đã bắt đầu cảm thấy mệt rã rời hơi choáng vàng.
 
Có lẽ là do gần đây tập luyện mệt mỏi quá.
 
Khúc nhạc piano kết thúc, màn catwalk cũng đến hồi kết, vài siêu mẫu cuối cùng bước lên sân khấu.
 
Cảm giác mệt mỏi xâm lấn cả người, toàn thân Thẩm Tự nhũn ra, thật sự không thể chịu đựng được nữa, muốn về ngay. Nhưng cô vừa đứng dậy, cơ thể hơi đung đưa, bên tai vang lên tiếng ù ù như tiếng tuyết rơi.
 
Trước mắt cô tối sầm lại, trực tiếp ngã xuống.
 
Không hề có cảm giác đau đớn khi ngã xuống.
 
Giống như có ai đỡ được cô, ôm cô lên. Cô ngã vào cái ôm quen thuộc, không còn ý thức, chỉ cảm nhận được mùi gỗ mát lạnh đang bao bọc lấy mình, tính xâm lược mạnh mẽ bao trùm lấy cơ thể cô.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận