Vừa quay về trường, ta vội vã đi vào phòng học, Vệ phu nhân đã đến rồi, chỉ mấy câu lại gọi ta đi.
Lúc đầu đương nhiên là hỏi chuyện ta ở trong cung, thật khó cho bà còn nhớ được chuyện này, ta cũng nói lại chi tiết cho bà.
Trong chuyện này, ta và bà là cùng hội cùng thuyền, không cần phải giấu diếm, hơn nữa người sau màn kia hẳn cũng đã dần lộ diện rồi.
Ta cũng không muốn lại chơi trò đoán qua đoán lại nhàm chán nữa nên hỏi thẳng bà:
- Phu nhân là đang giúp Lục điện hạ tìm cách cho con vào bảng tài nữ đúng không?
Bởi vì ta hỏi bất ngờ, Vệ phu nhân nhất thời không kịp phản ứng, thất thần, thừa nhận cũng không phải mà phủ nhận cũng không xong, chỉ không nói gì. Nhưng vẻ mất tự nhiên thoáng qua trên mặt nàng đủ để chứng minh suy đoán của ta.
- Trận đấu thư pháp kia cũng là do lục điện hạ dặn dò? Ta truy vấn.
- Không phải, là tự ta thu xếp. Hắn chỉ dặn ta nghĩ cách để đẩy ngươi lên thôi.
- Vậy sau đó? Đẩy con lên rồi định làm gì?
Đẩy lên rồi không thể là không có mục đích gì. Hắn chẳng thân chẳng quen với ta, bỏ công ra nâng đỡ ta lên, ta có danh có lợi thì cũng có liên quan gì đến hắn? Hắn giúp ta tất là có mục đích riêng.
Vệ phu nhân nhíu mày nói:
- Những lời này chúng ta vào nhà rồi nói, đây không phải là nơi để thảo luận chuyện này.
Ta gật đầu nhìn nhìn bốn phía, quả là có mấy tôi tớ đang vội vàng nhưng thấy ta và Vệ phu nhân nói chuyện thì đều nghiêng tai lắng nghe. Giờ ta đã là nhân vật nổi tiếng trong thành Thạch Đầu này, nghe được chuyện thị phi của ta, nói ra ngoài hẳn sẽ rất ăn khách.
Đi vào phòng của Vệ phu nhân, ta còn chưa nói gì thì bà đã cười cười hỏi lại ta:
- Chẳng lẽ chính ngươi không biết hắn muốn gì? Nha đầu, hắn cũng không muốn hại ngươi. Hắn là loại người gì? Hắn là thái tử tương lai, là người sẽ làm hoàng đế! Ngươi có thể được hắn ưu ái thì đã là phúc mấy đời. Ta không hiểu vì sao ngươi lại cứ nghĩ rằng hắn có âm mưu quỷ kế, muốn hãm hại ngươi.
Ta cũng hỏi lại bà:
- Là một nam nhân có vô số phi tử, lại còn là người hỉ nộ vô thường, thích ngược đãi thê thiếp mà phu nhân cũng cho rằng là phúc mấy đời?
Bà không hé môi, qua hồi lâu mới nói:
- Hắn đối xử với ngươi là hoàn toàn bất đồng, hắn rất thích ngươi nếu không thì sao có thể tốn bao tâm huyết vì ngươi như vậy? Nói thế nào đi nước, hắn cũng đều đang giúp ngươi. Vì thành công của ngươi mà trải sẵn thảm đỏ cho ngươi.
- Nếu con đường này không phải là dẫn vào thâm cung, làm một phi tử bị ngược đãi thì con sẽ rất cảm kích.
Lần này, ngoài điều đó ra thì còn có một vấn đề vẫn luôn quanh quẩn trong óc ta: Có nên đem những lời sáng nay Vương Hiến Chi nói cho bà nghe không?
Nghĩ nghĩ, ta quyết định tạm thời không nói, chỉ thử hòi:
- Nếu, con nói là nếu, Vương Hiến Chi cũng muốn cầu hôn con thì con phải làm sao?
Bà rất nhanh nhạy, lập tức hỏi lại:
- Hắn đã cầu hôn ngươi?
Ta lắc đầu:
- Không có nhưng đây là chuyện sớm muộn đúng không? Huynh ấy thích con, điều này có là kẻ ngốc cũng nhìn ra được. Phu nhân là sư phụ của hắn, lại luôn thương yêu hắn như vậy. Giờ lại một lòng giúp đỡ lục điện hạ, chẳng lẽ phu nhân không nghĩ đến cảm giác của Hiến Chi?
Có lẽ lời này rất sắc bén, vẻ mặt Vệ phu nhân lập tức sầm lại. Ngữ khí không tốt:
- Đào Diệp, ngươi đừng tưởng rằng có mấy kẻ nam nhân đó làm chỗ dựa cho ngươi là ngươi có thể vô lễ trước mặt ta. Quay lại mười năm trước, lúc ta hô phong hoán vũ trước mặt đám nam nhân chẳng biết ngươi còn đang ở đâu. Nữ nhân ăn cơm thanh xuân mỹ mạo cũng chỉ được vài năm. Ta khuyên ngươi nên thức thời, đừng tưởng rằng bản thân có thể bám trụ được lâu.
Cho xin đi, sao lại kéo hai chuyện vào nhau? Nhìn bà một lòng du thuyết vì lục điện hạ, mặc kệ hạnh phúc của ta và Vương Hiến Chi, ta cũng chẳng khách khí thêm nữa, lúc này đáp trả lại:
- Con chỉ là nói về cảm nhận của Vương Hiến Chi mà thôi, liên quan gì đến nam nhân nào khác.
Bà đứng phắt dậy, chỉ vào ta nói:
- Ngươi đừng quên thân phận của mình! Ngươi chỉ là nha hoàn quét dọn trong nhà ta thôi, là hạ nhân của ta, ngươi có tư cách gì mà tranh luận với ta?
Ta cũng đứng lên:
- Đa tạ phu nhân còn nhớ rõ con chỉ là nha hoàn nhà người, chúng ta chỉ là quan hệ chủ tớ, một khi quan hệ kết thúc thì ai đi đường nấy, từ nay không chút liên quan, định tặng cho ai chứ?
- Ngươi…
Bà giận đến sôi lên nhưng lại không biết nên phản bác ta thế nào.
Ta đi đến trước cửa, không muốn ở lại căn phòng này thêm một khắc nào nữa. Bà lại bước dài, chắn trước mặt ta:
- Ai cho ngươi đi? Nếu ngươi là nha hoàn ta thuê về thì ta chính là chủ nhân. Chủ còn chưa nói xong mà hạ nhân đã bỏ đi, cha mẹ ngươi không dạy dỗ ngươi cẩn thận sao?
Ta lạnh mặt:
- Phu nhân muốn dạy dỗ thì cứ nói con là được rồi, đừng nhắc đến cha mẹ con, xin tôn trọng người đã khuất một chút.
Vệ phu nhân cũng ý thức được bản thân khi nãy quá nhanh mồm nhanh miệng, không nói thêm gì, chỉ là xua tay bảo ta ngồi xuống.
Ta cũng không thực sự muốn gây rối với bà, ta còn muốn ở trong trường học của bà làm công thêm nữa mà, đắc tội với chủ nhân thì có lợi gì cho ta? Hơn nữa, bà đối xử với ta cũng không tính là rất xấu, giờ chẳng qua là thấy lợi thì hoa mắt mà thôi.
Ngồi xuống rồi, ta cũng mềm giọng:
- Vừa rồi con nói chuyện quá khích xin phu nhân tha thứ. Thực ra con vội vã như vậy đều là lục điện hạ gây rối, sự tích kinh hồn của hắn hẳn phu nhân cũng từng nghe nói rồi. Người này đã đến nhà con vài lần, con đã tự mình lĩnh giáo sự dạy bảo biến thái của hắn, người từng chịu roi của hắn rồi, nghĩ đến thôi lại thấy nóng rát. Cho nên nhắc đến chuyện làm phi tử cho hắn thì con đã cảm thấy lưng lạnh toát, thực sự là không dám tưởng tượng.
Lúc này Vệ phu nhân mới kinh ngạc hỏi:
- Hắn đã đến nhà ngươi?
- Vâng. Lần đầu tiên thì mang theo roi, con bị hắn đánh cho lăn lộn trên đất, người đầy thương tích, chỉ còn lại nửa cái mạng mà thôi.
Ta cười khổ nói.
Nói tới đây, ta lại vén quần áo, trên người còn có chỗ vẫn mơ hồ nhìn được vết roi. Bởi lúc hắn đánh người thì thực sự là đánh, dùng sức rất mạnh, không phải là làm bộ làm tịch.
Vệ phu nhân hoảng sợ nói:
- Ta không nghĩ hắn thực sự biến thái như vậy, những lời đồn ta cũng từng nghe nhưng ta đều tưởng là tam điện hạ cố ý tung tin đồn để bôi nhọ hắn. Huynh đệ bọn họ tranh giành vị trí thái tử, mấy năm qua đều chửi bới lẫn nhau, tam điện hạ bị hình dung thành kẻ giả nhân giả nghĩa, lục điện hạ thì bị biến thành kẻ biến thái cuồng. Ta cũng chỉ nửa tin nửa ngờ. Không thể tưởng tượng được hắn lại thực sự biến thái như vậy, còn chạy đến nhà ngươi mà đánh ngươi. Đào Diệp, ta vừa rồi… thực sự xin lỗi ngươi.
Nhìn vẻ mặt áy náy của bà, ta cười xua tay nói:
- Phu nhân không biết chuyện này, tưởng rằng hắn thực sự thích con, sẽ cất nhắc, che chở con, cho con hạnh phúc. Phu nhân cũng là có ý tốt.
Lại đem mấy lần giao phong với lục điện hạ cho bà nghe, khi kể chuyện đặt bẫy, phấn ngứa thì bà cười khanh khách. Sau lại nghe chuyện bán chữ “cười” được số tiền lớn thì Vệ phu nhân không cười mà lại cảm khái nói:
- Khó trách lục điện hạ lại hao hết lâm lực để đẩy ngươi lên cao, quả nhiên là thông tuệ, người như ngươi không được chọn là tài nữ thì ai mới là tài nữ?
Lại còn khen ta như vậy khiến ta thật ngượng ngùng. Ta cúi đầu nói:
- Con cũng chỉ là cái khó ló cái khôn, tình hình lúc ấy, phu nhân nghĩ lại xem, nếu không khống chế được hắn thì chính là bị hắn chỉnh cho đến chết. Con thực sự sợ bị hắn đánh, mỗi lần ở cùng hắn đều cảnh giác gấp vạn lần, không phải là khoa trương đâu nhưng lông tơ trên người đều dựng đứng lên. Đấu trí đấu dũng với người như vậy là chuyện vô cùng vất vả, con thực sự không cố nổi. Thậm chí còn từng nghĩ muốn trốn đi thật xa.
Vệ phu nhân gật đầu, sau đó hỏi ta:
- Vậy ngươi và Vương Hiến Chi ở bên nhau thì sẽ không lo lắng sao? Tiểu tử kia cũng là cái đồ hay sinh sự, kiêu ngạo khó bảo, rất bá đạo mà.
Chuyện này đương nhiên ta biết:
- Nhưng tốt xấu gì Hiến Chi cũng không có đam mê biến thái gì cả, sẽ không có khuynh hướng bạo lực. Hơn nữa, nếu phu nhân là sư phụ của huynh ấy thì nên hiểu biết huynh ấy. Thực ra Hiến Chi là người rất chân thành, không giả dối, không điệu bộ, là người rất đáng để tin cậy.
Điều này Vệ phu nhân muốn không thừa nhận cũng không được:
- Đúng thế, đứa trẻ này, chính vì rất kiêu ngạo nên mới không chịu làm bộ làm tịch. Làm việc độc lập, không chịu chạy theo thế tục, thậm chí còn chẳng bao giờ hứng thú với việc làm quan, tranh giành công danh.
Ta cảm khái nói:
- Đúng vậy, nhà của Hiến Chi đã là gia tộc đệ nhất Đại Tấn, cho nên với huynh ấy mà nói sẽ không tồn tại chuyện dựa dẫm vào ai, nhà Hiến Chi đã đủ giàu có rồi, lại càng không cần cố gắng kiếm tiền nuôi sống gia đình, việc hắn phải làm chỉ là giữ vững sự cao thượng, khác lạ, thanh cao ấy ở trong xã hội thượng lưu hủ bại mà thôi.
- Khó cho ngươi đã hiểu hắn như vậy.
Vệ phu nhân đột nhiên cười, nhìn ta nói:
- Ngươi đã biết gia thế, dòng dõi của hắn như vậy thì ngươi chắc chắn cũng biết, nếu lấy hắn thì chỉ có thân phận gì thôi đúng không.
Ta ảm đạm nói:
- Con biết, chẳng phải là thiếp sao?
Vệ phu nhân kinh ngạc hỏi:
- Chẳng lẽ ngươi không ngại?
- Có chứ!
Đương nhiên ta rất để ý.
- Vậy ngươi tính sao?
- Để xem thế nào đã.
Vệ phu nhân không đồng tình nói:
- Ngươi định xem đến bao giờ? Ta nói cho ngươi, thanh xuân của một nữ tử cũng chỉ được vài năm có một số việc, qua rồi thì sẽ không còn được như lúc đầu nữa. Ngươi đừng để như ta, lúc trẻ có biết bao nhiêu nam nhân thích, quá kén chọn, đến lúc già rồi thì chỉ có thể làm một bà cô già mà thôi.
- Không phải, con không kén chọn gì ai.
Ta ngẩng đầu lên nghĩ nghĩ, vẫn quyết định không nói dự tính của mình cho bà, sợ bà vừa quay đầu đã lại đi mật báo cho lục điện hạ.
Ta tính là: Đầu tiên từ chối đề nghị của Vương Hiến Chi, dốc lòng tham gia kì thi tài nữ, sau đó nỗ lực kiếm được thứ tự cao, tranh thủ cho bản thân một chức quan, địa vị nhất định trong xã hội. Đến lúc đó, có lẽ Vương gia sẽ thay đổi cái nhìn về ta, để Vương Hiến Chi lấy ta làm vợ.
Ta biết quá trình này rất gian nan bởi vì người nâng đỡ ta là lục điện hạ, mục tiêu của ta lại là mượn điều này để được vào Vương gia. Cửa của lục điện hạ có qua được không, Vương gia có coi thân phận tài nữ của ta ra gì không cũng chưa ai biết được nhưng xem tình hình bây giờ thì ta cũng chỉ có thể liều mạng vậy thôi.
Nếu đến cả cơ hội tranh thủ mà ta cũng không thử thì chẳng phải ta đã làm thất vọng Vương Hiến Chi rồi sao? Làm thất vọng cả trái tim của chính mình nữa. Nếu dễ dàng bỏ qua như vậy thì ta còn chẳng bằng Thu Nhi.
Đang cúi đầu suy nghĩ, Vệ phu nhân đột nhiên nói:
- Nhìn tuyết rơi thế này, qua vài ngày nữa chỉ sợ sẽ đóng băng. Trận đấu thư pháp phải tổ chức sớm, ta thấy ngày mai đi!
A? Ngày mai?
- Có phải là quá vội rồi không?
Ta còn chưa chuẩn bị gì cả.
- Không có thời gian, ngươi về nhà đi, ngoan ngoãn luyện chữ, chuyện khác ta sẽ an bài người khác làm
- Vâng!
Nếu bà đã ra lệnh thì ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn làm theo.
Trước khi đi, ta lại nghĩ đến một vấn đề khác, do dự một hồi, vẫn quyết định nhắc nhở bà một chút:
- Phu nhân, có một việc chắc người cũng hiểu biết đúng không, là về Đới quý tần nương nương.
- Đới quý tần làm sao?
- Có phải là quan hệ của Đới quý tần và Hoàng Hậu rất căng thẳng?
Vệ phu nhân trầm ngâm một hồi rồi mới hỏi:
- Ngươi nghe chuyện này từ đâu?
- Cái này không cần nghe ai nói, chỉ cẩn thận quan sát là biết.
Ta nói lại biểu hiện hôm đó của Thái Châu và tiểu công công kia cho bà.
Ban đầu Vệ phu nhân không nói gì, cuối cùng mới cười như con hồ ly già:
- Thực ra chuyện này ta đã nghe thấy từ lâu rồi, nếu không ngươi sẽ nghĩ ta đi lại trong hoàng cung bao lâu như vậy mà còn không biết Đới nương nương là Đới Sở Sở sao?
Giờ đến lượt ta kinh ngạc:
- Người sớm đã biết Đới nương nương là cố nhân sao?
- Ừ!
Bà gật đầu nói:
- Bởi vì Hoàng hậu thích sưu tầm đồ cổ, cửa hàng ta thu được đồ gì quý thì đều mang vào cung cho bà xem. Một người hành tẩu trong cung đương nhiên phải mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, nếu không thì chết thế nào cũng không biết mất. Cho nên với chuyện Đới nương nương và Hoàng Hậu ta có biết. Chính là vì thế nên ta mới không đến bái phỏng Đới nương nương, mãi đến hôm qua vô ý gặp được, bị nàng nhận ra thì mới vậy.
Đáng thương cho Đới nương nương, ta dám cược lúc ấy bà tuyệt đối là chân tình, lại không biết vị “cố nhân” này đã biết sự tồn tại của bà từ tám trăm năm trước nhưng lại cứng rắn không để ý đến bà.
Nhưng cũng không thể trách Vệ phu nhân bạc tình, dân chúng áo vải một khi bị cuốn vào mâu thuẫn hoàng gia thì nguy hiểm cỡ nào khỏi cần nói cũng biết.
Bởi thế ta cũng không hỏi gì thêm. Chỉnh đốn trang phục, hành lễ rồi vội vàng cáo từ mà đi.
Vừa nghĩ đến ngày mai trận đấu thư pháp sẽ được tiến hành thì ta lại cảm thấy lo lắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...