Nghiễn Áp Quần Phương

Vội vã đứng dậy, ra cửa đón:

- Vương… Thất thiếu gia, thiếu gia đến đấy à?

Mỗi lần quýnh lên, ta sẽ gọi hắn thành “Vương thất thiếu gia” – điều mà hắn ghét nhất.

Vừa nghe thấy là Vương thất thiếu gia, Tố Tố cũng vội đứng lên. Lúc này, Vương Hiến Chi bước vào cửa, thấy trong phòng còn một cô nương thì khuôn mặt tối thui của hắn mới bình thường trở lại.

Chắc là Hồ nhị ca cũng sớm được nghe nói về kỳ nhân như hắn, thấy hắn đến đây, có lẽ là rất bất ngờ, không chào hỏi gì. Cứ đứng chắn giữa cửa, đến tránh đường cũng không tránh.

Ta đành phải thấp giọng nhắc nhở hắn:

- Hồ nhị ca, để khách vào nhà đi.

Hồ nhị ca bối rối, mặt đỏ bừng, miệng lắp bắp:

- À, đúng đúng đúng, mời vào, mời vào, Vương thất thiếu gia đại giá quang lâm, thật đúng là vinh hạnh cho kẻ hèn này.

Cho xin đi! Đây là nhà huynh sao? Còn cái gì mà “Vinh hạnh cho kẻ hèn này” nữa. Làm ăn buôn bán vài năm, coi như học được mấy câu khách sáo, nho nhã nhưng huynh cũng phải xem tình hình nữa chứ. Như bây giờ nói câu này, nghiễm nhiên coi mình là nam nhân ở đây, tên tiểu tử cuồng vọng kia sẽ vui sao?

Tệ nhất vẫn là, ta gọi Vương thất thiếu gia là vì đột ngột thấy hắn nên lắp bắp hô nhầm, nói ra đã biết mình sai. Hồ nhị ca lại cho rằng bình thường vẫn xưng hộ như vậy, cũng gọi theo. Cái này chính là phạm vào điều cấm kỵ của đại thiếu gia rồi.


Chỉ thấy Thất thiếu mặt mũi như mây đen dăng kín, không khách khí trừng mắt nói với Hồ nhị ca:

- Nơi này còn chưa tới lượt ngươi nói vẻ vang cho kẻ hèn này đâu. Không đọc sách thì đừng có nói loạn. Còn nữa, không được gọi ta là Vương thất thiếu gia!

Còn chưa vào nhà đã giương cung bạt kiếm như vậy, Tố Tố sợ ngây người, đứng ở bên không dám thở mạnh. Ta cũng hoảng hồn, lo lắng không biết nên làm sao cho phải.

Không thể ngờ được, Hồ nhị ca bình thường luôn ôn hòa, hiền hậu lúc này lại không chịu yếu thế, cứng giọng nói:

- Nơi này vốn là nhà ta, là phòng ta cho thuê, ta nói “vẻ vang cho kẻ hèn này” thì có gì sai? Đại thiếu gia đừng xem thường người khác như vậy. Đúng thế, giờ nhà ta nghèo như trước kia ta cũng từng đi học, cũng được bốn năm cho đến khi cha ta qua đời. Về phần gọi là Vương thất thiếu gia ta cũng chẳng thấy có gì sai. Chẳng lẽ thiếu gia không phải họ Vương. Ở nhà không đứng thứ bảy sao?

Lòng ta thầm kêu không ổn, thế này chẳng phải là bắt rận trên đầu hổ sao? Người kia chỉ vì một tiếng “Vương thất thiếu gia” đã đánh nhau với Tạ Huyền một trận, ngươi thì là cái gì.

Còn nữa, sức lực ở tay hắn lớn như vậy, chậu nước hai trăm cân còn có thể một tay bê lên được. Hắn thực sự nổi giận, chắc chắn Hồ nhị ca không phải là đối thủ của hắn.

Ta hoảng đến độ vội xông lên trước ngăn cản hai người, vừa bối rối vừa xấu hổ cười giải thích với Vương Hiến Chi:

- Thiếu gia bớt giận, huynh ấy không biết đây là điều kiêng kị của thiếu gia, không biết thì không có tội, xin thiếu gia tha thứ cho huynh ấy vô tâm đi.

Sắc mặt Vương Hiến Chi càng lạnh:


- Muội đang cầu xin thay hắn sao?

Lòng ta lại hoảng. Nếu đại thiếu gia lại để tâm vào chuyện vụn vặt, hiểu lầm ta thì nguy rồi.

Thôi, giờ có lẽ cũng là lúc nói rõ mọi chuyện. Hồ nhị ca cũng chẳng còn nhỏ, Hồ đại tẩu vẫn không có động tĩnh, Hồ đại nương còn mong bế cháu nữa. Nên nghĩ một cách để huynh ấy sớm không còn lòng dạ gì với ta nữa, như vậy mới có thể thực sự bắt đầu với Tố Tố.

Vì thế, ta bước lên trước, giữ chặt tay Vương Hiến Chi nói:

- Hai người bọn họ tốt bụng đến thăm ta, ngươi vừa tới đã cãi cọ với khách của ta, như vậy sẽ khiến ta rất khó xử.

Tạm thời cho đại thiếu gia một thìa thuốc mê, để hắn choáng váng hồ đồ không so đo gì nữa. Chiêu này hình như ta cũng làm vài lần rồi.

Quả nhiên, mấy từ “hai người bọn họ”, “khách” thật dễ lấy lòng người nào đó. Hắn lập tức tự động đổi vị trí, tự coi mình là “chủ nhân” còn hai người kia là “khách”.

Nếu đã là “chủ nhân” thì phải tỏ vẻ thoải mái, hiếu khách rồi.

Vì thế, mặt mũi đại thiếu gia từ u ám thành sáng trong, tươi cười hiền dịu nói:

- Thì ra là bằng hữu của muội, sao không nói sớm. Vị huynh đài này, đứng mãi ở cửa làm gì, mau vào uống trà đi. Tảo Tuyết, mang điểm tâm ra.


- Vâng thưa thiếu gia.

Tảo Tuyết vừa đáp lời vừa tìm kiếm xung quanh.

Trong phòng ta chỉ có một chiếc bàn, vài chiếc ghế, sau đó là hai cái tủ và một cái giường cùng với chạn bát để nồi niêu xoong chảo, không còn gì khác. Vốn chỉ là phòng cho thuê, ngoài đồ đạc cần thiết thì không thể mua thêm nhiều. Chỉ riêng mấy thứ này, chủ yếu vấn là Hồ đại nương cho nhà chúng ta mượn.

Giờ, bàn ghế chúng ta chiếm, đồ trong tay Tảo Tuyết không có chỗ để đặt.

Lúc này ta cũng đã nhận ra Tảo Tuyết, đã từng gặp ở Ô Y Hạng, chính là gia đinh đã ai oán nói: “Lúc trước không phải thiếu gia nói thích nhất viết chữ bằng mực nô tài nghiền sao”.

Nhìn ánh mắt khó xử của hắn, ta đành nói:

- Những thứ đó để tạm trên đất đi.

Vương Hiến Chi cũng để ý thấy phòng của ta rất đơn sơ, bất mãn nói với Hồ nhị ca:

- Không phải nói đây là phòng của nhà ngươi sao? Phòng cho người khác thuê chẳng có đồ đạc gì, ai mà ở được. Các nàng từ phương Bắc xa xôi đến, chẳng lẽ có thể mang theo đồ đạc bên người sao?

Hồ nhị ca bị nghẹn, mắt trợn trắng nhưng nhất thời lại không đối đáp lại được.

Ta đành phải chạy ra hòa giải:

- Thất thiếu gia, phòng cho thuê chính là như vậy, phòng của Hồ nhị ca đã là tốt lắm rồi. Nhớ ngày trước ta từ phương Bắc mới đến, tìm mấy ngày cũng không được phòng thuê, chỉ đành ở khách điếm. Lúc đó đã đi xem rất nhiều nhà, phòng bẩn thỉu không nói lại còn trống huơ trống hoác, ngoài vách tường ra thì chẳng có gì. Cuối cùng tìm được nhà Hồ nhị ca, thấy phòng có giường có tủ, cuối cùng chúng ta mới có chỗ đặt chân.


Đây là lời nói thật, có những phòng cho thuê rất đơn sơ chẳng có gì. Nhưng đại thiếu gia luôn sống trong nhà cao cửa rộng, phòng ốc hoa mỹ, một mình một viện riêng, đương nhiên cảm thấy phòng không có đồ là rất khó tin.

Nghe ta nói vậy, hắn dùng ánh mắt đau lòng nhìn ta, nhẹ nhàng nói:

- Tội cho muội rồi, đáng tiếc lúc đó ta còn chưa biết muội.

Cái gì chứ? Giờ ngươi biết ta rồi chẳng phải ta vẫn ở phòng cho thuê đơn sơ sao?

Ta nghĩ như vậy không phải là trách hắn, chẳng qua lời hắn nói ta không cho là đúng.

Mối người đều chỉ có thể chấp nhận số phận của mình, cố gắng dốc sức vì cuộc sống tiêu chuẩn của riêng mình, cố gắng làm việc, cải thiện. Gặp được đại quý nhân, sau đó một bước lên mây, quả cũng có người may mắn như vậy nhưng dù sao hiếm gặp, không thể coi đó là lý tưởng sống.

Tựa như ta, cho dù gặp được siêu cấp thiếu gia như Vương Hiến Chi thì sao? Hắn thực sự có thể thay đổi vận mệnh của ta? Sau khi hắn lấy tiểu thư quý tộc làm chính thất rồi lại nạp ta làm thiếp, đưa ta vào nơi hoa mỹ phú quý thì ta sẽ thực sự hạnh phúc?

Có lẽ còn chẳng bằng bây giờ. Cầu đường sống dưới tay chính thất, mỗi ngày sớm thỉnh an, tối thỉnh an. Ngày như vậy, nghĩ đã thấy khổ sở.

Còn chẳng bằng như ta bây giờ, ở trong căn phòng đơn sơ, làm công kiếm tiền nuôi gia đình. Ít nhất, ta còn được sống tự do tự tại.

Chỉ cần đám đầu trâu mặt ngựa không đến làm phiền ta, sức khỏe ta cũng không chống đối lại ta, những ngày tháng sống cùng muội muội, vốn chính là những ngày tươi đẹp.

Quá ngọt quá béo không phải là mùi vị thực tế, đơn giản mới là thật.

Đến khi nào mới có thể thoát khỏi mọi ràng buộc này, cùng muội muội sống bên nhau, tìm một nơi an lành để sống, ngắm Nam Sơn, uống rượu bên hoa cúc. Những ngày tháng đó thật nên thơ, thật hồn nhiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui