- Đào Diệp, sao ngươi lại chạy đến đây? Là một câu hỏi có chút vui mừng.
Ta đang cúi đầu đi xuống lầu ngẩng mặt lên nhìn, thì ra là Hoàn Tể. Ta cũng hỏi lại:
- Còn ngươi, lúc này ngươi phải ở trường học chứ, sao lại cũng chạy tới đây?
Hắn cười giải thích:
- Hôm nay nhà có việc đột xuất, cần tiếp đón một vị khách nên mới tới đây.
Ta nhìn quanh bốn phía, rõ ràng chỉ có một mình hắn mà:
- Khách của ngươi đâu?
- Vừa tiễn đi rồi. Hắn vẫy tay.
Không đúng mà, bây giờ còn chưa đến buổi trưa, làm gì có đạo lý sáng ra tiễn khách.
Nhưng nếu hắn đã nói như vậy, ta cũng không tiện truy hỏi đến cùng, hắn nói là tiễn thì là tiễn.
Loạng choạng đi xuống bậc thang cuối cùng, ta dựa vào tay vịn nghỉ ngơi một lát, ổn định lại rồi mới cáo từ hắn. Hắn đi theo sau ta hỏi:
- Ngươi đang định về nhà sao?
- Ừ!
Ta gật đầu, bối rối, bước thấp bước cao đi về phía trước. Lúc này đầu óc ta đã có chút không tỉnh táo, không có khả năng tán gẫu vu vơ với hắn, cho nên dứt khoát ngậm miệng, không nói gì. Lòng chỉ mong sớm đến bến đò, sớm về nhà.
Đi được một đoạn mới phát hiện Hoàn Tể vẫn còn đi theo sau. Ta quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi:
- Hoàn thiếu gia, ngươi… không phải là đang đi theo ta đấy chứ.
Hắn cười, thản nhiên thừa nhận:
- Đúng là ta đang đi theo ngươi mà!
- Vì sao?
Ta buồn bực, hắn đi theo ta làm chi?
- Nhìn ngươi lúc nào cũng có thể ngã xuống, ta không đi theo có được không? Vạn nhất nửa đường té ngã, chẳng phải ta vừa khéo có thể làm anh hùng cứu mỹ nhân? Đời này ta còn chưa được làm anh hùng bao giờ.
Ta cũng cười, thì ra Hoàn Tể là người thú vị như vậy, đúng là bình thường không phát hiện ra.
Nói thật, bốn vị thiếu gia trong trường, so sánh ra, hắn là người kém nổi bật nhất. Không, thực ra không phải vì hắn yếu thế mà là vì ba vị kia thực sự quá nổi bật, chói mắt cho nên hắn mới kém hơn một chút. Nếu hắn đứng một mình, nhất định cũng có thể trở thành người tỏa sáng nhất, gia thế, diện mạo của hắn cũng đâu có kém.
Nhưng giờ không phải là lúc thảo luận chuyện này, việc cấp bách bây giờ là, ta phải về trước khi tuyết rơi quá lớn. Nếu không, cơ thể ta bây giờ, còn chịu lạnh ở bên ngoài một hồi nữa thì đúng là mạng nhỏ khó giữ.
Lại khom người cáo từ hắn, ta lặng lẽ đi tiếp. Hắn có đi cùng hay không đều là tự do của hắn, dù sao lát nữa ta lại đi ra bến đò, lúc đó ta lên thuyền, chẳng lẽ hắn cũng lên theo?
Nhưng hắn lại thực sự vẫn đi theo đuôi ta, miệng còn khuyên:
- Đào Diệp, ngươi sinh bệnh, ở gần đây cũng có một y quán không tệ, ta dẫn ngươi vào xem, được không?
Ban đầu ta không tiếp lời, chủ yếu là vì không muốn tốn tiền uổng phí. Phong hàn thôi, về uống canh gừng, ngủ một giấc ngon thì sẽ không sao rồi, đến y quán gì chứ. Chỗ đó, bệnh nhẹ cũng khám thành bệnh nặng, hại người không đền mạng.
Sau đó, hắn vẫn đi theo ta như cái đuôi, miệng vẫn không ngừng khuyên, liều mạng muốn du thuyết ta đến y quán. Ta đành phải dừng lại, cau mày hỏi:
- Vì sao?
- Vì sao cái gì?
Hắn bị câu hỏi không đầu không đuôi của ta làm cho ngu ngơ.
Lời vừa ra khỏi miệng, ta đã có chút hối hận, có phải là quá đường đột không?
Nếu là bình thường, câu hỏi này ta sẽ không hỏi ra nổi, nhưng hôm nay, ta như bị bệnh làm cho hồ đồ, đầu óc rối loạn như tương, nghĩ cái gì nói cái đấy, cơ bản đâu có dùng đến não.
- Đào Diệp, đừng gọi ta là thiếu gia, mọi người đều là bạn tốt cùng trường mà.
Vẻ mặt hắn rất thành khẩn.
- Vậy ngươi có thể thành thật nói cho ta biết, rốt cuộc vì sao ngươi lại xuất hiện vào lúc vốn nên đang đi học?
Thực ra điều ta muốn hỏi là: “Ngươi có thể thành thật nói cho ta biết, có phải là ngươi theo dõi ta không?”
- Ta…
Hắn chần chừ, dừng một lát rồi mới nói:
- Là như vậy, khi nãy ta vốn tiễn khách ra bến đò. Người khách đó tối qua đi thuyền đến đây, tối nghỉ lại nhà ta, sáng ăn điểm tâm rồi lại đi. Vừa khéo ca ca ta lại không ở nhà, ta phải tiễn khách. Lúc tiễn hắn lên thuyền rồi ta lại thấy ngươi đi theo một nữ nhân vào tửu lâu kia. Ta sợ là người của công chúa đã tìm được ngươi nên lặng lẽ đi theo. Vì không tiện xông vào nên gọi chưởng quầy, bồi bàn thỉnh thoảng đi hỏi thăm, họ đều nói ngươi không sao, bên trong chỉ là đang nói chuyện nên ta cũng không đi lên. Sau đó quả nhiên thấy công chúa nổi giận đùng đùng bỏ đi.
Không đúng! Lúc hắn nhìn thấy ta, câu đầu tiên rõ ràng là: “Sao ngươi lại chạy đến đây?”, lúc ấy, vẻ mặt hắn là mừng rỡ, tựa như tìm một người thật lâu, cảm giác như “đi mòn giày sắt tìm không thấy” vậy.
Làm khó cho hắn, phải nói ra cả một tràng dài để che dấu, hơn nữa nghe qua cũng có vẻ hợp lý, đương nhiên ta cũng không vạch trần hắn.
Thôi đi, mặc kệ hắn là vì sao. Các đại thiếu gia luôn hành động tùy ý thích, tiểu nha hoàn quét dọn như ta không cần nghĩ phức tạp như vậy.
Cho nên ta cũng không hỏi đến cùng nữa, chỉ là nói bằng ngữ khí khẩn cầu:
- Hoàn thiếu gia, ta sợ công chúa đi tìm tiểu thư rồi, chính là tiểu thư Si Đạo Mâu, làm sao bây giờ?
Nếu đã muốn xin ý kiến của hắn, ta liền thẳng thắn, thành khẩn kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối cho hắn, chuyện này, quả thực ta đã xử lý quá xúc động.
Hoàn Tể nghe xong, nhưng không kinh ngạc, còn cười cười nói:
- Trận chiến tranh chồng này sớm muộn gì cũng phải bùng nổ. Ngươi yên tâm, Mật tỷ cũng không phải dễ dây, Cửu công chúa chưa chắc đã chiếm được tiện nghi.
Vậy là tốt rồi.
Nhưng vẫn còn một vấn đề rất quan trọng là:
- Tin thất thiếu gia và Si tiểu thư đính hôn là ta nói cho nàng, sau này thất thiếu gia liệu có trách ta không?
Xong rồi! Ta vẫn còn để ý đến cái nhìn của hắn như vậy. Ta hận, ta thầm phỉ nhổ bản thân vài lần.
Hoàn Tể thấy ta ảo não như vậy, lập tức an ủi ta:
- Không đâu, bọn họ muốn đính hôn cũng không phải tin gì lạ, hai nhà sớm đã bàn xong rồi.
Lúc mới nghe Tạ Đạo Uẩn nói Vương Hiến Chi phải đính hôn, cảm giác của ta là đau lòng, giờ lại là vô cùng phẫn nộ, là cảm giác bị vũ nhục. Nếu hai nhà bọn họ sớm đã có lời hứa hẹn, vị tiểu thư này khác nào là vị hôn thê của hắn.
Hắn đã có vị hôn thê rồi mà còn chàng chàng thiếp thiếp, tình ý triền miên với ta, coi vị hôn thê của hắn là gì? Coi ta là gì? Phụ thân hắn là Vương Hy Chi cũng là thành thân nhiều năm, ra làm quan bên ngoài không thể mang theo người nhà nên mới nạp thiếp bên ngoài. Hắn thì mới hơn 10 tuổi đã rải tình khắp nơi, tương lai, nữ nhân của hắn chỉ sợ còn nhiều hơn thúc phụ, bá phụ của hắn, đến phải ghi chép thành sách mất.
Đáng tiếc, ta vẫn còn khó chịu như vậy vì hắn, lòng như tro tàn như vậy, tự biến bản thân thành sống không sống nổi, đúng là ngu xuẩn.
Sau khi nhìn rõ thực tế, ta lại trở nên lạnh nhạt. Đến giờ khắc này, ta mới thật sự có thể hoàn toàn không đếm xỉa.
Đến ngay cả công chúa và tiểu thư đấu đá nhau thế nào ta cũng chẳng còn hứng thú. Chuyện chẳng liên quan đến ta, ta chẳng rảnh đi xem náo nhiệt, ta là người bận rộn đó.
Khi con người hoàn toàn buông tha cho thứ tình cảm nào đó, sẽ có cảm giác nhẹ nhàng không có chuyện gì quấy rầy bản thân nữa. Tỷ như ta bây giờ.
Bỗng nhiên nhớ tới vài câu thơ: “Tự bá chi đông, thủ như phi bồng. Khởi vô cao mộc, thùy thích vi dung”.*
Đúng là nữ tử cuồng dại, đáng tiếc ta không phải, sao phải “Đầu như cỏ bồng”? Ta phải mau chóng khỏe lên, lấy lại tinh thần để còn tham gia cuộc thi tuyển chọn tài nữ.
(* Đoạn thơ trích từ bài thơ Bá Hề: Đoạn trên đó có nghĩa là từ khi chàng sang Đông, thiếp một mình, đầu tóc rối như cỏ bồng, không phải vì không có phấn, sáp trang điểm mà vì trang điểm không để ai ngắm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...