Sau chuyện phấn ngứa, vài ngày sau lục điện hạ không tới, ta cũng được an ổn vài ngày.
Nhưng lại có phiền não khác: Dường như hàng xóm láng giềng đã phát hiện ra chút chuyện. Quen thân như nhà Hồ đại nương thì hỏi thẳng. Không quen thân thì nhìn ta bằng ánh mắt quái dị, thậm chí còn chỉ trỏ sau lưng.
Chẳng có cách nào, ta đành thừa nhận mọi chuyện với Hồ đại nương.
Lúc nói, lòng ta rất bất an, sợ chuyện phiền phức bị phát hiện thì quan hệ chủ thuê nhà với khách trọ giữa chúng ta sẽ biến mất. Bọn họ đều là dân đen tóc ngắn, sợ nhất chính là gặp chuyện phiền toái. Thanh danh của lục điện hạ chẳng tốt đẹp gì, lại quá thế lực không thể trêu vào, còn không cho người ta tránh đi sao?
Không thể ngờ được, Hồ đại nương nghe xong lại nói:
- Cẩn thận ứng phó, cũng đừng sợ. Nếu hắn một lòng muốn làm hoàng đế thì sẽ không dám quá lỗ mãng. Cái gọi là “Chuyện lành chẳng được nói ra, chuyện ác lại thấy bay xa nghìn trùng”, thành Thạch Đầu lớn như vậy, hắn cũng không muốn mất sạch thanh danh chứ.
Lúc này, Hồ nhị ca mỉm cười:
- Hắn còn có thanh danh sao?
Hồ đại nương không cho là đúng:
- Chuyện hắn ngược đãi nữ nhân chung quy cũng chỉ là lời đồn đại. Hơn nữa, hắn và những nữ nhân đó cũng là hai bên tình nguyện, không nghe nói hắn cưỡng đoạt ai? Cái này với ức hiếp dân chung, làm hại dân gian là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nếu thanh danh hắn quá xấu thì phụ hoàng hắn đã không suy nghĩ đến việc lập hắn làm thái tử.
Ta nghe mà vội gật đầu. Càng ở chung càng cảm thấy Hồ đại nương là nữ nhân rất trí tuệ, không phải là bất kì ai cũng có thể sánh bằng.
Chỉ có biểu hiện của Hồ nhị ca hơi lạ, ngay từ đầu đã vùi đầu ăn cơm, hình như không dám nhìn ai. Sau đó cuối cùng mở miệng, lại là hỏi ta:
- Đào Diệp, muội sẽ không thực sự lấy hắn chứ?
Ta bị hắn hỏi cho ngớ người, đến khi lấy lại tinh thần thì mới buồn bực hỏi:
- Sao Hồ nhị ca lại hỏi vậy?
Hồ nhị ca chua chua nói:
- Ta thấy lục điện hạ kia hình như là rất coi trọng muội, chẳng lẽ muội không muốn lấy hắn, làm Vương phi sao?
Ta nghẹn luôn, nửa ngày sau vẫn chưa nuốt trôi được. Hồ đại nương vừa vỗ lưng ta vừa giận dữ mắng con:
- Diên Hi, con đừng nói lung tung, xem Đào Diệp sợ này.
Hồ đại tẩu vội đứng dậy châm trà, ta đón lấy uống hai ngụm rồi mới đáp lời:
- Hồ nhị ca, huynh đang nói gì thế? Người ta là Vương gia, là tới đùa bỡn dân nữ, chẳng liên quan gì đến cưới xin cả.
Hồ nhị ca lại nói một câu rất khó hiểu:
- Còn chưa biết là ai đùa giỡn ai đâu. Vốn tưởng là đùa giỡn người, kết quả lại phát hiện bản thân mới là người bị đùa giỡn. Đến lúc đó, người bình thường cũng phải chịu thua, từ đây về sau chấp nhận số phận thôi, phụ thuộc vào người khác.
Ta buồn cười hỏi lại:
- Không phải huynh định nói tiếp là, thật lòng muốn chịu thua rồi lấy thân báo đáp chứ?
Hồ nhị ca nhìn ta một cái rất mất tự nhiên, muốn nói lại thôi.
Ta dằn đũa, nghiêm khắc hỏi hắn:
- Có chuyện tất có nguyên nhân, đột nhiên huynh hỏi như vậy, có phải là huynh vốn muốn kiếm nhiều tiền, kết quả là tự đẩy bản thân mình đi, hơn nữa giờ đã phải chấp nhận số phận, phụ thuộc vào người khác?
Mấy hôm nay hắn luôn về muộn, nếu ta đoán không sai, tám chín phần mười là đi đánh bạc rồi.
Nam nhân về trễ thậm chí cả đêm không về, sẽ chẳng có gì ngoài hai lý do: Một là đến thanh lâu hai là đến sòng bạc. Thanh lâu hẳn huynh ấy sẽ không đi nhưng sòng bạc thì khó tránh. Huynh ấy phát tài quá nhanh, luôn muốn làm ăn lớn hơn, lần trước chút tiền ta đưa với huynh ấy mà nói căn bản chỉ như muối bỏ biển. Người một khi quá muốn thành công thì sẽ không tránh được những suy nghĩ lệch lạc. Không đi theo đường chính mà đi đường ngang ngõ tắt để nhanh làm giàu.
Hồ nhị ca nghe xong cả kinh, suýt thì rơi cả đũa. Yên lặng hồi lâu, đột nhiên khóc hu hu, miệng ngập ngừng:
- Đào Diệp, huynh có lỗi với muội, tiền nhập cổ của muội, sau này huynh sẽ nghĩ cách trả muội.
Lúc này Hồ đại nương cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, buông đũa hỏi:
- Diên Hi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Truy vấn một hồi, Hồ nhị ca chỉ đành khóc rống, nước mắt như mưa, thì ra gần đây huynh ấy thực sự mê cờ bạc, hơn nữa đã thua cả cửa hàng, hiện giờ lưu lạc đến mức độ phải làm việc cho sòng bạc.
Hồ đại nương giận đến run người, chỉ vào Hồ nhị ca nói:
- Phụ thân ngươi chết sớm, ta là quả phụ nuôi các ngươi lớn lên dễ sàng lắm sao? Cá ngươi báo đáp ta như vậy?
Hồ đại ca, Hồ nhị ca, Hồ đại tẩu đề vội quỳ xuống trước mặt Hồ đại nương. Hồ nhị ca dập đầu với Hồ đại nương cam đoan, về sau tuyệt đối sẽ không bài bạc nữa.
Ta vội về nhà, lấy tiền hôm qua lừa đảo được Lục điện hạ ra, lấy ra 20 cất đi, còn lại 100 mai đều mang qua nhà Hồ đại nương, đặt trong tay Hồ nhị ca nói:
- Nam tử hán đại trượng phu, ngã từ đâu thì đứng lên từ đó, khóc lóc có ích lợi gì? Nếu huynh thực sự hiếu thuận, không muốn mẫu thân lo lắng nữa thì giờ đứng lên, cầm tiền này đi chuộc lại cửa hàng. Nếu người ta không cho chuộc thì mau mở cửa hàng khác.
Nhà Hồ đại nương thấy nhiều tiền như vậy thì đều sợ hãi đến ngây người, Hồ nhị ca biến sắc:
- Đào Diệp, chắc chắn là Lục điện hạ kia cho muội đúng không? Không phải là muội đã…
- Huynh câm miệng lại đi!
Ta quát lớn:
- Muội là loại người như vậy sao? Tiền này đúng là hắn cho ta nhưng không phải như huynh nghĩ.
- Vậy vì sao mà có. Hắn hỏi đến cùng.
- Muội có cách của muội, dù sao cũng sẽ chẳng bán thân. Tin hay không tùy huynh!
Nếu không làm gì ám muội thì đương nhiên ta có thể nói năng đường hoàng.
Đang lúc này, ngoài cửa đột nhiên có một đám người xông vào, tên cầm đầu cầm một tờ giấy, mở ra trước mặt Hồ đại nương rồi nói:
- Lão thái thái, bà nhìn cho kĩ, đây là biên lai cầm đồ con bà tự tay kí tên. Hắn nợ tiền trang chúng ta năm ngàn tiền, mỗi ngày tính lãi gấp đôi, giờ đến hôm nay vừa khéo mười ngày, con bà đã thiếu chúng ta năm vặn. Cửa hàng của hắn nhiều lắm cũng chỉ mấy ngàn, đến số lẻ cũng chẳng đủ. Cũng may nhà bà có mấy giang phòng, hôm nay chúng ta đến để thu phòng đây.
Nói xong vung tay lên, đám thủ hạ bắt đầu chuyển đồ.
Hồ đại nương như hóa đá, đến khi lấy lại tinh thần thì đến tủ quần áo cũ kĩ của bà cũng đã bị chuyển ra vườn.
Hồ nhị ca cầm lấy biên lai kia, nhìn trái nhìn phải, như bị thần kinh lặp đi lặp lại một câu:
- Không đúng, rõ ràng tính lãi chỉ tính một phần, sao giờ lại thành ra thế này? Sao lại như vậy? Không đúng!
Hồ đại nương vốn đang giận dữ mắng những người đó, tự nói con mình quyết sẽ không vay nặng lãi nhưng nghe xong lời này của Hồ nhị ca thì mới biết đó là thật.
Đảo mắt, Hồ đại nương ngã xuống.
Hai huynh đệ họ Hồ bất chấp mọi thứ, vội xông lên kêu khóc gọi mẫu thân. Cũng may chỉ là ngất, qua một hồi là tỉnh lại.
Ta vội đưa túi tiền cho những người đó:
- Ở đây vừa vặn có năm vạn tiền, ta trả thay Hồ nhị ca. Các ngươi mau chuyển đồ về rồi biến đi cho ta.
Tên cầm đầu mặt hung tợn cười hì hì:
- Tiểu mỹ nhân sao không nói sớm, hại ta và các huynh đệ vất vả một chuyến. Được rồi, nể mặt mỹ nhân, không đòi tiền trà nước nữa. Các huynh đệ, đã có người trả tiền thay Hồ chưởng quỹ thì các ngươi cũng mau chuyển đồ về đi.
Lúc này, ta đã thoáng đoán được là có chuyện gì xảy ra. Hồ nhị ca bị người dụ dỗ đi đánh bạc rồi sẽ bị bọn vay nặng lại này thiết kế hãm hại, cái này đâu phải chuyện ngẫu nhiên.
Khó trách người nọ mấy hôm nay đều không xuất hiện, ta còn đang buồn bực cơ. Thì ra hắn thay đổi kế sách, muốn rút củi đáy nồi, làm cho ta không có đường lui.
Chỉ đành liên lụy gia đình Hồ đại nương, vì ta mà bị hoảng sợ như vậy. Nay, chỉ khi ta rời khỏi nơi này thì thì cuộc sống của bọn mới có thể bình thường trở lại.
Nghĩ đến sau này sẽ không bao giờ có thể ở bên bọn họ nữa, ta đau lòng rơi lệ.
Trời ạ, ta đang dây vào ôn thần nào thế này?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...