Nghiện làm nũng

Thẩm Tự vừa đặt điện thoại xuống, trên màn hình lại hiện lên ba tin nhắn mới của Chu Tử Khâm.
 
[Chờ một chút, Chiêu Chiêu nói đúng, hình như anh ba thật sự muốn theo đuổi cậu một lần nữa đó.]
 
[Lúc vừa rồi nói chuyện với cậu, tớ nhìn thấy bạn... trai cũ của cậu ở Lý Cẩm Đường.]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
[Đợi một chút, tớ sẽ quay cho cậu xem.]
 
Thẩm Tự gửi một dấu chấm hỏi.
 
Quay cái gì? Cô có nói muốn quay Tề Thịnh sao?
 
Thật sự không cần.
 
"Làm tớ sợ chết khiếp, tưởng anh ta không theo đuổi được cậu, nên đến uy hiếp tớ." 
 
Chu Tử Khâm gửi một biểu tượng cảm xúc có nội dung "Tớ đã chịu đựng quá nhiều trong những năm qua" rồi sau đó là một đoạn video.
 
"Cậu xem đi, anh ta nói mình mua nó về, sau đó phát hiện bản thân không dùng tới, nên bảo tớ chuyển cho người cần dùng."
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong video có một hộp quà.
 
Chu Tử Khâm mở hộp, bên trong là một chiếc vòng tay khảm đầy kim cương, hình quả lê, hình bầu dục, hình công chúa, hình Asscher và hình tam giác, với nhiều kích cỡ và hình dạng khác nhau, cái nhỏ là hai carat, cái lớn nhất là chín carat, một sự kết hợp khá tinh xảo, thậm chí không hề mang tới cảm giác khó chịu, giống như một tác phẩm nghệ thuật.
 
"Rõ ràng ý của anh ta là chuyển nó tới cho cậu." Chu Tử Khâm tiếp tục gửi tin nhắn thoại cho cô: "Vừa gửi lì xì, vừa tặng kim cương, e rằng anh ta không chịu nổi nữa rồi."
 
Hứa Chiêu Ý nhìn thoáng qua là biết ngay chiêu trò này, phân tích rõ ràng hợp lý với Thẩm Tự:
 

"Đây rõ ràng là đổi cách để dỗ cậu về nước mà."
 
"Nếu cậu muốn nhận quà thì cậu phải về nước nhận; Nếu cậu không nhận quà, vậy chắc chắn cũng không nhận tiền, bởi vì việc chuyển tiền xuyên biên giới không dễ xử lý, vì vậy cậu vẫn cần phải trở về nước."
 
Thẩm Tự nhìn chiếc vòng tay, trong đầu cô chỉ nghĩ đến chuyện khác, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
 
Trong phòng làm việc của Tề Thịnh, cô từng nhìn thấy những bản thảo do nhà thiết kế gửi đến, anh đặt mua ba chiếc nhẫn, trong đó có một viên kim cương hình vuông nguyên khối nặng bốn mươi lăm carat.
 
Cô gần như quên mất chuyện này!
 
Anh đặt thiết kế nhẫn kim cương cho người phụ nữ khác, bây giờ lại lấy một chiếc vòng tay thối nát để theo đuổi cô? 
 
Cô chưa bao giờ nhắc về chuyện chiếc nhẫn với ai, thứ nhất là quá mất mặt, thứ hai là cô tức giận đến mức trong đầu chỉ tràn ngập câu hỏi "Đào Mẫn Ngọc và anh ta có mối quan hệ gì?", cho nên sau này, khi biết bọn họ không thân quen gì, mà Tề Thịnh cũng giải thích rồi, nên cô quên mất chuyện này.
 
Hơn nữa, yêu nhau nhiều năm như vậy, cô chưa từng được tự do như vậy, khi ra nước ngoài, thậm chí cô còn ảo tưởng muốn tách ra một khoảng thời gian để điều chỉnh mối quan hệ giữa hai người, sau đó xem sao rồi mới đưa ra quyết định tiếp.
 
Bây giờ nhìn thấy chiếc vòng tay này, Thẩm Tự cảm giác như nuốt một mảnh thủy tinh vỡ vào cổ họng, cảm giác khó chịu lại trỗi dậy, càng nhìn càng thấy tức muốn chết.
 
Quay lại với nhau?
 
Cô thật sự điên rồi mới muốn quay lại với anh!
 
"Vứt nó đi, tớ không thiếu." Thẩm Tự lạnh lùng trả lời, đặt điện thoại sang một bên.
 
Ánh sáng mỏng manh của buổi sớm mai ở Boston chiếu vào từ ngoài cửa sổ, chiếc điện thoại di động dùng một tư thế kỳ lạ kẹp ở mép ghế sofa, Thẩm Tự đứng đó vài giây, sau đó mới bình tĩnh cầm điện thoại lên bấm số.
 
"Bây giờ anh đang ở Bắc Kinh à?"
 
"Vậy đúng lúc, không phải trước đây tôi đã nhờ anh kiểm kê tài sản trong nước sao? Làm phiền anh hãy mang đồ đến Lý Cẩm Đường ngay bây giờ, mang tất cả trả cho Tề Thịnh."

 
"Tạm thời tôi không thể tính ra mấy năm nay mình đã lấy đi bao nhiêu chỗ lời từ anh ta. Anh bảo anh ta ra giá đi, tôi có thể viết giấy nợ, tôi sẽ trả từng khoản từng khoản một cho anh ta."
 
"Anh xử lý càng sớm càng tốt, không cần hỏi ý kiến của tôi, bởi vì tôi không muốn liên hệ với anh ta."
 
Luật sư hơi bối rối, anh ta chưa bao giờ thấy ai chuyển nhượng tài sản vội vàng như thế. Đúng lúc này, anh ta đang ở gần Lý Cẩm Đường, nhưng có việc riêng cần xử lý, vốn định ngày hôm sau sẽ đi, nhưng bị Thẩm Tự thúc giục, anh ta đành nhờ trợ lý mang tài liệu đến.
 
Sau khi giao việc với trợ lý xong, anh ta lại xác nhận một lần nữa với Thẩm Tự, rồi nhận được câu trả lời giống hệt trước đó:
 
"Đúng, đi ngay bây giờ."
 
_
 
Buổi sáng sớm ở Boston, nhưng là buổi xế chiều ở Bắc Kinh.
 
Đèn lồng đỏ sặc sỡ treo cao trên cửa lớn của Lý Cẩm Đường, đung đưa trong gió đông buốt giá, tạo nên một luồng ánh sáng trong cảnh chiều chạng vạng, sân sau dẫn vào suối nước nóng, cây hải đường trái mùa, quanh năm không lụi tàn, thật là một cảnh tượng tuyệt vời.
 
Chu Tử Khâm nói với Thẩm Tự xong, không nhận được câu trả lời, cũng chỉ cảm thấy hai người còn chưa làm hòa nên cũng không nghĩ nhiều.
 
Trên sân khấu đang biểu diễn kịch, cô ấy và mấy cô gái tụ tập trong phòng bao ở đây, uống hết mấy tách trà, người phục vụ gõ cửa bước vào, nói nhỏ vào tai cô ấy rằng có người bên ngoài mời cô ấy ra ngoài hỏi vài câu.
 
Chu Tử Khâm không hiểu, vừa ra khỏi phòng bao vài bước, lập tức nhìn thấy một bóng dáng mình không muốn nhìn thấy.
 
"Anh ba?"
 
Bầu trời lúc chạng vạng bị những chiếc đèn lồng trên cao đỏ rực làm cho càng thêm huyền ảo, thân hình anh cao lớn thẳng tắp dưới những chiếc đèn lồng. Sắc mặt Tề Thịnh rất lạnh lùng, đôi mắt đen sâu thẳm, toàn thân như bị bao phủ bởi một lớp tuyết, màu sắc ấm áp của đèn lồng cũng không thể xua tan đi cái lạnh ấy.
 
"Trả lời như thế nào?"

 
"A?" Chu Tử Khâm hơi sửng sốt, không kịp phản ứng.
 
"Cô ấy đã trả lời cô thế nào?" Giọng trầm thấp của Tề Thịnh vang lên, khiến không khí trở nên ngột ngạt.
 
Chu Tử Khâm suy nghĩ một lúc, nhưng không dám nói ra sự thật, vì thế cố gắng khéo léo nhất có thể: "Cậu ấy nói không cần."
 
Thấy sắc mặt Tề Thịnh không tốt lắm, cô ấy tưởng hai người chưa làm hòa, còn cãi nhau nên đề nghị: "Anh có muốn đi gặp cậu ấy không? Tự Tự rất dễ mềm lòng, hôm nay là đêm giao thừa, có gì mà không thể nói rõ được chứ."
 
Mềm lòng?
 
Nếu Thẩm Tự là người mềm lòng, cô sẽ không vội vạch ra ranh giới rõ ràng với anh trong đêm giao thừa như vậy.
 
Tề Thịnh không có ý nói chuyện với cô ấy, chỉ hỏi hai câu đó rồi thôi.
 
"Đặt vé máy bay đi, tôi sẽ đi Mỹ."
 
Trợ lý trưởng hơi sửng sốt, sau đó ngập ngừng khuyên nhủ: "Hôm nay là đêm giao thừa, nếu anh không về nhà mà đuổi theo một cô gái, e rằng ông cụ sẽ không vui."
 
"Đặt vé máy bay." Tề Thịnh lạnh nhạt lặp lại.
 
"Thật sự là không thể đi được!" Trợ lý trưởng lo lắng nói: "Việc anh làm trước đây đã khiến ông cụ không hài lòng rồi. Mấy ngày nay, anh họ của anh ngày nào cũng lấy chuyện của chú hai để kêu khổ, tìm đủ mọi cách để lấy lòng ông cụ..." 
 
"Cậu muốn từ chức?" Tề Thịnh nhướng mi.
 
"Từ khi tốt nghiệp tôi đã đi theo anh, không có quan hệ cũng không có bối cảnh, là do anh một tay bồi dưỡng tôi, hôm nay tôi có được tất cả đều là do anh, cho dù anh có đuổi tôi thì tôi vẫn phải nói."
 
Trợ lý trưởng nghiến răng nghiến lợi, tim đập thình thịch, căng da đầu nói tiếp: "Tính anh cứng rắn, không thích giả vơ, nhiều năm qua, năng lực mạnh mẽ của anh thật sự khiến cấp dưới của anh khiếp sợ, nhưng anh vẫn phải chịu thiệt ở phía ông cụ, cho đến hiện tại ông cụ vẫn chưa tuyên bố người thừa kế, anh thật sự không để tâm chút nào sao?" 
 
"Đứa nhỏ biết khóc sẽ có kẹo để ăn." Câu nói này đúng ở mọi nơi, dù đó là tình yêu hay tình cảm gia đình.
 
Trời sinh con người đã đứng về bên yếu thế.
 
Nhà họ Tề sử dụng anh, nhưng cũng kiêng kỵ anh; Cũng giống như rất nhiều người tôn trọng anh, nhưng cũng sợ hãi anh, thực ra thì họ đều hận không thể kéo anh xuống vực. Với tính tình như vậy của Tề Thịnh, nếu ông cụ thấy vừa mắt thì gọi đó là năng lực quyết đoán, là người thừa kế thích hợp nhất; Nhưng nếu chán ghét thì ông sẽ gọi đó là máu lạnh tàn nhẫn, không có chút tình cảm gia đình.

 
Tề Thịnh đã nắm quyền kiểm soát khu Hoa Nam trong vài năm qua, đúng là anh có thủ đoạn, có năng lực, nhưng vẫn chưa đủ, nòng cốt chính của Hoa Thịnh và Lam Hạch đều ở Hoa Đông.
 
Lam Hạch mạnh về đầu tư, cái này là do chính Tề Thịnh chạy đua mà giành được; mà Hoa Thịnh vận hành các ngành như khách sạn, du lịch, công nghệ, truyền thông và dược phẩm sinh học, đây mới là sản nghiệp của nhà họ Tề.
 
Đúng là Hoa Thịnh không nổi tiếng như Lam Hạch, nhưng lợi ích và rủi ro đầu tư cùng tồn tại. Nếu Lam Hạch muốn đứng vững, nó cần một người ủng hộ đủ mạnh như Hoa Thịnh. Nếu Tề Thịnh có được quyền lực thực sự của cả hai công ty, Lam Hạch và Hoa Thịnh sẽ thiết lập được một đế chế hoàn toàn mới…
 
Lam Hạch khai thác các cơ hội đầu tư, bơm thêm máu; Hoa Thịnh phát triển ngành công nghiệp thực thể, cung cấp chuỗi vốn ổn định.
 
Nếu có thể làm được điều này, ngay cả khi một ngày nào đó Lam Hạch đưa ra quyết định sai lầm thì vẫn sẽ đứng vững.
 
Ngay cả trợ lý của anh cũng có thể nhìn ra điểm then chốt này, sao Tề Thịnh có thể không biết chứ?
 
Lúc đầu không lựa chọn Đào Mẫn Ngọc, nếu Tề Thịnh có thể tuân theo sự sắp đặt của gia đình, chọn một người nào đó từ nhà họ Lý hoặc nhà họ Du để kết hôn thì việc tiếp nhận Hoa Thịnh hay không không còn quan trọng, một người vợ môn đăng hộ đối, giống như có thể lập tức hoàn thành ván cờ. Nhưng anh lại không chấp nhận bất cứ mối liên hôn nào, đầu óc anh như bị úng nước, mọi suy nghĩ đều dồn về Thẩm Tự. 
 
Được thôi, bởi vì không đồng ý nên bây giờ phải tự mình giành lấy.
 
Nhưng bây giờ vì người phụ nữ này, thậm chí còn không muốn về nhà vào đêm giao thừa, anh đòi chạy theo cô. Nếu tin tức này bị đồn ra ngoài, không biết bên ngoài sẽ bàn tán thế nào, loại chuyện sỉ nhục gia tộc như vậy, ông cụ khó mà không tức chết.
 
Tề Thịnh thật sự điên rồi.
 
"Anh muốn vì một người phụ nữ mà từ bỏ sản nghiệp của gia đình sao?" Trợ lý trưởng thật sự không thể hiểu nổi, anh ta thấy mình còn vội vàng lo lắng hơn cả anh.
 
Anh ta không biết sao Thẩm Tự lại đáng giá như vậy, cô không có gia đình môn đăng hộ đối, sẽ chẳng mang lại lợi ích gì cho tương lai của Tề Thịnh.
 
Vào mùa đông, ngày ngắn đêm dài, màn đêm bao trùm mọi thứ, đen như mực.
 
Tề Thịnh bình tĩnh lạ thường, cho phép trợ lý của mình nói ra tất cả, không hề tức giận.
 
Nhưng anh không nghe.
 
Anh cũng không thèm nhìn trợ lý một cái, chỉ nhấc chân rời đi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui