Nghiện làm nũng

Trong cái vòng gặp dịp thì chơi này, phải biết nhẫn nhịn. Cô ta hiểu rõ cũng không dám lộ ra vẻ bất mãn, nhưng lại có chút tâm tư khác với anh. Người đàn ông trước mặt này có một khuôn mặt kiến người ta vừa nhìn đã bị mê đắm, lúc anh cười lên nhìn có vẻ thâm tình, khiến người ta sinh ra một loại ảo giác dịu dàng.
 
Cô ta nắm lấy vạt áo phía dưới của xường xám, nghiêng người rót rượu, như trời xui đất khiến, cô ta nghiêng người về phía Tề Thịnh, vô tình hay hữu ý chạm vào người anh, khung cảnh bên trong cổ áo cứ thế mờ mờ ảo ảo mà hiện lên.
 
Người vừa hơi lại gần, Tề Tịnh khẽ cau mày, ấn đầu mẩu thuốc lá còn đang cháy dở lên xương quai xanh của cô ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“A…”
 
Đốm lửa đỏ rực ấn lên người cô ta tạo thành một vết bỏng hình tròn màu đen, nhìn mà sợ.
 
“Tránh xa ra chút, cô nghe không hiểu à?” Tề Thịnh ngước mắt lên, đáy mắt là một màu đen kịt.
 
Giọng nói của anh trầm thấp, nặng nề, giống như được ngâm trong hầm băng, âm u đến mức không còn chút hơi ấm nào, vừa đến gần đã thấy lạnh, khiến người ta sợ hãi mà nảy sinh ý định từ bỏ.
 
Anh làm việc chẳng có chút phong độ nào.
 
Hơn nữa chuyện này vốn dĩ là tự mình chuốc lấy nhục. Toàn thân người phụ nữ run lên, cô ta cắn chặt môi dưới không lên tiếng, đứng yên không dám cử động, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
 
Hạ Lâm không thèm nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe vì ấm ức của cô ta, chỉ cười nói: “Tổng giám đốc Tề không biết thương hoa tiếc ngọc gì thế?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi chê bẩn.” Tề Thịnh đưa tay nắm lấy khuôn mặt đó, quay về phía mình, không kiêng nể gì mà soi xét trong mấy giây, cười nhạt một tiếng: “Lấy cái loại hàng này để nịnh nọt tôi, Hạ Lâm à, anh đánh giá cao cô ta quá rồi đấy.”
 
Thực ra cô gái này trông khá xinh đẹp, vẻ mặt chực khóc vô cùng đáng thương, khiến người ta sinh ra hứng thú. Nhưng dáng vẻ cô ta mặc xường xám lại khiến anh liên tục nghĩ đến Thẩm Tự, sau đó khó tránh khỏi việc so sánh. Sau khi so sánh xong nhìn lại thì người phụ nữ giống như một món hàng kém chất lượng, vụng về đi học đòi, khiến người ta mất hết hứng thú.
 

Tâm trạng có tốt thế nào thì vào lúc này cũng mất sạch, Tề Thịnh thong thả ung dung lau sạch tay.
 
Hạ Lâm cảm thấy anh đang cố ý đánh mặt mình. 
 
Hằng Vinh và nhà họ Hạ chẳng qua chỉ là nhân vật nhỏ, Hà Gia Vinh bị người ta bắt được nhược điểm, vào tù là đáng đời, nhưng con chó này dù sao cũng là do Hà Lâm anh nuôi dưỡng, bị người ta đánh như vậy, hơn nữa còn sắp bị đánh chết, thể diện của anh ta đương nhiên cũng mất.
 
Vốn dĩ trong giới kinh doanh chỉ có lợi ích là vĩnh hằng, nếu có thể tận dụng cơ hội bám vào Lam Hạch, chen chân được vào lĩnh vực chất bán dẫn, thù này của bọn họ hoàn toàn có thể xóa đi. Nhưng dù anh ta đã nhượng bộ hết lần này đến lần khác, Tề Thịnh lại vẫn không thấy thỏa mãn. Hạ Lâm anh đã biếu nhiều đồ như vậy, anh lại không có chút động tĩnh nào, thái độ của Tề Thịnh không nóng không lạnh, lúc này giống như lại muốn vì người đàn bà kia mà đuổi cùng giết tận nhà họ Hà.
 
“Những loại con gái tầm thường đương nhiên là không lọt được vào mắt của anh, từ lâu đã nghe nói bên cạnh tổng giám đốc Tề có một người đẹp, xem ra toàn bộ tâm tư của tổng giám đốc Tề đều đặt lên người cô ta rồi.”
 
Hạ Lâm kiềm chế lửa giận, mỉa mai nói: “Cũng chẳng trách cô ta không biết quy củ gì cả, hóa ra là ỷ vào việc có anh chống lưng cho, mới dám chạy đến thành phố Nam làm loạn. Có điều đánh chó còn phải ngó mặt chủ mà, cô ta làm người làm việc không chừa lại đường lui như thế, không sợ…”
 
Lời còn chưa nói xong, trước mắt anh ta bỗng lướt qua một tia sáng lạnh lẽo.
 
Con dao gọt hoa quả trên đĩa hoa quả bị rút ra, đâm xuyên quả táo, đóng thật sâu vào lớp gỗ lim trước mặt Hạ Lâm. Quả táo bị tách thành từng mảnh, ánh sáng lạnh lẽo của lưỡi dao chói mắt đến tột cùng, phản chiếu sắc mặt đang thay đổi liên tục của Hạ Lâm.
 
Tề Thịnh cụp mắt xuống, ánh mắt lạnh lùng như mắt diều hâu, kìm nén sự u ám lại.
 
“Cô ấy không cần phải tuân theo quy củ nào cả.” Anh dùng ngón tay lau lưỡi dao sắc bén, rút ​​con dao gọt hoa quả đang được ghim chặt trên bàn ra, tùy ý cắt một miếng trái cây: “Không ai có tư cách dạy cô ấy quy củ, ngoại trừ tôi.”
 
Những người xung quanh đều câm như hến.
 
Hạ Lâm muốn trở mặt, suýt chút nữa đập bàn đứng dậy, chỉ là đến cuối cùng không dám hoàn toàn phá vỡ mối quan hệ này.
 
Người trẻ tuổi bên cạnh sừng sững bất động, đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, mỉm cười, không hề có ý định can ngăn.
 

Trên thực tế, với kiểu gia thế địa vị của bọn họ, rất ít khi chỉ thẳng mặt đối phương mà mắng chửi, càng không thể trực tiếp ra tay đe dọa người khác, bởi vì như vậy có vẻ không phong độ. Muốn chỉnh người khác thì có rất nhiều thủ đoạn, thể hiện ra bên ngoài là kiểu khó coi nhất, quá mất mặt. 
 
Đáng tiếc là có người không nghe nổi người khác chỉ trích đồ của mình, rõ ràng mấy hôm trước còn nói là: "Một món đồ chơi mua vui mà thôi."
 
Chỉ có một mình Triệu Đông Dương không chịu nổi bầu không khí này, cười haha lên, muốn giải vây, giống như không ý thức được việc này mà nói: “Tôi nói này, mấy người không khát sao? Hoa quả đã được bổ sẵn rồi, ăn hoa quả, ăn hoa quả đi.”
 
Việc này có chỗ nào giống bổ hoa quả chứ?
 
Tề Thịnh càng giống như là muốn từng nhát từng nhát một đoạt mạng của anh ta.
 
“Tôi đã nhượng bộ hết lần này đến lần khác, là hi vọng hai nhà họ Tề và họ Hạ có thể hòa hợp cùng nhau phát tài, hôm nay tổng giám đốc Tề hơi quá rồi nhỉ?”
 
Vẻ mặt của Hạ Lâm vô cùng khó coi, anh ta cười lạnh một tiếng: “Nhà họ Hạ chúng tôi có chuyện không thể thấy ánh sáng, lẽ nào nhà họ Tề các anh thì hoàn toàn trong sạch à? Cái người chú hai đó của anh đã nhúng tay vào bao nhiêu thứ ở thành phố Nam, tôi tin là tổng giám đốc Tề còn biết rõ hơn tôi.”
 
“Anh lấy ông ta ra để uy hiếp tôi?” Tay cầm ly rượu của Tề Thịnh hạ thấp xuống, khẽ xoa xoa miệng ly.
 
“Không phải uy hiếp, mà là khuyên nhủ.” Hạ Lâm tưởng rằng đã nắm chắc được anh, bắt đầu mừng thầm, anh ta thong dong nhàn nhã kéo dài giọng ra: “Nói cho cùng, Hà Gia Vinh đối với tôi mà nói thì chính là một con chó, nhưng chú hai của của anh, lại là chú ruột của anh, không thể dứt bỏ được, tổng giám đốc Tề không đến mức tự tay đưa chú mình vào nhà giam ăn cơm tù chứ?”
 
Lông mày Triệu Đông Dương giật giật, trong lòng thầm mắng mẹ thằng cha này có phải là có vấn đề ở đầu không.
 
Chỉ bằng cái người chú hai đó của Tề Thịnh, mà muốn đàm phán với anh.
 
Nhà họ Tề tranh giành cấu xé lẫn nhau bao nhiêu năm nay, nếu chú hai của Tề Thịnh chỉ bị bắt được thóp, rồi tống vào tù thì cũng coi như được hời, những món lợi không chính đáng mà ông ta đã ăn bao nhiêu năm nay nếu bị điều tra ra, nói không chừng còn bị lột da ấy chứ.
 
Anh nói chuyện tình thân với người không có tình thân, chẳng khác nào bàn chuyện giết cừu mổ lợn với đao phủ cả.

 
“Người làm ra chuyện sai trái phải trả cái giá nên trả, tôi không có ý kiến gì.” Tề Thịnh khẽ cong môi lên đầy khó hiểu: “Ông ta thân là một bậc cha chú đi gây chuyện, lẽ nào còn cần đến con cháu như tôi dọn dẹp mớ hỗn độn sao?”
 
Dáng vẻ lạnh lạnh và cay nghiệt trên người anh nhưng một cơn gió lạnh trong bão tuyết vào mùa đông giá rét, khiến con người ta lạnh đến thấu xương.
 
Hạ Lâm nhướng mày: “Tổng giám đốc Tề, lẽ nào không niệm chút tình thân nào, là muốn đại nghĩa diệt thân sao?”
 
“Tình thân?” Tề Thịnh cười nhạt một tiếng, giọng nói được đè xuống đến mức âm trầm: “Hạ Lâm, hình như anh nhầm rồi, tôi chỉ nói chuyện tình thân với những người đối đầu với tôi, bởi vì tôi là tổ tông có thể cắt đứt con đường sinh mệnh của họ.”
 
Một túi tài liệu dày cộp rơi xuống mặt bàn.
 
“Là ý gì đây?” Hạ Lâm tưởng rằng anh đã đổi ý rồi : “Tiền bịt miệng ? ”
 
Hạ Lâm tiện tay lật lại, vừa nhìn thấy vài tin tức, vẻ mặt không quan tâm lập tức biến mất, sắc mặt đen xuống, lại lật mấy tờ tiếp theo.
 
Càng lật về sau, anh ta càng không ngồi yên nổi.
 
Lại giống như là trêu đùa anh ta vậy, phần này vẫn còn chưa lật xong, lại có một túi tài liệu khác bị ném tới trước mặt anh ta.
 
Lật không tới hai trang, Hạ Lâm đập xấp tài liệu tầng tầng lớp lớp này xuống bàn, khó khăn đứng dậy.
 
“Chú nhỏ Hạ Cửu của anh từ khi lên tiếp quản gia đình đã giúp anh dọn dẹp không ít rắc rối đâu, anh nên vui mừng đi, anh ta vẫn còn nghĩ đến chuyện tình thân hơn tôi.” Tề Thịnh chọc chọc chuỗi tràng hạt ở cổ tay, vẻ mặt đầy khinh miệt: “Nếu không thì ngày hôm nay bị chỉnh thành cái sàng kia đã không phải là Hà Gia Vinh rồi, anh nói xem có phải không?”
 
Giọng điệu của anh có thể coi là bình tĩnh, từ đầu đến cuối không hề thay đổi, thứ thay đổi chỉ có sắc mặt của người bên cạnh.
 
Người trẻ tuổi bên cạnh nếm thử miếng cam do cô gái đi cùng đút cho, không cần nhìn cũng biết trong túi tài liệu có gì.
 
Trong lòng anh ta thầm nói Hạ Lâm đúng là đồ não bị úng nước, bị Hạ Cửu chèn ép bao nhiêu năm như vậy cũng không nhận ra.
 
Phải chi Hạ Lâm biết động não, thì nên nghĩ thử xem nên làm thế nào để phủi sạch quan hệ với cái loại sâu mọt của xã hội như Hà Gia Vinh, đợi đến khi đống lửa đó ập lên đầu nhà họ Hạ, khi đó Tề Thịnh mới thật sự là đuổi cùng giết tận.

 
Trong phòng bỗng chóc lặng như tờ.
 
Tối nay Hạ Lâm đã bị một vố đau rồi, vốn dĩ là không ngồi yên nổi, bây giờ cũng bình tĩnh lại: “Đều là anh em trong cùng một giới, tôi cũng là có lòng tốt nhắc nhở anh.”
 
Từ trước đến nay, Hạ Lâm vẫn luôn cho rằng chú nhỏ Hạ Cửu của anh ta đáng sợ, bởi vì anh ta không nhìn thấu được tâm tư của Hạ Cửu. Hạ Cửu có thể vừa giây trước còn đang nói chuyện tình xưa nghĩa cũ với bạn, ngay giây sau liền đưa tay đâm dao xuống muốn bạn chết không chỗ chôn thân.
 
Bây giờ anh ta cảm thấy Tề Thịnh mới biến thái, đến việc nói chuyện cũ với người ta, Tề Thịnh cũng không có hứng, chịu tính kế bạn cũng coi như là đã coi trọng bạn rồi, đa số anh sẽ suy nghĩ làm sao để lấy mạng đối phương, giống như làm sao để giết một con kiến vậy.
 
Anh ta không thể không cúi đầu.
 
“Bình thường tính khí tôi hơi nóng nảy, lời tôi nói có thể không dễ nghe.” Lời nói Hạ Lâm có thể coi là bình tĩnh, chỉ là sắc mặt thì đã không còn được tốt lắm: “Nếu như cậu Tề đã không để ý, vậy thì coi như là tôi nghĩ nhiều đi.”
 
Tề Thịnh khẽ nheo mắt, cong môi đầy khó hiểu, nụ cười hơi khắc nghiệt: “Xem ra là anh cũng biết, Hạ Cửu không dạy cho anh cách nói chuyện tử tế.”
 
Một ngụm máu nghẹn trong cổ họng Hạ Lâm, trong lòng thầm nói cả giới này sợ là không ai giỏi châm biếm hơn Tề Thịnh.
 
Có điều, với kẻ dám đưa mẹ kế vào bệnh viện tâm thần, đưa chú ruột vào tù, không theo lẽ thường, có thù tất báo này, anh ta thật sự là không dây vào nổi. 
Nếu không cần thiết, anh ta chắc chắn sẽ không kết thù với loại người này.
 
Hạ Lâm nghiến răng, mặt vẫn lộ ra nụ cười để giữ chút phong độ cuối cùng: “Tối nay là tôi đường đột rồi, cậu Tề không tính toán với tôi thì tốt. Chuyện ở thành phố Nam cứ coi như là quà gặp mặt vậy, cho người đẹp của cậu Tề chút thể diện vậy.”
 
“Nói hay lắm.” Tề Thịnh ôn hòa vỗ vai Hạ Lâm: “Có điều Hạ Lâm à, không có lần sau đâu.”
 
Động tác trông có vẻ qua loa bình thường, nhưng lực đè xuống vai trái của Hạ Lâm cực kỳ mạnh, khiến cho xương bả vai đau nhói. Sự chua xót nhanh chóng lan đến đầu ngón tay, cả nửa cánh tay của Hạ Lâm đều tê dại. 
 
Thậm chí Hạ Lâm còn không thể đứng thẳng người.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận