Nghiện làm nũng

Gió biển thổi vào mặt, thổi tan đi cái nóng như thiêu như đốt ở thành phố Cảng.
 
Bên bến cảng thuyền bè nhộn nhịp, du thuyền giống như một tòa lô-cốt di động khổng lồ, không tiếng động di chuyển trên mặt biển, đi qua eo biển Kinh Lam hướng về cảng Victoria. Sương chiều phía xa xa phủ trên bầu trời tối tăm, những đám mây mỏng như ngọc bích đang trôi, dần dần bị lụi tàn trong màn đêm rộng lớn.
 
Khi Thẩm Tự tỉnh dậy, ánh mặt trời lúc chiều tà rơi vào đáy mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô giơ tay xoa xoa huyệt thái dương, sờ thấy một tầng mồ hôi tay mỏng, ngẩn ra vài giây.
 
Sau khi rời khỏi Nam Thành, cô vẫn luôn ngủ không yên giấc.
 
Viên đá trong cốc thủy tinh trên bàn tròn đã tan ra, laptop trước mặt cô vẫn đang bật, giao diện còn dừng lại ở tài liệu mà trước khi ngủ cô đã xem, phía trên hàng chục bức ảnh được chụp lén từ một góc độ, nó hoàn toàn trùng khớp với những bức ảnh trong những tin tức tài chính mới nhất. Mà vụ bê bối của lãnh đạo cấp cao Hằng Vinh vừa bị tung ra đã lên thẳng hot search.
 
Thẩm Tự nhấp một ngụm rượu, bị vị cay kích thích đến tỉnh táo hơn phân nửa, rũ mắt nhìn tài liệu.
 
[Tới rồi sao?]
 
Di động trên bàn rung lên tạo thành một đường cong, thông báo mới khiến màn hình sáng lên. 
 
Thẩm Tự liếc nhìn thời gian, lười nhắc ngồi dậy từ ghế nằm trên boong tàu, vẫy vẫy tay gọi người phục vụ: “Tại sao còn chưa cập bến?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
17:53.
 
Tại thời điểm này, theo lý nên về tới bến.
 
“Chào cô, du thuyền qua lúc kiểm tra xuất hiện một chút chuyện ngoài ý muốn, phòng điều khiển trung tâm đang điều tra, thời gian trở về bến bị chậm lại.” Nhân viên phục vụ cẩn thận giải thích “Tôi rất xin lỗi vì sự cố đã gây ra, mọi khoản phí tiếp theo sẽ được miễn, chúng tôi sẽ tận lực bồi thường tổn thất cho cô, hy vọng cô thông cảm cho.”
 
Thẩm Tự hơi nhíu mày, cũng không làm khó, cúi đầu, nhắn lại một tin ngắn. 
 
[Xảy ra chút việc nhỏ, chậm trễ ít thời gian.]
 
Tối nay bộ sưu tập trang sức cổ Tisiphone 1974 được trưng bày ở tiệc triển lãm mùa xuân của Sotheby’s. 
 

Vào nửa tháng trước, phòng đấu giá Sotheby’s và giám đốc điều hành trụ sở Eros đã nhiều lần gửi thư mời cho Thẩm Tự. Nguyên nhân là do một lần tình cờ gặp gỡ tại Lê Viên, nhà thiết kế chính của Eros, Simon,  vì cô nên đã tiếp tục làm bộ sưu tập trang sức Tisiphone 1974. Simon được mệnh danh là thiên tài trẻ nhất trong giới thời trang, anh ta nổi danh có tính tình cổ quái, nói chuyện độc mồm, hiện giờ lại vì một đoạn hí khúc và một ly rượu, mà vì một người phụ nữ phương Đông tiếp tục sáng tác tác phẩm kinh điển kia, vậy nên tin tức nhanh chóng lan rộng trong giới giải trí, trở thành chủ đề mới trong giới. Bên ngoài có rất nhiều tò mò về nữ thần của Simon, quyển tạp chí dưới chướng truyền thông Kinh Hạ cũng nhân cơ hội dùng Thẩm Tự để lăng xê, khiến không biết bao nhiêu người muốn nhân cơ hội này xem người phụ nữ kia có đẹp, xuất sắc như lời đồn không. 
 
Lúc đầu Thẩm Tự cũng lười để ý đến, nhưng cô thích tranh chữ cổ, mà trong buổi triển lãm mùa xuân lại có thứ cô thích…. “Linh sơn không thủy” và “Đào hoa du xuân đồ” của Chung lão tiên sinh, một bậc thầy trong giới hội họa Thượng Hải, vì thế cô dự định sẽ xuất hiện cùng bạn mình với tư cách trợ lý tham gia buổi đấu giá tối nay. 
 
Đáng tiếc thời gian trở về của du thuyền bị trễ. 
 
Thẩm Tự nằm trên ghế dựa ngủ thêm một lúc, mới khép áo choàng lại trở về phòng dành cho khách. Cô đang suy nghĩ làm thế nào để có thể tới đó, liền đụng phải một người.
 
Người này hơi quen mắt.
 
Đối diện một đám người đang đùa giỡn, người đàn ông trẻ tuổi ở giữa đang hút thuốc, trên tay đang nghịch chiếc bật lửa. Lúc người đàn ông nhìn thấy cô, rõ ràng hơi sửng sốt, anh ta quay đầu lại nhanh chóng nói gì đó với người phía sau, rồi cách mấy mét vẫy tay về phía cô: “Ôi, thật khéo nha em gái.”
 
Anh ta mặc kệ những người xung quanh, chậm rãi đi về phía cô: “Sao em cũng ở đây?”
 
Thẩm Tự híp mắt lại, suýt chút nữa không nhớ ra người này. 
 
Lúc trước ở Yên Kinh cô đã gặp qua anh ta một lần, nhưng ngay cả quen biết cũng không tính, cô thật sự không dám trèo cao, quen biết với vị công tử này.
 
Cô không có hứng thú chào hỏi với anh ta:“Tới ngắm cảnh đêm.”
 
“Cảnh đêm ở đây rất đẹp.” Triệu Đông Dương dường như hoàn toàn không nhận thấy cô lấy lệ cho xong, anh ta phòng túng kẹp điếu thuốc, hơi búng nhẹ điếu thuốc nói:“Nhưng mà một người xem không chán sao?” 
 
Anh đánh giá cô: “Dù sao trong chốc lát cũng không vào được bờ, đến chỗ tôi ngồi một lúc đi?”
 
Thẩm Tự mím môi, thản nhiên mà kéo ra khoảng cách, vừa khách sáo vừa xa cách nói: “Không cần.”
 
Cô ngước mắt lên nhìn đám người phía sau anh ta, nở một nụ cười lịch sự: “Bạn bè của cậu Triệu còn đang chờ đấy, tôi cũng không tham gia náo nhiệt này làm gì.”
 
Bạn gái anh ta mang theo vẫn luôn nhìn chằm chằm về bên này, ánh mắt oán hận giống như thiên đao vạn quả cắt qua người Thẩm Tự. 
 
Cách đó không xa còn có người huýt sáo, ánh mắt nhìn theo bóng dáng Thẩm Tự không chịu dời đi. Nhưng vừa xuất hiện ý tưởng trêu chọc đã bị Triệu Đông Dương trừng mắt dọa sợ.
 
Trong lòng Thẩm Tự kinh ngạc, cô biết Triệu Đông Dương thường chơi bời lêu lổng, nên không ngờ tới anh sẽ làm chuyện này.

 
“Có phải cô hiểu lầm gì không?” Triệu Đông Dương thấy thái độ cô lãnh nhạt, con ngươi chuyển động, vội vàng cười nói: “Haiz, tôi không có ý gì khác, chỉ là hôm qua thu được vài món đồ, vốn định để Trần lão xem thử, có điều cô ở chỗ này cũng như nhau. Tiền thù lao thì dễ nói, coi như tính giá gấp đôi cũng được.”
 
Anh ta lại bổ sung thêm câu: “Sẽ không làm chậm trễ cô lâu đâu, giúp tôi xem một chút được không?”
 
Anh ta cũng đã nói đến đây rồi, còn là ra vẻ nữa thì có vẻ quá giả.
 
Tuy rằng Thẩm Tự lười cùng người như anh ta hư tình giả ý, nhưng trên mặt vẫn thể hiện sự đồng ý, khẽ gật đầu “Tiền thì không cần, đồ vật ở đây phải không?”
 
“Ở đây, đều ở đây.” Triệu Đông Dương đưa mắt ra hiệu cho trợ lý cách đó không xa, rất khách sáo với cô, anh ta lùi lại bên cạnh một bước, dẫn cô vào bên trong: “Sao có thể để cô làm không công được? Cô cũng đừng khách sáo với tôi, cứ thoải mái ra giá đi.”
 
Hệ thống an ninh trên du thuyền rất tốt, những món đồ cổ kia được niêm phong trong hộp kính trưng bày, xung quanh có vệ sĩ riêng bảo vệ hai mươi tư tiếng đồng hồ, ngoài ra còn có trang bị dụng cụ giám sát.
 
Đưa mắt nhìn sang, là mấy bình sứ và đồ tráng men, ở giữa là một chiến mã mạnh mẽ thời Đường, men sứ sáng bóng. 
 
Là Đường Tam Thải.*
 
*Một loại gốm sứ tráng men thời Đường.
 
Mấy cái bình sứ đầu nhà thanh dễ phân biệt, không cần lãng phí thời gian, nhưng thứ khó phân biệt thật giả là con ngựa tam thải kia.
 
Thẩm Tự đưa tay sờ xuống thân ngựa, khẽ gõ vài cái, ánh sáng chiếu qua, dấu vết khác thường trên con ngựa phản chiếu qua các khe hở. Cô trầm mặc đứng dậy, dùng dụng cụ quan sát phần thân và lớp men.
 
Chỉ hai phút, cô đem con ngựa tam thải đặt lại chỗ cũ. 
 
“Thứ này lấy ở đâu?” Thẩm Tự bỗng nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi. 
 
“Bao Cổ Trai, nói là vừa tìm được dưới đáy biển, khiến tôi phải bỏ ra số này.” Triệu Đông Dương chìa ba ngón tay ra, quơ quơ “Ông già nhà tôi thích đồ cổ, bình thường rất thích sưu tầm mấy thứ này, giá cả cũng chấp nhận được nên tôi mới ra tay.” 
 
Thẩm Tự hơi ngừng lại, tháo găng tay ra: “Anh bảo người cất đồ đi, thứ này tôi nhìn không ra.”
 
“Đừng mà em gái à.” Triệu Đông Dương rõ ràng không nghe hiểu lời nói của người trong nghề: “Cô chính là học trò đắc ý của Trần lão, là học trò duy nhất được ông ấy thừa nhận là học trò ông ưng ý nhất, nếu cô cũng không nhìn ra, thứ này còn ai có thể nhìn ra nữa chứ.”


 
Mặc dù trong lời nói có vài phần nịnh bợ, nhưng Thẩm Tự đúng thật có thể gánh nổi mấy câu xu nịnh này.
 
Thành tựu của Thẩm Tự trong giới giám định đồ cổ và khôi phục hiện vật văn hóa khảo cổ quả thực rất cao, lúc đầu cô chỉ ôm tâm tư chơi đùa học tập với Trần lão, cũng không có ý gia nhập vào giới này. Nhưng thiên phú của cô cao, học thứ gì cũng vô cùng nhanh, không mất nhiều thời gian đã trở nên vô cùng xuất sắc. Trong ngành công nghiệp đồ cổ có câu “Nam Trần, Bắc Thẩm, Đông Lưu, Tây Chu”, ban đầu là những thương nhân thế kỷ trước vì để nâng cao giá bán đồ cổ mà nghĩ ra, lưu truyền đến bây giờ tự trở thành các phe phái. Năm ấy khi cô mười bảy tuổi kỹ năng đã nghiền ép bốn phía, chiếm lấy nửa chữ Thẩm.
 
“Vật phẩm cũng không tồi, rất tinh tế, lớp men mỏng, bên ngoài có ánh của vỏ sò, màu sắc dung hợp rất tự nhiên, đế trần rất mỏng, từ màu men đến tạo hình rồi chất lượng vỏ đều rất hoàn mỹ.” Thẩm Tự tận lực kiên nhẫn mà đưa ra lời giải thích tỉ mỉ: “Là đồ tốt.”
 
“Vậy đây là thật…”
 
“Đáng tiếc không phải là đồ cổ.”
 
Triệu Đông Dương ngẩn ra, sau khi phản ứng lại, nét mặt suy sụp: “Hàng giả?”
 
Anh ta chưa từ bỏ ý định hỏi: “Không phải, không có sai sót gì chứ? Tôi xem màu men cùng tạo hình đều rất chính xác mà.”
 
“Tay nghề rất xuất sắc, cách làm giả đồ cổ gần như nhìn không ra.” Thẩm Tự cầm đèn pin xem xét, gõ nhẹ xuống thân ngựa: “Chẳng qua vỏ thân rất khô, có thể thấy có chấm rất nhỏ màu đen trong đó, loại khoáng chất này chỉ công nghệ hiện đại mới làm ra được, hơn nữa vết nứt kia là mới, kiểu bình này thường không có vết nứt mới như thế. Đây hẳn là vì làm cũ đi mà chôn vùi dưới mặt đất vài thập niên.”
 
Cô đưa tay ném đèn pin cho trợ lý: “Nếu như cậu Triệu còn không yên tâm, có thể đi cùng đội ngũ giám định lần nữa.”
 
Còn có cái gì hay để giám định nữa?
 
Trong ngành đồ cổ này, lời của cô nói chính là thánh chỉ.
 
Sắc mặt Triệu Đông Dương kém giống như ăn phải đồ hỏng: “Giỏi thật đấy, đám lão già này dám tính kế tôi…..?”
 
Thật ra là do thứ này làm quá thật, đừng nói người thường dễ nhận ra , thạo nghề cũng có khi bị mắc lừa. Điều cấm kỵ trong giới là “lừa đảo cộng sự” Bao Cổ Trai chưa chắc đã có dũng khí mạo hiểm đắc tội khách quý, chỉ trách đồ dỏm làm quá giống.
 
Nhưng Thẩm Tự cũng không còn hứng thú ở lại đây, cũng chẳng muốn giải thích thêm: “Nếu đã giám định xong, tôi cũng không làm phiền anh nữa.”
 
Cô quay người muốn đi, lại bị người cản lại.
 
Lúc còn vài bước đến của, mấy vệ sĩ riêng xông tới, thân hình thẳng tắp đứng chặn trước cửa. Vệ sĩ riêng trưng ra khuôn mặt lạnh tanh, từ đầu đến cuối không nói gì, bộ dạng không nhúc nhích biểu lộ hôm nay ai cũng không được đi.
 
Thẩm Tự nhẹ nhàng nhướng mi, quay đầu lại cười như không cười liếc nhìn anh ta: “Anh có ý gì?”
 
“Không có ý gì cả.” Triệu Đông Dương lười biếng đứng thẳng người, nhìn chằm chằm cô hai giây, lời nói vẫn rất khách khí: “Có người muốn gặp cô.”
 
Anh đưa tay lên cằm: “Thương lượng một chút được không, cô ngồi yên ở chỗ này một lúc, được không?”

*
Trên lôi đài hội sở ngầm, Tề Thịnh và tuyển thủ chuyên nghiệp so tài mấy chiêu, tứ chi va chạm ầm ầm, cột trụ bốn góc lôi đài lay động dữ dội. Mái tóc đen của anh bị mồ hôi thấm ướt, cả người hết sức tập trung, giống như chỉ chờ lúc phát động.
 
Tổng trợ lý đứng bên ngoài nghe điện thoại, đợi đến khi kết thúc mới đi tới. 
 
Tề Thịnh im lặng ngẩng lên, khí áp toàn thân rất thấp, giống như hơi không vui.
 
“Đề án thu mua Hoàng Huyên đã ổn thỏa, các chuyên gia cố vấn chiến lược bên tổng bộ đã đưa ra lời đánh giá với hạng mục này, Từ tổng đang đợi anh xem qua rồi ký tên.” Trợ lý tìm tài liệu rồi đưa cho anh: “Mọi chuyện bên Nam Thành cũng thuận lợi, trước mắt không có đoàn đội nào dám tiếp nhận cục diện rối rắm của Hằng Vinh. Có điều chú hai anh liên tục thúc giục muốn gặp mặt anh, ngay cả ông cụ bên kia cũng hỏi qua, chuyện Nam Thành e rằng chú hai anh….”
 
“Ông cụ bên kia tìm một cái cớ từ chối đi.” Tề Thịnh không kiên nhẫn ngắt lời của anh ta, hơi rũ mắt tháo găng tay, anh không muốn nhiều lời vô ích: “Trước khi chuyện Hằng Vinh bị đè xuống, dùng chút thủ đoạn cạy miệng Hà Gia Vinh.”
 
Trợ lý làm theo.
 
Đám anh em bên cạnh đang chơi đùa, bên cạnh có mấy sinh viên cao đẳng bầu bạn, bọn họ đều trang điểm tinh tế, khuôn mặt non nớt có thể véo ra nước, mùi nước hoa nồng nặc. Có người kinh ngạc nhíu mày: “Suy cho cùng đó là chú ruột của cậu, cậu định đối đầu với ông cụ sao?”
 
Tề Thịnh kéo khóe môi dưới, không giống như đang cười nói: “Nếu ông ta muốn nhúng tay vào, tôi cũng không ngại kéo ông ta vào cùng.”
 
Trợ lý báo cáo xong còn đứng ở một bên, sắc mặt hơi chần chừ, dễ nhận thấy còn có việc muốn báo cáo. 
 
Suy nghĩ một lúc, anh ta mới hạ giọng nói: “Cô Thẩmđang ở gần đây, anh có muốn qua đó xem chút không?”
 
Ánh mắt Tề Thịnh hơi trầm xuống, anh không nói gì cả.
 
Đám bạn không để ý đến ánh mắt dần lạnh xuống của anh, một tay ôm eo bạn gái, hào hứng mà nhìn lồng chim trong phòng nghỉ, đổi đề tài: “Từ khi nào mà cậu lại thích nuôi đồ chơi này thế?”
 
Trong lồng sắt nhốt một con chim màu xanh ngọc, màu lông tất rực rỡ, viền mỏ dưới được màu vàng nhạt bao quanh.
 
Tề Thịnh vẫn không tiếp lời, đưa tay cầm ly thủy tinh bên cạnh, đầu ngón tay khẽ vuốt ve.
 
Một lúc lâu không nhận được lời đáp lại, đám bạn cũng không so đo, giống như vô tình mà nhắc nhở một câu “Thứ này đắt tiền dễ hỏng, trời sinh khó thuần hóa, khó nuôi dưỡng nhất, lại nhốt thêm hai ngày nữa, sợ rằng sẽ chết trong tay cậu.”
 
Lời này tuy vô tâm, nhưng lại giống như lời ám chỉ.
 
Mí mắt Tề Thịnh cũng không thèm nâng lên, anh thờ ơ xoay phật châu trên cổ tay, nở nụ cười sắc lạnh.
 
“Chẳng qua là thứ đồ chơi mà thôi, chết thì đổi con khác.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận