Nghiện làm nũng

Thẩm Tự như bị điểm vào tử huyệt, chút kiêu ngạo hoàn toàn bị lời kia làm tiêu tan hết.
 
Hồi ức vô số lần liều chết dây dưa đã khắc vào xương cốt, vì một động tác này của anh mà thi nhau xuất hiện. Thẩm Tự không chịu nổi, xe lại không khởi động được, Tề Thịnh đứng ở cạnh cô, mà đai an toàn của cô cũng chưa cởi.
 
Tránh cũng không thoát nổi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tề Thịnh liếc nhìn cô, cũng không tiếp tục nữa, mà chỉ giơ tay vén lại sợ tóc hỗn độn bên thái dương của cô ra sau tai: “Xuống đi.”
 
Đáy mắt anh là một mảng đen nhánh: “Ngồi ra sau đi.”
 
Dưới ánh mắt của mọi người, sẽ không thấy được hành động này có gì quá đáng. Nhưng theo tính cách của Tề Thịnh, anh đúng là chuyện xúc sinh gì cũng có thể làm được.
 
Thẩm Tự không muốn ở cùng một chỗ với anh, nhưng sợ anh động thủ, cuối cùng cô cứ vậy giằng co với anh.
 
Cô không chịu động đậy.
 
Phản kháng được mấy giây, đã hết đèn đỏ, con đường phía trước đã được đi. Mấy chiếc xe phía sau chờ đến mức mất kiên nhẫn, tài xế ló ra từ ghế điều khiển, hùng hổ tức giận nói: “Phía trước có chuyện gì thế, sao lại ngừng ở đây?”
 
“Có đi không thì bảo? Mọi người rất bận, đừng có vô ý thức chặn đường.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Người yêu giận dỗi nhau? Bây giờ người trẻ quá không hiểu chuyện rồi, muốn cãi nhau thì về nhà mà cãi.”
 
Được rồi, nói chuyện rõ ràng cũng tốt.
 
Thẩm Tự hơi rũ mắt, cởi bỏ dây an toàn, sau đó ngồi xuống ghế sau, cô ngồi vào trong cùng, cách rất xa anh, ý muốn cách xa anh rõ như ban ngày.
 
Cả quá trình cô không nói lời nào.
 
Trợ lý trưởng vẫn luôn theo sau, thấy tình trạng của hai người không đúng lắm, liền rất thức thời đứng chờ ở ven đường, không dám tiến lên. Cho đến khi hai người đều ngồi vào ghế sau, anh ta mới đi tới, lưu loát lái xe rời khỏi ngã tư này.
 

Thẩm Tự muốn tránh, nhưng đáng tiếc có người không cho.
 
Tề Thịnh duỗi tay ôm lấy eo cô, bàn tay hơi dùng sức, đem cô kéo lại gần.
 
Cô không kịp đề phòng đã bị anh kéo vào ngực. Tay cô ngoắc lên vai anh, cô cắn răng sau đó ngửa đầu, lạnh lùng nói: “Phiền anh tự trọng.”
 
Sự bình tĩnh duy trì không được nửa phút, thế cân bằng trong xe đã bị phá thành mảnh nhỏ.
 
“Ông chủ, đi đâu ạ?” Trợ lý trưởng cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, nhưng vẫn phải hỏi rõ nơi đến.
 
“Về Đàn Cung.” Tề Thịnh lạnh nhạt nói.
 
“Tôi không muốn về.” Thẩm Tự vốn muốn tỏ ra hờ hững, nhưng nghe xong anh nói liền cất cao giọng.
 
Đến được vị trí này, ai cũng đều rất có mắt nhìn.
 
Trợ lý trưởng liếc kính chiếu hậu một cái, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, coi như không nghe thấy. Anh ta nhìn rõ bầu không khí kì lạ giữa hai người, nhưng lại không hề hiếu kỳ, tò mò.
 
Không cần ai nói, anh ta đã nâng tấm ngăn lên.
 
Bên trong xe bị ngăn cách thành hai không gian.
 
“Em còn muốn tức giận với tôi phải không?” Giọng nói của Tề Thịnh rất trầm, anh nắm lấy bàn tay muốn tránh đi của cô.
 
“Không phải.” Giọng nói của Thẩm Tự rất nhỏ, giọng điệu lạnh băng, nhưng từng chữ từng chữ lại rất rõ ràng: “Tôi cho rằng tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi muốn chia tay với anh.”
 
“Tôi không đính hôn, Thẩm Tự, tôi còn chưa tới mức lừa gạt em loại chuyện này. Chuyện này tôi đã xử lý rồi, hai người khua môi múa mép kia cũng phải trả giá đắt.” Tề Thịnh kiềm chế tính tình của mình lại, anh hiếm khi giải thích một chuỗi dài: “Em đừng giận tôi nữa được không?”
 
Thì ra anh cho rằng cô tức giận.
 
Vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, hỉ nộ ái ố của người khác, chấp nhận hay phản kháng, trong mắt Tề Thịnh chẳng qua cũng chỉ là tức giận làm loạn, thậm chí chỉ là việc đáng chê cười mà thôi.
 

Cho nên mấy tháng nay, mặc kệ thái độ của cô thế nào, anh cũng chỉ xem như là một đứa trẻ không nghe lời.
 
“Không liên quan đến anh.” Hàng lông mi dài dày của Thẩm Tự nhẹ nhàng run lên, che khuất đi cảm xúc nơi đáy mắt: “Chỉ là tôi mệt mỏi rồi.”
 
Cô vẫn lặp lại câu kia: “Chúng ta chia tay đi.”
 
Trái tim Tề Thịnh vô cơ đập mạnh: “Tự Tự à, tùy hứng cũng phải có giới hạn.”
 
Ngữ khí của anh vẫn rất bình tĩnh, thậm chí có thể coi như ôn hòa, chỉ là cảm xúc dưới đáy lòng bỗng nhiên buông lỏng ra, vừa nguy hiểm vừa sắc bén: “Tôi có thể làm chủ cho em, có thể giải thích với em, em còn giận cái gì?”
 
Không gian chật chội trong xe kiến Thẩm Tự cảm thấy vô cùng bức bối, như có một bàn tay vô hình bóp chặt lấy cô. Rõ ràng cô muốn nói gì đó, nhưng lại không nói rõ, chỉ liếc nhìn bàn tay anh nắm lấy tay mình, ánh mắt rất nhạt:
 
“Tôi không giận.”
 
Cô nên nói gì với anh đây?
 
Nói trước kia cô thích anh nhiều thế nào, nói lúc ở bên anh cô rất không có cảm giác an toàn ra sao, hay là nói cô sợ ngày nào đó anh chán ghét mình, người luyến tiếc không nỡ buông tay ra chỉ có mình cô đây?
 
Không cần thiết.
 
Trong tình cảm, người để tâm nhiều hơn, sẽ là người bị tổn thương nhiều hơn, không bằng nhanh chóng bứt ra, kịp thời ngăn ngừa tổn hại.
 
Thẩm Tự không muốn tiếp tục cãi nhau với anh: “Nếu anh còn nhớ tình cũ, vậy thả tôi đi, đừng uy hiếp tôi.”
 
“Tôi uy hiếp em?” Tề Thịnh tức đến mức bật cười, trên mặt xuất hiện lệ khí: “Chúng ta đã ở bên nhau ba năm, Tự Tự, nếu em nghĩ như thế, có vẻ quá xem thường người rồi.”
 
Con người của anh đúng là từ trước đến giờ rất ác liệt.
 
Thích thì đoạt, không chiếm được thì hủy, cảm thấy hứng thú hay không quan trọng cũng phải khống chế ở trong tay.
 
Anh đã quen dùng thủ đoạn mạnh mẽ nhất để giải quyết vấn đề, anh sẽ đẩy đối thủ vào đường cùng, lúc người ta táng gia bại sản, anh cũng sẽ không chớp mắt cái nào. Lúc anh tranh quyền đoạt lợi với đám anh em chú bác, cũng không hề lưu tình, sẽ làm tới cùng, đuổi cùng giết tận mới không có hậu hoạn về sau.

 
Thế nhưng anh chưa bao giờ dùng những thủ đoạn ấy với cô.
 
“Nếu tôi muốn uy hiếp em, em cho rằng mình có thể ở bên ngoài chơi đùa lâu như vậy sao?” Tròng mắt đen nhánh của Tề Thịnh nhìn chằm chằm cô, giọng nói bình tĩnh trầm ổn, không nghe ra cảm xúc gì: “Ngay cả cửa nhà cũng không ra được.”
 
Lời vừa dứt, không khí bỗng trở nên lạnh băng.
 
Khắp nơi như vừa rơi vào băng tuyết, không khí đông cứng, ngay cả cơ hội thở dốc cũng không có.
 
“Mấy năm nay có thủ đoạn nào để đối phó người khác mà tôi chưa dùng qua?” Tề Thịnh bóp chặt cằm cô: “Chỉ cần tôi muốn, không cần biết là lĩnh vực nào, người nào đều không thể chịu nổi. Thẩm Tự, đối với tôi uy hiếp một người phụ nữ quá dễ dàng.”
 
Lực tay anh rất lớn, ngón tay lạnh lẽo niết tới mức má cô đau: “Nhưng từ trước tới nay tôi không làm như vậy với cô.”
 
Một lần cũng không có, thậm chí anh chưa từng nghĩ tới.
 
Thẩm Tự bị ánh véo cằm, nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của anh, trong khoảng thời gian ngắn cô không biết nên nói gì.
 
Ngoài cửa sổ xe, cao ốc building chọc trời nhanh chóng biến mất trong màn đêm, giao thông từ nam đến bắt vô cùng đông đúc, mặt sông Hoàng Phổ đèn đuốc sáng chưng, rất phông hoa bắt mắt, màu sắc lập lòe khiến người ta hoa cả mắt, đam đông đang rất nhộn nhịp.
 
Mà trong xe toàn thế giới giờ phút này toàn thế giới như bị ấn nút tạm dừng.
 
Ánh mắt Tề Thịnh vô cùng tĩnh lặng, trong đáy mắt lại tràn đầy lạnh lùng và lệ khí: “Thẩm Tự, với em tôi đã dành rất nhiều kiên nhẫn.”
 
“Tôi biết.” Thẩm Tự tránh không thoát khỏi tay anh, áp lại nhịp tim đang đập thình thịch, cô không tiếp tục vùng vẫy nữa: “Nhưng tôi không chỉ muốn những thứ đó, mà cũng không phải những thứ đó.”
 
Cô biết anh đối xử với mình hơi đặc biệt, nhưng cô không thể nào làm cho anh cả đời đều thấy mình mới mẻ.
 
Không cần biết là quan hệ gì, không tiến thì nhất định sẽ lui.
 
Người trong tình yêu sẽ mất đi khả năng suy nghĩ, rõ ràng không tránh thoát vận mệnh, nhưng lại không biết tự lượng sức mà đánh trả, đến chết mới thôi. Ba năm nay, càng ngày cô càng muốn nhiều, từ quyền thế đến tình cảm, cô từng bước từng bước luân hãm vào, mà anh từ trước đến nay lúc nào cũng rất tỉnh táo. Nhưng tình cảm nếu không có cách nào duy trì ở thế cân bằng, sớm hay muộn cũng sẽ có ngày sụp đổ, vì vậy cô cần phải thu tay thôi.
 
Thẩm Tự nhìn anh, dùng giọng nói bình tĩnh lạnh nhạt nhất nói: “Chỉ là tôi không muốn như vậy nữa, Tề Thịnh, tôi quá mệt mỏi rồi, tôi không muốn ngày nào cũng phải đi đoán tâm tư của một người, anh cho rằng tôi “vong ân phụ nghĩa” cũng được, tôi không phải đồ vật phụ thuộc vào anh, tôi không muốn tiếp tục là chim hoàng yến mà anh nuôi nữa.”
 
Ánh mắt Tề Thịnh nặng nề nhìn cô, trong mắt có sự ẩn nhẫn, cũng có cả sự áp bách.
 
Đôi mắt hẹp dài của anh như lưỡi dao, vừa lạnh vừa sắc, giọng nói của anh rất lạnh nhạt: “Nói xong rồi?”
 

Anh tức giận.
 
Thẩm Tự đột nhiên có dự cảm không tốt.
 
Không đợi cô có phản ứng gì,  hô hấp của Tề Thịnh đã đè xuống, không chút khe hở xâm chiếm lấy cô. Tay anh vẫn niết cằm cô, ngậm lấy môi cô, tàn nhẫn không nương tay, không để cô phản kháng chút nào, lúc này anh kịch liệt hơn bao giờ hết, rất có cảm giác xâm lược.
 
Hơi tàn nhẫn, nhưng cũng triền miên.
 
Tất cả không khí trong phôi của anh đều là anh cho.
 
Đèn neon lập lòe bên ngoài cửa sổ xe, trong xe hơi tối, cô không nhìn rõ được cảm xúc trên mặt anh, chỉ là không chịu nổi nụ hôn nồng nhiệt như thế, muốn đẩy anh ra, lại bị anh khống chế tay kéo lên đỉnh đầu, sau đó cả người cô ngả ra ghế sau.
 
“Không cần dùng suy nghĩ của em đi tử hình tôi.” Hơi thở nặng nề của Tề Thịnh đè nặng cô, đáy mắt anh đen nhánh: “Thẩm Tự, từ trước đến nay, tôi chưa từng nghĩ như vậy.”
 
Hôn một lúc lâu, Thẩm Tự gần như thở không nổi. Cô mặc anh muốn làm gì thì làm, cũng không có ý hùa theo hay phản kháng.
 
Quanh thân càng ngày càng nóng, thiêu rụi lý trí của người ta. Cô giống như đang giãy giụa ở trong biển, lúc sắp chìm xuống bỗng nhiên lại bắt được một tấm gỗ khô, nhưng tấm gỗ khô này khiến cô phập phồng liên tục, lúc trầm luân lúc thanh tỉnh.
 
Anh không định tiến thêm một bước, nhưng cô lại chủ động nâng tay lên, ôm cổ anh: “Muốn không?”
 
Cả người Tề Thịnh hơi ngừng lại, anh híp mắt nhìn cô.
 
“Ba năm nay anh đối xử với tôi không tệ, tôi có được rất nhiều đồ tôi vốn không nên có, tôi không biết làm sao mới trả hết được cho anh.” Thẩm Tự để tay lên nút sườn xám, nhẹ nhàng cười, giọng nói rất thấp, khiến không khí trở nên mơ màng hơn: “Nếu anh muốn những thứ này, tôi có thể cho anh.”
 
Lời này thật sự rất chói tai.
 
Tề Thịnh cười nhẹ, anh bị cô làm cho tức giận nên mới cười.
 
“Có phải em muốn đem mọi thứ trong ba năm nay niêm yết giá rõ ràng ra phải không?” 
Tiếng cười nặng nề, âm u phát ra, nghe khiến tai người ta phát ngứa, sắc mặt anh lại giống như tầng mây u ám, càng ngày càng kém đi: “Thẩm Tự, em không cần làm vậy với tôi.”
 
Ngón tay cái của anh xoa xoa môi cô, tiếng nói rất khàn: “Em làm nhục mình cho ai xem chứ?”
 
Cô rất hiểu cách để khiến anh cảm thấy đau lòng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui