Nghiện làm nũng

Bầu không khí xung quanh như ngừng lại, ngay cả tiếng hít thở cũng không có.
 
Thấy tâm tình Tề Thịnh không ổn định, thật ra Thẩm Tự biết rõ tính tình của anh hơn ai khác. Dù anh không bày ra dáng vẻ ép buộc cô vào khuôn khổ, thì anh vẫn còn hàng nghìn cách, hàng nghìn thủ đoạn càng nham hiểm hơn để bắt cô phải “cam tâm tình nguyện” thỏa hiệp. Vì thế đây không phải thức thời, cô chỉ đang không tình nguyện mà nhượng bộ anh thôi.
 
Lông mi dài của Thẩm Tự khẽ rung lên, trước khi tâm trạng anh trở càng tồi tệ hơn đã rời mắt đi, không nhìn ra được vẻ mặt của cô, giống như trở nên ngoan ngoãn hơn xưa một chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng dáng vẻ ngoan ngoãn này chỉ duy trì trong hai giây ngắn ngủi.
 
Không có bất kỳ dấu hiệu nào, Thẩm Tự đột ngột nhắm ngay gan bàn tay của anh rồi cắn mạnh.
 
Tề Thịnh bực bội hừ lạnh một cái, lực tay hơi thả lỏng ra.
 
Anh nắm cằm cô không hề nhẹ, đè ra một vết hằn trên khuôn mặt trắng nõn trông mà giật mình. Mà Thẩm Tự cũng ăn miếng trả miếng, để lại trên gan bàn tay của anh một dấu răng rõ ràng, bên trên còn rịn ra chút máu.
 
Thẩm Tự liếm môi, đột nhiên khẽ bật cười: “Anh nói phải, đúng là tôi không ngoan thật.”
 
Sắc mặt của Tề Thịnh vô cùng âm u, nhưng Thẩm Tự vẫn còn tâm trạng tiếp tục trêu chọc anh.
 
“Anh ba hình như tôi đã khuyên anh rồi mà? Đổi sang một người nghe lời khác đi.” Cô kéo cà vạt của anh, thờ ơ xoắn hai vòng giữa ngón tay, sau đó cả người mềm mại như không xương nghiêng về phía anh, hơi thở thơm ngát như hương lan: “Là do đàn bà bên ngoài không đủ nhiều, hay chưa đủ tốt mà lại khiến anh quyết tâm tới chỗ tôi để bị bẽ mặt như vậy chứ?” 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay khi vừa nói hết câu, Thẩm Tự đã bị Tề Thịnh bóp cổ ấn mạnh xuống ghế sofa.
 
Bóng đen buông xuống, che kín cả người cô.
 
Tề Thịnh cười khẩy, ánh mắt nhìn lướt từ dưới lên trên như một tên cướp, vừa ngả ngớn vừa không tập trung thăm dò cô, giọng nói trầm thấp vang lên: “Em rất thiếu đòn, Thẩm Tự.”
 
Thẩm Tự đột nhiên nhận ra tình huống không đúng lắm, bèn trừng mắt nhìn anh: “Tề Thịnh, anh bị bệnh à.”
 
Cô vừa cử động một cái đã bị anh khóa chặt cổ tay, vững vàng đè lên đỉnh đầu. Cả người cô bị đè chặt xuống, hoàn toàn không có cơ hội giãy giụa. Thậm chí bốn chữ “Đừng đụng vào tôi” còn chưa kịp nói ra khỏi miệng đã nghe thấy tiếng xoẹt vang lên, khuy cài bằng ngọc trai ở vạt trước xường xám bị kéo mạnh làm tuột ra hơn nửa. 
 
Hình xăm ở ngực cô thoáng hiện ra.
Hình xăm rắn ngậm cành hoa, khi nhiệt độ cơ thể tăng cao thì đường viền của hình xăm càng rõ ràng hơn. Màu đỏ sơn trà tuyệt đẹp tựa như dầu sôi lửa bỏng làm nổi bật lên làn da trắng nõn mịn màng của cô, cảnh xuân chợt hiện, huyền ảo tới tận xương tủy.
 
Hình xăm bằng máu của bồ câu.
 
Là con dấu do chính anh khắc lên người cô.
 
“Tránh cái gì?” Tề Thịnh dùng một tay ghì cô lại, hơi thở trầm xuống: “Tôi cũng chẳng tróc da em.”
 
Chẳng có gì cần phải nghi ngờ, chút sức kia của cô chỉ đang phí công mà thôi.
 

Hứng thú thường chỉ bùng lên trong nháy mắt, mà anh căn bản không cho cô cơ hội để từ chối.
 
Thấy sự việc sắp phát triển theo hướng mất khống chế thì đột nhiên có người gõ hai cái lên cửa phòng: “Cốc cốc...”
 
“Ông chủ, trước đó anh và tổng giám đốc Đoàn hẹn họp hội nghị lúc bảy giờ sao.” Trợ lý chờ bên ngoài, thăm dò hỏi một câu: “Bên họ đang đợi anh...”
 
“Để anh ta chờ.”
 
Thẩm Tự vô thức thở phào, rất muốn bảo anh cút đi nhưng không dám lên tiếng, cũng không dám cử động.
 
“Tổng giám đốc Đoàn nói có thứ khiến anh cảm thấy hứng thú.” Trợ lý thực sự không dám quanh quẩn ở chỗ này, chần chờ vài giây mới nhắm mắt nói tiếp: “Mời anh nhất định phải qua xem thử.”
 
Người Tề Thịnh hơi khựng lại, lông khẽ mày cau.
 
Thẩm Tự thuận thế dùng sức tránh khỏi người anh, cô gần như ngã xuống khỏi ghế sofa. Cô giơ tay đè lại cổ áo bị hở rồi lùi về phía sau mấy bước, ánh mắt hốt hoảng nhìn ra bên ngoài. Toàn bộ quá trình diễn ra rất nhanh chóng và hoàn toàn không thể tránh được.
 
“Anh đi bận việc của mình đi.” Thẩm Tự ho nhẹ một cái, cảm giác gò má nóng bừng lên.
 
Ở bên Tề Thịnh hơn hai năm, rất nhiều bản lĩnh và thủ đoạn của cô đều do anh tự mình dạy dỗ. Những gì nghe thấy trông thì bình thường, nhưng khi liên hệ với những tin tức dạo gần đây thì cô cũng có thể đoán được phần nào. Nội dung cuộc họp và sóng gió liên miên ở thành phố Nam có liên quan với nhau. 
 
Mấy năm Tề Thịnh cầm quyền, khiến Lam Hạch rất phát triển. Lần lượt bỏ túi các dự án như vận tải biển, y dược sinh vật, khách sạn, du lịch. Sau đó, Lam Hạch lại vươn tay vào lĩnh vực khoa học kỹ thuật. Đầu năm nay, công ty quốc tế Suxin được niêm yết trên thị trường chứng khoán, sau đó trở thành nơi phát triển khoa học và công nghệ A Cổ trên thị trường chứng khoán thành phố Thân. Chỉ với sáu mươi lăm ngàn tám mươi bốn đồng trên một cổ phần khi bắt đầu phiên giao dịch, sau khi vào tay Tề Thịnh vận hành chưa tới hai tháng mà giá trị thị trường đã tăng vọt lên tới hơn trăm tỷ, gây ra một trận rúng động trong ngành chất bán dẫn.
 
Sự phát triển về sau của Suxin đòi hỏi phải có thiết kế mới và nghiên cứu kỹ thuật. Tất nhiên trong tình huống bắt buộc, Lam Hạch tư sản cần phải nắm chắc được bộ nhớ nhanh và bộ xử lý trung tâm (CPU) của kỹ thuật Hồng Huyên và Hằng Vinh. Sau hai tháng giằng co đã bắt đầu quá trình thu mua quy trình kỹ thuật của Hồng Huyên, còn điện tử Hằng Vinh chưa thu mua được sau trận giằng co cũng bắt đầu xuất hiện vụ bê bối của nhân viên cấp cao.
 
Có thể lợi dụng màn PR ác mộng này thành cơ hội, đối thủ cạnh tranh muốn nhân cơ hội này để đạp một chân. Không biết có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm chằm vào công nghệ nghiên cứu trong tay Hằng Vinh.
 
Bây giờ dòng nước ngầm của các thế lực ở khắp nơi đang bắt đầu chuyển động, cô biết anh không rảnh để tốn thời gian với cô.
 
Cô chỉ mong anh rời đi thật nhanh.
 
Nhưng vừa xoay người lại Thẩm Tự đã bị Tề Thịnh khóa chặt xương cổ tay, tiếp tục bị kéo ngược lại.
 
Thẩm Tự nằm trong lòng anh, ngước mắt lên, sống lưng đơn bạc thẳng tắp, tim đập thình thịch: “Anh muốn làm gì?”
 
“Vừa rồi em nhanh mồm nhanh miệng lắm mà?” Đôi mắt đen nhánh của Tề Thịnh khóa chặt lấy cô, ngón tay cái kề sát gò má từng chút từng chút trượt về phía dái tai Thẩm Tự như muốn lăng trì cô: “Vậy thì ngồi lên, từ từ nói chuyện.”
 
Tròng mắt anh đen nhánh, bên trong chất chứa những lời thầm kín khó nói thành lời, lạnh nhạt nhưng vô cùng mãnh liệt.
 
Thẩm Tự nhìn anh, đột nhiên thấy hơi sợ.
 
Mặt cô tái mét, nói: “Không muốn.”
 

Cửa sổ phòng khách vẫn đang mở, ánh đèn lúc đỏ lúc xanh thay nhau chiếu sáng, thỉnh thoảng lại nghe được tiếng sóng biển vỗ vào bờ. Thành phố Cảng ba mặt là biển ở đằng xa lóe lên ánh đèn nê ông, chìm ngập vào biển người, hoà mình vào bóng đêm ở một nơi ngợp trong vàng son. Như thể chỉ cần tới gần hơn một chút cũng có thể ngửi thấy hơi tiền.
 
Thẩm Tự cảm thấy mình sắp phát điên.
 

 
Cuộc họp qua online cuối cùng vẫn bị chậm trễ một tiếng vì cô, Thẩm Tự quấn áo khoác của Tề Thịnh ngủ mê man.
 
Lúc ngủ cô loáng thoáng nghe thấy gì mà “tóm lại thay đổi số điểm xét duyệt” và “chính sách quản giáo”, còn có một tràng dài báo cáo tài vụ, nhưng lúc này cô không rảnh để suy nghĩ tới nó. Lúc cơ thể cô tăng nhiệt độ lên cao thì hình xăm máu ở ngực càng trở nên rõ ràng, Thẩm Tự cảm giác ngón cái của anh đang nhẹ nhàng chùi sạch mồ hôi rịn ra trên mặt cô, rồi lướt dọc theo những dấu vết xâm phạm anh tạo ra, kéo dài tới gần hình xăm.
 
Thẩm Tự khó chịu nghiêng đầu, đuôi mắt hơi cong lên như bút vẽ, lông mi dày đậm xinh đẹp.
 
“Con số không thể biến thành tiền là con số vô dụng, tôi không quan tâm tới hiệu quả và lợi ích. Trước khi can thiệp kiểm tra phải đi điều tra xem trong hai tháng qua vốn lưu động của Hằng Vinh có điều gì khác thường không.” Tề Thịnh nhìn đăm chiêu vào đôi mắt mơ màng và đôi môi đỏ mọng hơi nhếch lên của cô, giọng nói điềm tĩnh, ngón tay nhẹ nhàng nghịch một lọn tóc của cô: “Nếu Hà Gia Vinh dám tiếp xúc với người của Quân Kiến thì phải khiến tin tức lên men nhanh hơn.”
 
Trong đôi mắt Thẩm Tự mờ hơi sương, vô thức cọ gò má vào lòng bàn tay anh, mềm mại ôm anh.
 
Ánh mắt Tề Thịnh tối sầm lại, nói: “Thông báo cho bộ phận quan hệ công chúng và bộ tư pháp vào đây.” Anh vòng tay qua eo cô ôm sát cô vào lòng, rồi nắm cằm cô quay về phía mình: “Trong hai ngày tới tôi muốn nghe thấy tin tức tốt.”
 
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
 
Thẩm Tự gần như không dám nhìn vào mắt anh.
 
Trời đã về đêm, trong phòng nghỉ không mở đèn, chỉ có chút ánh sáng hắt từ ngoài cửa sổ vào. Hơi lạnh chợt xuất hiện khiến Thẩm Tự tỉnh táo phần nào, cô hơi tủi thân tựa đầu vào vai anh, mềm mại không thể kiềm chế, giọng nói chứa sự quyến rũ khó miêu tả. 
 
“Tề Thịnh.”
 
Cuộc họp online đột nhiên bị ngắt, Tề Thịnh bóp mạnh eo cô, tròng mắt đen tối lại.
 
Thẩm Tự mù mờ không hiểu gì, bất an chớp chớp mắt.
 
Sau đó không có bất kỳ dấu hiệu nào, ngay giây tiếp theo Tề Thịnh đã hung hăng dùng nụ hôn ấn lên môi cô.
 
Đáng lẽ chỉ chậm họp online một tiếng vì cô, bây giờ thì lại kết thúc vì cô.
 
Thời gian họp còn chưa quá mười phút.
 
Thẩm Tự chợt nghĩ, liệu bên kia có cảm thấy khó hiểu không, thậm chí là muốn mắng người hay không. Nhưng cô nhanh chóng không suy nghĩ nổi nữa, cả người trở nên căng thẳng. Tựa như có ngọn lửa hừng hực trong người, đốt sạch tất cả suy nghĩ và ý thức của cô.
 
Ánh sáng mờ ảo lúc đó bỗng trở nên sáng hơn cả ánh đèn màu rực rỡ về đêm bên ngoài thành phố Cảng.
 

Không rõ đã kết thúc lúc nào. Trước khi mất ý thức, Tề Thịnh kéo cô lên, còn người anh thì hạ thấp xuống, ghé sát vào tai cô khẽ cười nói “Vất vả chịu đựng rồi”. Dư âm kéo dài, mạnh mẽ mãi không tiêu tán, cô lại bị ép đứng lên đè trước gương tiếp tục thêm một trận nữa. 
 
Sự quan tâm dối trá khiến Thẩm Tự có thêm một cái nhìn mới đối với sự biến thái của anh.
 
Ngay cả mắng anh Thẩm Tự cũng không có sức.
 
Sắc trời dần hửng sáng ở phía Đông, mặt trời mọc lên giữa biển và bầu trời đầy mây, trời trong mây trắng.
 
Một đêm say đắm vô cùng dài, Thẩm Tự gần như không ngủ một chút nào. Tề Thịnh có vô vàn mánh khóe xảo quyệt và sở thích biến thái, cố tình không để cho cô thoải mái một lúc nào, càng lúc càng khiến cô khó chống cự được. Sau đó khó khăn lắm mới mơ màng chìm vào giấc ngủ, nhưng lại chẳng thể ngủ yên. 
 
Mơ mơ màng màng như người say rượu chìm vào giấc ngủ.
 
Ngày hôm sau tỉnh lại, Thẩm Tự phải mất tới năm phút mới miễn cưỡng ngồi dậy được.
 
Phòng đã được xông qua một lượt hương liệu để che giấu đi mùi hương ngọt ngấy sau một đêm túng dục. Bên gối không còn bóng người nào, Thẩm Tự xoa gáy, cảm giác khó nói thành lời tập kích khắp người. Cô hít một hơi thật sâu, mắng: “Cầm thú.”
 
Rồi lia mắt nhìn đồng hồ theo thói quen, trong điện thoại di động của cô xuất hiện thêm mười mấy cuộc gọi nhỡ và tin nhắn thoại.
 
“Cục cưng Tự, cuộc triển lãm trang sức cổ sắp kết thúc tới nơi rồi, cậu đang ở đâu?”
 
“Tớ đã phải bỏ hẹn để đi cùng cậu đấy, người chị em, cậu sẽ không cho tớ leo cây đó chứ?”
 
“Gió đìu hiu sông Dịch lạnh giá, tớ đã ở đây chờ cậu cả nửa ngày trời. Đừng trách tớ không nhắc nhở cậu, cuộc đấu giá mùa xuân đã bắt đầu rồi, tớ sẽ không tiêu phí số tiền đó vì cậu đâu.”
 

 
“Ôi vãi, người kia là ai thế? Vừa ra giá đã tăng gấp đôi luôn rồi, đúng là người có tuổi không thích dùng võ đức.”
 
“Thôi xong rồi, chỉ sợ không giữ được bộ Linh sơn không thủy nữa, bức tranh hơn hai trăm vạn bị hai đồ ngu ngốc kia đẩy lên thêm mấy số không, tớ nể người này cực kì.”
 
“Hu hu hu hu, tớ đã cố hết sức rồi, cục cưng Tự, hai bức tranh cậu để ý cũng bị mất luôn rồi. Vị khách ở tầng hai kia vừa giàu nứt đố đổ vách vừa biến thái đầu bị úng nước nữa!”
 
Thẩm Tự nghe xong vẫn vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn an ủi ngược lại cô ấy: “Thôi được rồi, cũng không phải chuyện gì lớn, giá cao lên cũng chứng minh con mắt tớ tốt à.”
 
Chút đả kích nhỏ bé này căn bản không đáng để nhắc tới.
 
Chỉ có Tề Thịnh, người hai mươi tư tuổi kia lúc bận rộn cũng không quên dành thời gian để hành hạ cô mới là vật cản trở lớn nhất trên con đường của cuộc đời cô.
 
Thẩm Tự kéo ga trải giường lên quấn người, vừa oán thầm trong lòng vừa bước xuống giường. Kết quả chân chưa bước nổi nửa bước đã mềm nhũn ra. 
 
Khiến cô suýt nữa đứng không vững.
 
Thẩm Tự mặt không đổi sắc đứng im lặng một lúc lâu, sau đó hung hăng hất bình sứ đặt ở tủ đầu giường: “Đồ không bằng cầm thú.”
 
Trên thảm ngoài những mảnh vỡ của bình sứ ra thì còn có xường xám bị xé rách hôm qua. Bên này Thẩm Tự nhụt chí nhìn mặt đất bừa bộn thì điện thoại đã reo lên báo cuộc gọi tới. Vừa nghe thấy giọng nói cao ngất của Chu Tử Khâm hỏi tội cô.  
 
“Hôm qua cậu lại cho tớ leo cây!”
 
“Tớ gặp chút phiền phức.” Thẩm Tự thành thạo di chuyển điện thoại di động ra xa một chút, chống tay ở mép giường từ từ đứng dậy.

 
“Bớt đi, bọn tớ chờ cậu hơn bốn tiếng mà cậu định dùng một câu gặp phiền mức để qua loa với tớ à?” Chu Tử Khâm lảm nhảm trách tội cô không ngừng: “Đã vậy tớ còn bỏ hẹn với bạn trai để đi với cậu, cục cưng Tự, cậu có trái tim không hả. Cậu là người lừa gạt tình cảm, hành động của cậu đã làm tổn thương sâu sắc một thiếu nữ đơn thuần hiền lành!”
 
“Tớ gặp phải Tề Thịnh.” Thẩm Tự không để ý tới màn kịch nhỏ của Chu Tử Khâm, chỉ lạnh nhạt giải thích một câu.
 
“Ồ?” Chu Tử Khâm im lặng vài giây mới nói tiếp: “À, vậy thì không sao.” Sau đó cô ấy lại quả quyết, trịnh trọng vạch ra tình cảm chị em lần nữa: “Thần thiếp cáo lui, lần sau sẽ không mong mỏi nữa.”
 
“Đồ không có khí phách, Chu Tử Khâm, nếu cậu ở thời chiến tranh thì chắc chắn sẽ là một kẻ phản bội, lên tiền tuyến thì đào binh, đi sâu vào lòng địch làm tay sai.” Thẩm Tự tức bật cười, vô cùng xấu hổ trước hành động của Chu Tử Khâm: “Nếu hôm nay tớ mà bị anh giết người xẻ xác thì có phải cậu cũng ba quỳ chín lạy tạ chủ long ân thay tớ không?”
 
“Cậu không cần phải lo, cục cưng Tự, tớ không phải hạng người như vậy.” Chu Tử Khâm vô cùng nghiêm túc, nói: “Tớ sẽ không bao giờ chủ động tới để chịu chết.”
 
“…”
 
“Phải rồi.” Chu Tử Khâm rảnh rỗi nói: “Mặc dù không lấy được bức tranh nhưng tớ lại mua được một cây trâm khảm ngọc hình Phúc Thọ. Tay nghề từ thời nhà Thanh, tớ cảm thấy có lẽ cậu sẽ có hứng thú đó. Cậu có muốn xem thử không?”
 
“Bây giờ thì sợ không tới kịp, tớ lỡ bỏ qua thời gian tàu cập bến rồi.” Thẩm Tự vuốt mượt lại mái tóc dài xốc xếch, bước vào phòng tắm mờ mịt hơi nước, nói: “Chiều thì sao, buổi chiều tớ sẽ tới gặp cậu.”
 
Chu Tử Khâm thông minh “Ồ” lên một cái, cười không hề có ý tốt. Nói: “Lỡ tàu? Sao lại lỡ tàu? Gọi video nói chút đi bạn hiền, tớ không thiếu chút tiền điện thoại này.”
 
Thẩm Tự tức giận mắng: “Cút đi.”
 
Cứ cách ba tiếng là du thuyền ra vào cảng một lần, lúc này đang di chuyển tới gần Tiêm Sa Chủy. Phòng vẫn còn thời gian sử dụng, lúc nhân viên tạp vụ đẩy xe thức ăn tới rồi gõ cửa thì Thẩm Tự mới tắm xong, đang ngồi trên ghế sofa sấy tóc, tay còn lại cầm điều khiển tivi chuyển sang kênh tin tức.
 
“Mười lăm phút trước, người nắm cổ phần khống chế điện tử Hằng Vinh đã lên tiếng làm rõ là sẽ không nhân nhượng cho bất kì hành động nào của các nhân viên. Trụ sở chính đã thông báo cho phòng hành chính tạm ngừng chức vụ của cán bộ cấp cao ở chi nhánh, thành lập đội giám sát kiểm tra kỷ luật bắt đầu đi điều tra, trong lúc sự việc đang nổ ra rầm rộ…”
 
Đúng như đã đoán, là kết quả của phòng quan hệ công chúng.
 
Thời điểm vàng của khủng hoảng quan hệ công chúng là hai mươi bốn tiếng, không phải là so tài chạy đua với tin tức, áp chế tin tức trái chiều của dư luận. Mà là mượn tai tiếng của giới chức cấp cao để tạo áp lực cho mấy công ty của Hằng Vinh. Cũng không phải là để đẩy công ty vào chỗ chết, mà ít nhất là để Quân Kiến và Lam Hạch có thể ép giá lấy được kỹ thuật nghiên cứu. 
 
Không ngờ rằng bên phía thành phố Nam lại hành động nhanh nhạy như vậy, không biết Hà Gia Vinh dùng cái gì làm tiền đặt cược mà chỉ sau một đêm, hướng dư luận đã đổi chiều.
 
Phòng khách rất yên tĩnh, chỉ có tiếng vỗ nhẹ vào mặt bàn của Thẩm Tự. Cô nhắm mắt, nhớ lại số liệu và thông tin trên màn hình máy tính lúc làm tình tối qua. Cộng thêm cả mật khẩu mạng nội bộ: “73s69…”
 
Tiếc là cô không nhớ rõ lắm.
 
Thẩm Tự hơi rũ mắt, mở ra hai bức thư điện tử đã soạn ra từ trước.
 
Cô hạ thấp ly rượu rồi lắc khẽ, nhẹ nhàng nhấp một hớp rượu vang, thờ ơ đọc báo cáo tài chính, sổ kế toán ghi chép doanh thu giá vốn và biểu ghi nợ vay vốn.
 
Nếu hợp tác thành công thì liệu thành phố Nam sẽ sóng yên biển lặng thật không? Nhà họ Hà vẫn còn là nhà họ Hà. 
Họ Hà cũng đã từng  “không ai dám mang họ Hà”.
 
“Mệnh tốt thật đấy.”
 
Thẩm Tự bật cưỡi khe khẽ, vẻ diêm dúa lẳng lơ trong mắt xuất hiện rõ ràng. Cô ấn phím enter, ngón tay thon dài đẩy nhẹ ly rượu đế cao, sau đó dịu dàng thở dài nói khẽ.
 
“Nếu rơi đài thì càng tốt hơn.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui