Nghiện làm nũng

Thẩm Tự đi bộ dọc theo lối đi bộ hết gần nửa con phố.
 
Dòng xe như nước chảy chạy qua, bước chân cô hơi dừng lại, đứng tại chỗ vài dây, khóe mắt liếc nhìn tủ kính pha lê bên đường, đáng tiếc tầm nhìn có hạn, làm cô rất muốn quay đầu lại nhìn.
 
Cô biết chắc hẳn Tề Thịnh đã đi rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Một chiếc taxi dừng lại ở bên đường, tài xế mở cửa sổ xe xuống, có lòng tốt hỏi: “Cô muốn đi xe không? Sắp mưa to rồi, sao lại không mang dù chứ.”
 
“Không cần.” Thẩm Tự khó khăn* lắm mới nghe hiểu ý, cô cười nói: “Tôi muốn đi hóng mát một lát.”
 
*Khó khăn là vì ông tài xế nói tiếng Thượng Hải
 
Tài xế lắc đầu, kéo cửa kính xe lên.
 
Sau khi xe taxi rời đi không lâu, bầu trời bỗng đổ mưa, kèm theo đó là chút tuyết.
 
Thượng Hải mùa đông ướt lạnh, không khí lạnh theo mưa phùn và tuyết rơi kéo đến, tấm bảng quảng cáo được ánh đèn xanh đỏ chiếu sáng, ánh đèn neon lập lòe trong bóng đêm, uốn lượn chiếu xuống mặt sông, khiến xung quanh cũng sáng bừng lên.
 
Thẩm Tự không vội tìm nơi trú, cô duỗi tay ra, bàn tay vì nước mưa mà ẩm ướt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong thoáng chốc, cô nghĩ tới chuyện cũ.
 
*
 
Lúc Thẩm Tự vừa ở bên cạnh Tề Thịnh, di chứng sau trận tai nạn còn chưa biến mất.
 
Đoạn thời gian rất lâu sau khi tai nạn, cô cần bật đèn mới có thể ngủ, thường gặp ác mộng, không thể ăn tào phớ… Những thứ này trước khi gặp Tề Thịnh, cô có thể chậm rãi thích nghi rồi khôi phục lại bình thường, chỉ có một thứ cô không thể nào thích nghi nổi đó là cô không thể nhìn thấy hiện trường tai nạn xe.
 
Có một lần, lúc chạng vạng, Tề Thịnh đến trường học đón cô về nhà.
 
Khi đó cô vừa tham gia tiệc tối xong, cô mặc một bộ váy lung linh rực rỡ, đẹp giống như người cá, cô rất vui vẻ. Nhưng chút vui vẻ này vì trên đường gặp phải hiện trường tai nạn mà biến mất không còn chút nào.
 
Lúc cảm giác choáng váng buồn nôn xông lên, trong đầu Thẩm Tự đột nhiên nghĩ tới “Chiếc xe này của Tề Thịnh hình như rất đắt, cả thế giới chỉ có ba chiếc, mà trong nước chỉ có một chiếc duy nhất” và “Nếu cô làm bẩn xe anh, chỉ có thể đi tới nhà giàu nào đó có mỏ ở Ả Rập để trộm.”
 
Cô cố gắng nén cảm giác buồn nôn lại, hô một tiếng “Dừng xe”, không đợi tài xế dừng hẳn cô đã không quan tâm lao xuống.
 
Lúc ấy cũng là mùa đông, mây mù trong đêm dày đặc, không nhìn thấy một ngôi sao nào. Mưa phùn và tuyết rơi xuống, gió bắc thổi đến, khiến người ta lạnh cóng.
 
Ngày đó Thẩm Tự mặc một chiếc váy đắt tiền rất có khí chất tiên nữ, giống như ánh hoàng hôn vậy.
 
Nhưng vừa xuống xe, cô cũng không mặc áo khoác, lễ phục đơn bạc trong gió đông, không hề có hiệu quả chống lạnh.

 
Cô ngồi xổm ở ven đường, khó chịu đến mức trời đất u ám nên cũng không cảm thấy lạnh lắm.
 
Sau đó trước mặt cô bỗng xuất hiện một bóng người.
 
Một chiếc áo gió che lên đỉnh đầu cô, bao bọc lấy cả người cô. Mùi tuyết tùng lành lạnh và đàn hương bao phủ lấy cô, rất có tính xâm lược, nhưng lại khiến người ta an tâm một cách khó hiểu.
 
Tề Thịnh lười biếng mà đứng bên cạnh cô.
 
Bóng đêm làm nổi bật lên ngũ quan sắc bén của anh, mái tóc đen nhánh gọn gàng sạch sẽ, đuôi lông mày hơi nhếch lên, mắt xếch, mũi cao, giống như bức ảnh được chụp qua lăng kính cũ, anh rất bắt mắt.
 
“Mặc vào.”
 
Tiếng nói anh trầm thấp, lười biếng mà trong trẻo, mang theo lực hấp dẫn trí mạng, rất nịnh tai.
 
Thẩm Tự khoác lại áo vào, sau đó lại cảm thấy không ổn, muốn trả áo gió lại cho anh.
 
“Bẩn.”
 
Cô cầm áo, đưa cho Tề Thịnh.
 
Tề Thịnh bực bội, thấp giọng “a”, rất khó chịu nói: “Em còn dám chê áo tôi bẩn?”
 
“Không phải.” Thẩm Tự còn chưa đỡ, cô vẫn cúi đầu, thấy anh hiểu lầm, vội vàng xua tay giải thích: “Tội sợ làm áo anh bẩn.”
 
Tề Thịnh rũ mắt liếc nhìn cô, không để ý nói: “Một cái áo mà thôi, có gì hiếm lạ chứ?”
 
Anh hơi cúi người, xoa mái tóc dài của cô, giọng nói mang theo ý cười, lười nhác nói: “Nếu em còn băn khoăn, vậy kiếp sau trả cho tôi cũng được.”
 
Thẩm Tự ngoảnh đầu nhìn anh, hơi giật mình.
 
Cô còn chưa kịp phân tích từng câu từng chữ anh nói, không biết anh nói là “Kiếp sau” và “Trả” là có ý gì, đã thấy anh ngồi xổm xuống bên cạnh mình.
 
“Đỡ hơn chưa?” Một tay Tề Thịnh để trên đầu gối, một tay vỗ nhẹ lưng cô.
 
Tim Thẩm Tự đập lỡ nửa nhịp.
 
Không hiểu sao, cô bỗng nhiên rất muốn anh chạm vào, muốn dựa vào ngực anh. Thấy được tâm tư của mình, mắt cô chớp chớp, vội vàng thu tầm mắt lại, gật gật đầu.
 
“Vậy về thôi.” Tề Thịnh đưa cho cô một chiếc khăn, sau đó xoa xoa đầu cô.
 
Thẩm Tự ngoan ngoãn, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
 

Chỉ là lúc cô vừa vịn lấy tay anh muốn đứng lên, cảm giác choáng váng kia lại tới.
 
Tề Thịnh cũng cảm giác được cô không bình thường, giọng nói lạnh lẽo uy hiếp cô: “Không được nôn lên người tôi.”
 
Xong rồi.
 
Thẩm Tự tuyệt vọng nghĩ. Ngay sau khi anh nhắc nhở, cô rất không cho anh mặt mũi mà nôn lên người anh.
 
Sắc mặt Tề Thịnh nhanh chóng trầm xuống, đôi mắt đen nhánh vừa lạnh vừa âm u, nhìn cô, giống như muốn dùng dao xẻo sống cô. Anh mắc bệnh sạch sẽ nhẹ, không nghiêm trọng, nhưng cũng không cho phép người khác nôn lên người mình.
 
Quá thảm, thảm không nỡ nhìn.
 
“Đúng vậy.” Thẩm Tự nhìn anh, hoảng đến mức nói lắp, liên tục nói hai lần: “Thật, thật, thật xin lỗi.”
 
“Tôi không cố ý, tôi.”
 
Tề Thịnh không mắng chửi cô, Thẩm Tự nhìn quần áo anh, vội đến mức nói năng lộn xộn.
 
“Tôi chỉ là, chỉ là nhìn thấy thứ kia nên khó chịu.”
 
“Tôi không phải cố ý nôn lên người anh.”
 
“Vừa rồi anh không tránh, tôi cũng không kịp phản ứng lại.”
 
Thẩm Tự nói một hồi, đột nhiên cảm thấy rất ấm ức, nước mắt tí tách bắt đầu rơi xuống.
 
“Em có thể đừng khóc được không, tên ở nhà của em là Lâm Đại Ngọc à?” Tề Thịnh bị tức đến mức bật cười, nhéo nhéo vành tai của cô: “Em nôn lên người tôi, còn không biết xấu hổ mà khóc? Người không biết còn tưởng tôi làm gì em.”
 
Thẩm Tự kéo tay áo anh, nhìn rất đáng thương.
 
Tề Thịnh rũ mắt nhìn.
 
Tay cô trắng nõn, rất tinh tế, móng tay cắt tỉa gọn gàng, bên trên còn có mặt trăng nhỏ*, hướng lên trên là cổ tay trắng nõn như tuyết, mà thêm chút nữa là  cái cổ tinh xảo của cô, rồi đến khuôn mặt xinh đẹp không thể bắt bẻ.
 
*Mặt trăng nhỏ là cái mộng ở móng tay.
 
Tề Thịnh không tiếng động nghiêng người, đột nhiên cười: “Em hình như không sợ máu.”
 
“... Bởi vì anh còn đáng sợ hơn.” Thẩm Tự rẫu rĩ mà oán giận, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
 
“Em nói cái gì?” Tề Thịnh hạ mắt, khẽ liếm răng, biểu cảm rất nguy hiểm.

 
Thẩm Tự chớp chớp mắt: “Về nhà thôi?”
 
“Em còn biết phải về nhà?” Tề Thịnh cười lạnh, tiếng nói trầm thấp từ tính: “Bẩn muốn chết.”
 
*
 
Chuyện cũ tan đi như khói thuốc.
 
Khi đó tính cách Thẩm Tự vẫn dịu dàng ngoan ngoãn, giờ nghĩ lại, là do mấy năm nay ở cùng Tề Thịnh, bắt chước phong cách hành sử của anh, mới khiến cô trưởng nên ngang ngạnh kiêu căng như thế.
 
Mưa kèm theo tuyết đến nhanh mà đi cũng nhanh, trên đất xuất hiện một tầng băng mỏng, giống như sương sớm.
 
Đôi lông mày của Thẩm Tự hơi nhíu lại, mu bàn tay lạnh lẽo dán lên mặt mình, rồi cười khẽ.
 
Có người nói, nếu bạn rất muốn một thứ, vậy hãy buông tay, nếu đồ bạn mất đi làm tìm lại được, nó sẽ mãi mãi thuộc về bạn, nếu không, nó sẽ không bao giờ thuộc về bạn.
 
Thật ra Thẩm Tự không ủng hộ cách làm này, nhưng cô giống như không có lựa chọn nào tốt hơn.
 
Trò lạt mềm buộc chặt, cần đối phương phải cắn chắc cần câu, không được coi là cao minh, nhưng lại cho mình đường lui và thể diện.
 
Tình yêu trên thế gian này giống như liếm mật trên đao vậy, lúc mới nếm thử, đã bị dao cắt vào lưỡi. Cô không thể luôn tỉnh táo, cũng không thể luôn ngăn không cho mình động tâm, nhưng ít nhất khi cô bị cắt trúng một là đứt hẳn, hai là có thể cứu chữa.
 
Thẩm Tự hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại, tiếp tục đi về phía trước, không hề qua đầu lại một lần nào.
 
_
 
Mùa đông năm nay lạnh hơn bình thường, Bắc Kinh lại hạ nhiệt lần nữa, sau đó vài ngày lại nghênh đón một trận tuyết lớn.
 
Tứ Cửu Thành* tuyết trắng ùn ùn kéo đến, tuyết vừa dày vừa lạnh, sau khi rơi cả đêm, trên nhánh cây, nóc nhà, đường quốc lộ đều là tuyết. Tuyết bay đầy trời, làm nổi bật lên ánh mặt trời chói chang.
 
*Tứ Cửu Thành là Bắc Kinh, trước đây Bắc Kinh được gọi là “Tứ Cửu Thành” , hiện giờ vẫn còn một số người gọi tên này. Được gọi là Tứ Cửu Thành là vì Bắc Kinh khi ấy có bốn cổng hoàng thành: Thiên An Môn, Địa An Môn(地安门), Đông An Môn, Tây An Môn, mà Cửu thành là chín cổng của nội thành: Chính Dương Môn, Sùng Văn môn, Tuyên Vũ Môn, Triêu Dương Môn, Phụ Thành Môn, Đông Trực Môn, An Định Môn, Đức Thánh Môn.

 
“Cậu chủ, trợ lý Lâm mang tới con chim sáo gì đó màu xanh lại không thấy đâu.” Gì giúp việc trong nhà hoang mang rối loạn nói.
 
Đó là chim sáo đá tai xanh, chính là con chim lúc trước Tề Thịnh thả.
 
Dì giúp việc không thể nhớ được tên của con chim nhỏ kia, chỉ cảm thấy rất đẹp, hơn nữa đây cũng là con vật Tề Thịnh nuôi lâu nhất.
 
Tề Thịnh nuôi thứ gì cũng mất hứng thú rất nhanh, lúc có hứng thú có thể cho nó tất cả, nhưng lúc hết hứng thú có thể ném nó ở bất cứ chỗ nào để nó tự sinh tự diệt. Về cơ bản, không phải bị anh chơi chết, thì chính là bị anh nuôi chết, dù sao mạng cũng không lớn bằng con chim này.
 
Dì giúp việc đoán, chắc hẳn nó rất đắt.
 
“Để cho nó bay, một lúc sẽ về thôi.” Tề Thịnh cười nhạt, giọng nói lười biếng hơi khàn: “Đúng là đồ không có khí phách.”
 
Chim sáo đá tai xanh vốn sinh trưởng ở châu Phi, Tề Thịnh thấy đẹp, nên mang từ nước ngoài về.
 
Lông màu xanh ngọc là thứ quý nhất của nó, dưới ánh nắng mặt trời sẽ phản quang, sáo đá tai xanh cần nơi cực nóng để sinh trưởng, cần có cây bụi cao. Tuy rằng lúc trước anh nhốt nó lại, nhưng cũng chế tạo cho nó một cái “Nhà ấm” đặc thù, rất nóng, có hốc cây và cây bụi cao.
 

Thật ra con chim nhỏ này rất tốn tiền, anh phải để người mang cây bụi từ nước ngoài về.
 
Có thể vì hoàn cảnh bên ngoài quá ngược đãi với nó, ngay ngày hôm bị thả ra, nó đã bay trở về.
 
Khí phách của con chim nhỏ chỉ duy trì được một lúc.
 
Ngay lúc Tề Thịnh mắng xong “đồ không có khí phách”, nó đã bay về, bay vòng quanh anh một vòng, sau đó mới vẫy cánh bay về “nhà ấm”.
 
Tề Thịnh xem tài liệu nửa tiếng, ấn ấn huyệt Thái Dương, lúc này ánh mặt trời đã chậm rãi lặn xuống.
 
Anh không nên dạy Thẩm Tự nhiều thứ như vậy, cũng không nên giả làm người tốt trước mặt Thẩm Tự. Cô học được quá nhiều thủ đoạn và bản lĩnh, liền không cần anh nữa, nói không chừng, cả đời cũng không muốn quay về.
 
Hơi hối hận.
 
Anh là người xấu, trong đầu đáng ra nên nghĩ: “Đáng gãy chân rút gân cô, hoặc tìm sợi dây xích xích cô lại, chỉ cần cô có thể ngoan ngoãn yên ổn ở cạnh mình là được”, chứ không phải thả cô đi.
 
Anh thích hợp dùng những thủ đoạn cưỡng chế như vậy, uy hiếp cũng được, tính kế cũng không sao, vừa đơn giản lại hiệu quả.
 
_
 
Sau khi về Mỹ, Thẩm Tự nộp đề cương luận văn.
 
Nói ra cũng kì quái, mặc dù cường độ làm việc ở Hồng Phong không cao như lời đồn, nhưng cả lời đồn công ty rất kinh người… không chỉ không có bằng cấp bị kinh bỉ, mà là thân phận cũng thế… rất hay bắt nạt thực tập sinh. Nhưng Thẩm Tự ở đây một thời gian, cảm giác cũng rất tốt, dù sao thì cô cũng chưa từng bị làm khó.
 
Kỳ thực tập của Thẩm Tự trôi qua vô cùng thuận lợi, sau khi đề cương được thầy hướng dẫn xem qua, liền nhanh chóng tiến hành viết phác thảo.
 
Cả ngày cô ngoài ăn ngủ đi thực tập, thì chỉ đi thư viện và phòng tập, sắp xếp lịch kín mít, hoàn toàn không có thời gian giải trí sau giờ học. Làm liên tục mấy ngày liền, cô mới gửi được bản phác thảo đi.
 
Đêm ấy cô mới được thả lòng một chút, hẹn Hứa Chiêu Ý ra ngoài ăn cơm.
 
“Cậu không sợ làm chính mình mệt chết sao, tớ học song ngành cũng không bận bằng cậu.” Hứa Chiêu Ý soi gương, ngắm nhìn bộ quần áo đang mặc: “Cậu có muốn cùng tớ về nước ăn tết không? Ăn tết ở nước ngoài quá chán.”
 
Kỳ nghỉ đông của Harvard rơi vào trước và sau Giangs Sinh, năm nay không phải thời điểm diễn ra Tết Âm Lịch, vậy nên Hứa Chiêu Ý đã xin nghỉ về nước ăn tết.
 
“Thôi bỏ đi.” Thẩm Tự cười khẽ: “Nếu tớ về nước cùng cậu, rõ ràng thành bóng đèn giữa cậu và bạn trai cậu, hơn nữa còn phải xem hai người các cậu rải cơm chó?”
 
Cô rũ mắt, giọng nói vẫn như thường: “Ở đâu ăn tết cũng giống nhau thôi.”
 
Trời mới biết bạn cùng phòng cô và bạn trai cô ấy đáng ghét thế nào, đi đâu cũng thể hiện tình yêu.
 
Bọn cô đến ROW 34, một nhà hàng bình dân.
 
Đây không phải nhà hàng Italia chính thống, là một nhà hàng hải sản buffet mới mở, bầu không khí trong cửa hàng rất tốt, theo đánh giá, món hàu sống và tôm hùm sống rất đáng thử một lần, hơn nwuax vì thường xuyên có ưu đãi, nên ở đây rất đông người.
 
Từng món đồ ăn được bưng lên, Thẩm Tự và Hứa Chiêu Ý nói chuyện phiến một lúc, sau đó lại nói tới chuyện thực tập.
 
“Kỳ thực tập của cậu cũng nhàn quá rồi?” Hứa Chiêu Ý so sánh đãi ngộ thực tập của mình và Thẩm Tự, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm: “Cậu là con gái thất lạc nhiều năm của tổng giám đốc Hồng Phong à?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận