Nghiện làm nũng

Tới lúc khách khứa trong bữa tiệc sinh nhật phát hiện ra vấn đề thì Thẩm Tự đã trên đường ra sân bay.
 
Nếu cứ thế bỏ mọi người lại đó rồi đi thì quá khó coi nên Thẩm Tự bàn giao mọi việc lại cho người phụ trách, dặn anh ta cứ tiếp tục ăn uống vui vẻ, cung phụng đám người này, thích đi hay ở thì tùy. Thế nhưng, tiệc sinh nhật vắng mặt nhân vật chính thực sự quá kỳ quặc, mọi người trong hội trường nhìn nhau, không ai nói thẳng ra nhưng đều âm thầm bàn tán, phỏng đoán rất sôi nổi.
 
“Tình hình thế này là sao? Xảy ra chuyện gì à? Làm gì có ai lại bỏ mọi người lại bữa tiệc sinh nhật như vậy chứ?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Liệu có phải là vì tin đồn dạo gần đây không…”
 
“Nói ít thôi, đừng có động vào người ta, cô đúng là không sợ họa từ miệng mà ra.”
 
Hai người phụ nữ ban nãy nói chuyện ở nhà vệ sinh liếc nhìn nhau, trong lòng thấp thỏm không yên, cười bồi với mọi người rồi chột dạ chuyển chủ đề: “Đúng đấy, chưa biết chừng là phải đi xử lý chuyện gì thì sao, chúng ta cứ chờ thêm một lát nữa xem sao.”
 
Trời nhá nhem tối, những đám mây đen sà xuống rất thấp, âm u như thể sắp đổ mưa.
 
Trong điện thoại của Thẩm Tự có rất nhiều cuộc gọi nhỡ và tin nhắn chưa đọc, một lượng lớn cuộc gọi và tin nhắn ồ ạt đổ tới, các chấm đỏ hiện lên hàng loạt, có người liên lạc để dò la thực hư, có người quan tâm, hỏi thăm, có người là để xem trò vui, mỗi người mang trong mình một tâm thế riêng.
 
Chắc lúc này Tề Thịnh đã biết chuyện rồi nhưng Thẩm Tự đã xóa sạch toàn bộ các phương thức liên lạc của anh.
 
Anh phản ứng như thế nào chẳng liên quan gì với cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Tự không quan tâm phần lớn mọi người nghĩ gì, cô chẳng buồn để ý, chỉ chịu nghe điện thoại của Chu Tử Khâm.
 
“Cậu đang ở đâu rồi Tự Tự, cậu không sao chứ?” Giọng nói lo lắng của Chu Tử Khâm vang lên trong ống nghe: “Vừa rồi vẫn còn đang tốt đẹp cả mà, sao bỗng nhiên cậu lại bỏ về?”
 
“Tớ ra sân bay.” Thẩm Tự đáp ngắn gọn.
 
Cô cụp mí mắt xuống, hàng mi dài che đi cảm xúc trong đáy mắt: “Tâm trạng tớ không tốt nên muốn tìm một nơi nào đó để giải sầu một chút.”
 
Chu Tử Khâm ngơ ngác “ồ” một tiếng: “Sao đột ngột quá vậy, à không, sao cậu lại muốn đi…”

 
Nói được nửa câu, cô ấy đột ngột hiểu ra, lắp bắp hỏi: “Tự Tự, cậu, cậu biết rồi phải không?”
 
“Hóa ra mọi người đều đã biết hết rồi.” Thẩm Tự cười rất khẽ, không rõ là có ý gì.
 
“Không phải vậy, không, không phải tớ cố ý không nói cho cậu biết đâu, Tự Tự:” Chu Tử Khâm sợ cô hiểu lầm nên sốt ruột, nói năng cũng không mạch lạc: “Tớ nói thật đó, hôm nay là sinh nhật cậu, tớ sợ cậu không vui, hơn nữa tớ cũng chưa chắc chắn…”
 
“Tớ hiểu.” Thẩm Tự ngắt lời cô ấy, giọng rất bình tĩnh: “Đây không phải lỗi của cậu, cậu không cần phải xin lỗi tớ.”
 
Hôm nay, cô chỉ cần động não một chút là đã hiểu ra tất cả:
 
Tối qua, Chu Tử Khâm do dự không dám hỏi, còn nói bóng nói gió thăm dò tâm trạng của cô. Hơn nửa đêm, Chu Tử Khâm gửi tin nhắn cho cô, nhắn xong lại thu hồi, đắn đo một lúc lâu vẫn không soạn xong tin nhắn, chắc là vì sợ cô buồn.
 
Chuyện này vốn không liên quan gì với Chu Tử Khâm, cô vẫn chưa đến mức giận chó đánh mèo người khác vì chuyện tình cảm của mình.
 
Buồn cười là tối qua cô còn chờ mong và nhảy nhót vì một bản thiết kế chiếc nhẫn dành cho người khác.
 
“Vậy giờ cậu vẫn ổn chứ?” Chu Tử Khâm chợt không biết phải hỏi gì, muốn dỗ dành cô nhưng lại không nghĩ ra cách: “Tự Tự, cậu… Cậu đừng buồn, chuyện này còn chưa chắc chắn, chỉ mới là lời đồn thổi bên ngoài thôi, dù sao, dù sao cậu cũng đừng khóc nhé.”
 
“Tớ khóc làm gì?” Thẩm Tự nhếch khóe môi: “Nói thế nào nhỉ, cậu cứ coi như là tớ đã từng si tình, mơ mộng viển vông nhưng giờ đã tỉnh ngộ rồi đi.”
 
“Cậu đừng nói vậy, trong lòng tớ, cậu là tuyệt nhất, chẳng có ai lại không thích cậu cả!”
 
Chu Tử Khâm rụt rè gợi ý: “Liệu chuyện này có phải là hiểu lầm không? Cậu có muốn gọi điện thoại hỏi thử không? Chưa biết chừng lại là bọn họ đồn thổi lung tung.”
 
Gọi điện?
 
Từ tối qua đến giờ, chuyện làm cô hối hận nhất chính là đã gọi điện cho anh.
 
Lòng tự trọng mà cô cẩn thận giữ gìn và những ảo tưởng mà cô không muốn đánh vỡ đều đã bị cuộc điện thoại đó đập tan.

 
Thẩm Tự không muốn nhắc tới chuyện này, cũng không muốn nghĩ tới nữa: “Không cần, tớ chẳng có chuyện gì để nói với anh ta cả.”
 
“Cậu…”
 
“Tớ muốn chia tay anh ta.” Thẩm Tự thản nhiên nói.
 
Đầu bên kia chìm vào im lặng.
 
Thẩm Tự thoáng tắt nụ cười, cô nhìn mình trong gương chiếu hậu, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: “Có nhiều thứ không thể ép buộc được, bọn tớ vốn không hợp nhau, chủ động chia tay sẽ đỡ khó coi hơn.”
 
Chu Tử Khâm hiểu rất rõ tính cách của cô, cô đã quyết định rồi thì không ai có thể khuyên được nữa, dẫu vậy, cô ấy vẫn cảm thấy thật đáng tiếc, muốn khuyên thêm mấy câu nhưng lại nghe thấy giọng nói mệt mỏi của Thẩm Tự.
 
“Tớ mệt rồi, Thanh Thanh, tớ thực sự không muốn như thế này.”
 
Cảm giác này rất khó tả, có lẽ là chuyện tình cảm giữa người với người hết thảy đều có thời hạn.
 
Cô đã từng dây dưa như rắn độc, chấp nhất như ma quỷ.
 
Thế nhưng, cảm xúc sôi nổi tới nhanh mà lắng lại cũng nhanh, thậm chí cũng tàn lụi rất nhanh.
 
Lúc mới quen Tề Thịnh, tâm tư tình cảm của cô đều lộ rõ qua nét mặt, muốn nói là nói, không thích thì làm nũng, cùng lắm thì rớt vài giọt nước mắt, tóm lại anh thích nhu không thích cương, gần như chiều cô tuyệt đối.
 
Thế nhưng hiện tại, càng ngày cô càng không muốn dùng cách này để lấy được gì đó từ anh.
 
Nhất là tình yêu.
 
“Tự Tự.” Cổ họng Chu Tử Khâm nghẹn lại.

 
“Tớ không giận, cũng không hận anh ấy.” Giọng Thẩm Tự bình tĩnh tới lạ thường, không hề có chút gợn sóng nào: “Những lời ngọt ngào nói lúc yêu nhau không thể xem là lời thề tới lúc bạc đầu, chỉ tại tớ quá nghiêm túc thôi. Ba năm nay anh ấy không làm gì có lỗi với tớ, chỉ là anh ấy không yêu tớ như tớ nghĩ, mà anh ấy cũng chẳng có lý do gì nhất định phải yêu tớ cả.”
 
Cô khẽ mỉa mai: “Tớ không muốn tiếp tục quan tâm một người như vậy nữa, thật sự quá mệt mỏi.”
 
Nếu bình tĩnh lại để xem xét thì sẽ thấy những năm qua Tề Thịnh chưa từng đối xử lạnh nhạt với cô.
 
Thủ đoạn và năng lực của cô là nhờ anh dạy cho, tài sản và địa vị của cô cũng là nhờ anh mới có, cô cũng biết mình đạp đổ nhà họ Hà mà vẫn có thể an toàn thoát thân là nhờ ai.
 
Thế nhưng, có lẽ lòng người là thứ rất khó có thể biết thế nào là thỏa mãn, rõ ràng ban đầu cô chỉ muốn quyền thế của anh, đáng lẽ ra báo được thù rồi thì cô nên dừng lại. Thế nhưng, trong lúc tiếp xúc gần gũi, cô lại bắt đầu lưu luyến sự dịu dàng này, một mặt bày tỏ tình cảm của mình, một mặt bắt đầu hy vọng xa vời được anh đáp lại.
 
Thế nhưng, cô rất khó có thể tiến thêm một bước nữa.
Gia thế lừng lẫy giúp Tề Thịnh có thể thuận buồm xuôi gió cho tới tận ngày nay, từ trước tới nay luôn luôn là người khác tươi cười, chiều lòng anh, hơn nữa, anh còn là người có nhiều thủ đoạn, quen nắm quyền lực trong tay, đương nhiên sẽ không chủ động chiều theo ý người khác.
 
Cô tự mua dây buộc mình, từng bước một nhốt mình vào lồng giam, vì yêu anh nên không còn giống chính mình nữa.
 
Chi bằng dừng lại tại đây.
 
Chu Tử Khâm biết mình không thể can thiệp vào chuyện của hai người nhưng vẫn lo lắng cho tình trạng của cô nên sau một hồi im lặng, cô ấy cảm thán: “Tự Tự, dù cậu quyết định thế nào tớ cũng luôn ủng hộ cậu nhưng cậu tuyệt đối đừng…”
 
“Tớ biết, tớ không sao.” Thẩm Tự cười: “Chừng nào xuống máy bay tớ sẽ gọi cho cậu.”
 
Xe đã dừng lại gần sân bay.
 
Bầu trời lồng lộng phủ kín mây đen, cơn mưa cuối cùng cùng cũng ập tới, biển người đứng gần sân bay lập tức tan tác, người nào người nấy sốt ruột tìm chỗ trú mưa, một nơi vốn huyên náo ồn ào chợt trở nên quạnh quẽ trong nửa phút ngắn ngủi.
 
Cô đã kịp đón trận mưa đầu tiên của mùa thu.
 
Buổi tối họ gặp nhau ở thành phố Nam mà Tề Thịnh đưa cô về nhà ấy, trời cũng đổ một cơn mưa như thế này. Lúc xuống xe, cô chần chừ không biết có nên đi theo anh hay không, anh bung dù, kéo vai cô lại, ôm cô đi qua màn mưa.
 
Đời người quả là hoang đường như một vở kịch, bắt đầu từ đâu thì kết thúc ở đó.
 
Cạch!
 
Cây dù đen trong tay Thẩm Tự chuyển động, tiếng nan dù bật ra vang lên dứt khoát, cô bước vào trong màn mưa…

 
Thẩm Tự đã đặt trước một vé máy bay chuyến sớm nhất bay ra nước ngoài, đích đến là ngôi làng Hallstatt của nước Áo. Còn chừng mười ngày nữa mới vào học, cô có thể tranh thủ đi một vòng mấy nước mà không phải quan tâm tới chuyện che giấu hành trình của mình.
 
Cô hiểu Tề Thịnh rất rõ, nếu như anh muốn điều tra chuyện gì thì chẳng ai có thể giấu được anh, cho nên cô không cần phải phí công làm chuyện vô ích.
 
Chẳng qua, Thẩm Tự không ngờ là Chu Tử Khâm cũng đi cùng với mình.
 
Mùa thu nhuộm vàng những tán rừng quanh ngôi làng Hallstatt, lúc hai người tới hang băng chơi, thuyền nhỏ nhẹ nhàng đong đưa, Thẩm Tự ngồi yên gọt táo, nghe Chu Tử Khâm nói liến thoắng, diễn thuyết đầy sinh động.
 
“Tớ không yên tâm về cậu mà, công việc chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới trước Tự Tự của bọn mình thôi.” Chu Tử Khâm đặt tay lên trái tim nhỏ của cô ấy, tự thấy cảm động bởi chính tình cảm chân thành của bản thân: “Cậu có cảm động trước tình cảm của người chị em này không?”
 
“Sao cậu lại không yên tâm?” Hàng mày nhỏ của Thẩm Tự nhướng lên, con dao gọt trái cây xoay tròn trong lòng bàn tay, mũi dao sắc chỉ thẳng vào cổ của bản thân: “Sợ tớ nghĩ quẩn à?”
 
Chu Tử Khâm giật mình, suýt nữa làm thuyền bị lật: “Cậu chớ kích động.”
 
“Cậu nghĩ gì vậy?” Thẩm Tự cười khẽ: “Tớ có ngốc đâu, sao lại tự đâm dao vào người mình chứ?”
 
Cô đưa mắt nhìn xuống, ngón tay vuốt nhẹ phần sống dao, đuôi mắt đậm màu cực kỳ cuốn hút: “Tớ sẽ chỉ rạch từng nhát, từng nhát dao một lên người người khác thôi.”
 
Chu Tử Khâm nhìn cô, muốn nói lại thôi.
 
Thẩm Tự hiểu rõ suy nghĩ của cô ấy: “Có phải cậu muốn hỏi xem anh ta có liên lạc với tớ không phải không? Không có.”
 
Cô nghĩ ngợi rồi chớp mắt: “Mà tớ cũng đã chặn anh ta rồi, đến đây là kết thúc thật rồi.”
 
Chu Tử Khâm sợ cô buồn nên an ủi: “Anh ta không tìm thấy cậu chắc sẽ sốt ruột lắm, cho dù không gọi được cho cậu cũng sẽ tìm tới tận nơi.”
 
“Anh ta sẽ không làm vậy đâu.” Thẩm Tự cười khẽ một tiếng.
 
Tề Thịnh chắc chắn sẽ không đuổi theo tới tận đây.
 
Giống như khi nuôi một con thú cưng vậy.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui