Thấy Lục điện hạ ăn tát cũng không giận, ta cũng muốn gỡ bỏ nghi hoặc trong lòng, vì thế dứt khoát đi thẳng vào vấn đề:
- Người nọ là do người giết sao?
- Nếu ta nói không phải ta thì nàng sẽ tin chứ?
Hắn cười như không cười nói.
Không phải là hắn? Ta nhún vai cười lạnh:
- Không phải điện hạ định nói là Vương Hiến Chi giết chứ?
Hắn nghiêm mặt nói:
- Ta không nói như vậy nhưng quả thực người không phải do ta giết. Điều này ta có thể thề với nàng. Về phần có phải Vương Hiến Chi giết hay không thì ta cũng không biết.
Vẻ mặt hắn trông rất nghiêm túc, chẳng lẽ thật sự không phải do hắn giết?
Nếu không là hắn thì sẽ là ai? Ta thực sự không nghĩ ra được ai khác. Hay là, Tây Môn chết vốn không liên quan gì tới ta, chỉ là trùng hợp chọn đúng ngày để chết?
Mặc kệ kiểu gì thì:
- Quyết không thể là Vương Hiến Chi, điều ấy ta cũng có thể thề với điện hạ.
Ta nói như chém đinh chặt sắt.
Trong ánh nến, ánh mắt hắn trở nên nguy hiểm:
- Nàng thề với ta thay hắn? Hắn là gì của nàng? Các ngươi rốt cuộc có quan hệ gì? Còn nữa, đêm qua nàng đi đâu? Có phải là sau đó lại ở cùng hắn không?
Đối mặt với hàng loạt câu hỏi của hắn, ta vội giải thích:
- Đừng đoán mò, quan hệ giữa ta và hắn chỉ là đồng môn. Trên danh nghĩa ta là nha hoàn quét dọn của trường nhưng thực tế thì sớm đã được vào trong nghe giảng bài. Ta và bọn họ đều có tình đồng môn. Cho nên ta biết Vương Hiến Chi quyết phông phải là loại người điên rồ như vậy. Lúc ấy hắn thấy ta bị tên kia đùa giỡn thì quả thực rất giận dữ, hung hăng dạy dỗ người ta một trận. Nhưng sau đó chúng ta đi, chuyện cũng coi như xong, sao có thể tìm người giết Tây Môn? Nào có thâm thù đại hận gì?
Nghe xong lời này, hắn lại càng không thích, ép hỏi ta:
- Vậy nàng nghi ngờ ta, trong lòng nàng ta chính là kẻ điên rồ?
Chẳng lẽ không phải sao?
Ta nỗ lực đè nén sự khinh bỉ trong lòng nói:
- Đương nhiên không phải vậy. Nhưng điện hạ không thể phủ nhận thi thể này là do người sai thủ hạ làm? Đương nhiên ta cũng sẽ nghi ngờ người cũng là do điện hạ sai thủ hạ của mình giết. Nếu không sao người lại có được thi thể của hắn?
Hắn đang định nói gì đó thì ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, tiếp theo là tiếng Hồ nhị ca hỏi với vào:
- Đào Diệp, muội không sao chứ?
Ta sợ tới mức thở cũng không dám thở mạnh, ra dấu cho Lục điện hạ lui về phía sau giường, bởi vì cửa vốn không chốt, hắn chỉ cần hơi dùng sức đẩy thì cửa sẽ mở ra.
Qua một hồi lâu, ta mới giả bộ giật mình tỉnh giấc hỏi:
- Hồ nhị ca, muộn thế này rồi, huynh có chuyện gì sao?
May mà hắn không đẩy cửa vào, chỉ đứng bên ngoài nói:
- Khi nãy ta nghe thấy tiếng Đào Căn khóc, sau đó lại thoáng thấy bên này có người nói chuyện, chẳng lẽ là ta mơ ngủ?
Ta miễn cưỡng cười nói:
- Đúng thế, chắc chắn là huynh nằm mơ rồi, huynh lo lắng cho muội nên nghĩ nhiều rồi mới nằm mơ như vậy.
Hồ nhị ca nói:
- Ừm, cũng quá nửa là thế. Muội không có chuyện gì là được rồi, huynh về đây.
- Vâng, đa tạ huynh, vất vả rồi.
Hồ nhị ca đi rồi, Lục điện hạ trong phòng lại giận dữ nói:
- Nàng cũng có bản lĩnh lắm, trong trường học thì cùng đồng môn mắt qua mày lại, về nhà thì dây dưa với hàng xóm, cả ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt! Xem ra không thể để nàng ở ngoài mãi được, sáng mai nàng chuyển vào Vương phủ cho ta.
- Đa tạ, ta ở nơi này ổn lắm, không muốn chuyển nhà.
Ta vội tỏ rõ lập trường.
Chuyển vào Vương phủ ở? Chẳng phải ta sẽ rời vào những tháng ngày âm u không nắng, nước sôi lửa bỏng? Giờ thỉnh thoảng gặp hắn cũng đã A di đà phật, nếu lại chuyển vào hang sói ở thì chẳng phải sẽ bị hắn cắn cho chẳng còn xương cốt sao?
Thấy hắn hừng hực như thể sắp nổi bão, ta vội nói sang chuyện khác, thúc giục hắn:
- Chuyện đó chúng ta nói sau được không? Giờ trời sắp sáng rồi, xin điện hạ mau gọi người vào đưa thi thể về đi.
- Cuối cùng cũng biết cầu xin ta? Được rồi, được rồi, ta thích nàng cầu xin ta.
Không thể ngờ được những lời này lại có thể lấy lòng hắn, cũng có thể thay đổi sự chú ý của hắn.
Hắn đặt tay lên miệng, cúi đầu huýt gió một tiếng. Bên ngoài cửa lập tức có người hỏi:
- Điện hạ triệu hồi thuộc hạ có chuyện gì?
- Mấy người các ngươi vào đây.
Mấy hắc y nhân đẩy cửa đi vào, hắn chỉ vào thi thể trên đất nói:
- Đem cái này ra ngoài, lén trả về chỗ cũ.
- Vâng!
Mấy người đó không hề dị nghị, khom lưng đáp. Sau đó nhanh chóng bao người này lại rồi xách ra ngoài.
- Đợi đã!
Ta dặn với theo:
- Các ngươi mang trả về chỗ cũ rồi nhớ vứt chăn đi, phải vứt ở chỗ không ai thấy biết chưa?
Nếu bọn họ không vứt chăn của ta đi, vạn nhất gặp phải thần thám, tìm hiểu ngọn ngành, tra ra đến chỗ ta thì chẳng phải là ta thảm rồi?
Lục điện hạ cũng dặn dò:
- Làm theo lời tiểu thư dặn dò!
- Vâng!
Những người đó lại đồng thanh đáp rồi sau đó nhanh chóng biến mất trong bóng tối.
Từ bao giờ thân phận ta đột nhiên cao quý vậy, từ nha đầu biến thành tiểu thư?
Thi thể đưa đi rồi, kẻ trộm xác chẳng lẽ còn ở lại để lên công đường thú nhận? Đương nhiên phải mau tiễn ôn thần đi.
Vì thế ta vội cảm ơn:
- Đã nửa đêm rồi, điện hạ cũng về nghỉ ngơi đi thôi. Tuy rằng thứ đó là do người làm nhưng tốt xấu gì người cũng đã bảo thủ hạ thu dọn, ta cũng chẳng nói được gì. Ta chỉ hi vọng, lần sau không còn phải nhìn thấy những chuyện đáng sợ như vậy nữa. Điện hạ đừng quên, Đào Diệp chỉ là nữ tử, vừa rồi không phải ta không sợ, ta cũng sợ suýt chết. Nhưng ta không dám kêu vì sợ bị mọi người biết, cũng sợ khiến muội muội hoảng hốt. Xin điện hạ giơ cao đánh khẽ, về sau bỏ qua cho Đào Diệp đi.
- Buông tha nàng là chuyện không thể!
Câu đầu tiên của hắn khiến ta giận đến tròn mắt. Nhưng sau đó hắn lại cười nói:
- Nhưng bổn vương có thể hứa với nàng, về sau sẽ không làm chuyện đáng sợ như vậy nữa. Nàng nói đúng, thứ này với tiểu cô nương quả thật rất khủng bố. Lần sau ta sẽ mang thứ gì đó không quá khủng bố đến. Nói thật, giờ ta thực sự rất thích nàng, dọa nàng sợ chết chẳng phải là quá đáng tiếc?
Hắn vui vẻ nói, dường như tâm tình rất thoải mái.
Ta vội khom mình hành lễ:
- Vẫn xin điện hạ khai ân, về sau đừng chỉnh Đào Diệp thê thảm nữa, Đào Diệp thực sự không thể chống đỡ nổi.
Có lẽ lúc mới ngủ dậy cũng chỉ mặc thêm chiếc áo khoác, sau đó lại sợ tới mức toát mồ hôi lạnh. Lúc này, cúi người một chút mà đã đầu vàng mắt hoa, hơi lảo đảo, suýt thì ngã sấp xuống.
Hắn vội chạy đến đỡ lấy ta, thân thiết hỏi:
- Nàng sao rồi? Thực sự hoảng sợ?
- Điện hạ nói thử xem?
Ta giận dữ lườm hắn một cái.
Hắn vươn tay sờ trán ta:
- Ai dà, không hay rồi, bị sốt rồi. Chuyện hôm nay đều tại ta, đùa quá trớn. Nàng mau lên giường ngủ đi, ta lập tức phái người về mời ngự y đến. Lại bảo hai nha đầu đến hầu hạ nàng.
Ta giận dữ nói:
- Coi như ta cầu xin người, mau đi về đi thôi, ta không sao, ngủ một giấc là được rồi. Còn ngự y cung nữ gì gì đó thì trăm ngàn lần đừng sai tới chỗ ta. Những người đó xuất hiện, sau này ta cũng khó mà sống yên ở đây được.
Thế thì tương đương chứng thực rằng ta là nữ nhân bên ngoài của Lục điện hạ. Cái này cũng chẳng phải tiếng tốt lành gì. Rõ ràng là cô nương trong trắng, lại chưa thành gia thất mà đã thông đồng với nam nhân, bất kể nam nhân đó quyền thế cỡ nào cũng không tránh được bị láng giềng châm chọc.
Hắn lại tỏ vẻ cầu còn không được:
- Ta vốn cũng không muốn để nàng ở lại đây mà. Giờ nàng bị bệnh càng không thể ở bên ngoài. Cũng không cần chờ đến mai sáng nữa, giờ ta đưa nàng về Vương phủ thôi.
Nói tới đây, hắn lại tiếp tục đưa tay lên miệng định huýt sáo gọi người. Ta hoảng, vội kéo tay hắn xuống:
- Không cần gọi, đêm hôm khuya khoắt. Dù ta có chuyển nhà thì cũng phải chọn ngày hoàng đạo chứ.
Xem ra chỗ này thực sự không thể ở, đêm nào hắn cũng làm ầm ỹ như vậy, phân nửa là mọi người xung quanh đã phát hiện ra, chỉ là mọi người sợ chuốc họa đến thân nên giả vờ không biết thôi.
Hắn thừa cơ cầm tay của ta, vui mừng nói:
- Nàng đồng ý chuyển?
Ai đồng ý?
Sợ hắn hiểu lầm, ta sốt ruột nói:
- Sao điện hạ lại thấy gió thì nói là mưa. Ta chỉ đang nói chuyện mà thôi, chưa nói là ta sẽ chuyển? Hơn nữa, đêm hôm khuya khoắt chuyển nhà, đánh thức mọi người xung quanh, chẳng phải ta sẽ bị mắng cho chết?
- Ai dám! Hắn trừng mắt.
Hắn lại nổi cơn hung hăng, cứng rắn nói:
- Bổn vương muốn nàng chuyển, nàng phải chuyển.
Ta vội tự kiểm điểm, vừa hoảng lên thì đã quên mất thân phận và cách làm người của hắn. Đây chính là giao tiếp với ma đầu đó. Vì thế ta dùng ngữ điệu ôn hòa, thậm chí là cầu xin để nói:
- Đa tạ điện hạ chịu tiếp nhận tỷ muội Đào Diệp nhưng muội muội Đào Diệp từ khi sinh ra đều là do Hồ đại nương ở cách vách trông nom. Con bé này sợ người lạ, chỉ cho ta và Hồ đại nương bế, người khóc đụng vào thì sẽ khóc toáng lên. Ta đến Vương phủ của người, cả ngày bế đứa trẻ khóc lóc ầm ỹ, người cũng sẽ thấy phiền toái.
Hắn nghĩ nghĩ, gật đầu nói:
- Vậy chờ muội muội nàng lớn một chút thì nàng chuyển vào thôi. Nhưng có điều, ta nhớ nàng thì sẽ đến gặp nàng bất cứ lúc nào đó.
- Được, được được!
Ta vội gật đầu không ngừng, mặc kệ thế nào, cứ tống ôn thần này ra khỏi cửa rồi tính. Chuyện sau này thì từ từ rồi nghĩ cách.
Khuyên can mãi, cầu xin ngàn vạn lần thì cuối cùng hắn mới động chân, đi ra cửa. Ta đứng cửa cáo biệt hắn, gió lạnh thổi tới, bất giác ta rùng mình.
Cảm giác choáng váng, hoa mắt ập tới. May mà ta kịp thời nắm được chốt cửa thì mới không ngã xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...