Nghiễn Áp Quần Phương

Lúc tiễn huynh ấy về, rõ ràng là tiễn huynh ấy mà kết quả là lại bị huynh ấy kéo đi.

Thuyền hoa nhà huynh ấy chúng ta đã từng ở trên đó một đêm. Chuyện này lúc còn tham gia thi tuyển tài nữ đã trở thành tâm bệnh của ta, sợ bị người “tố giác” rồi lại thêm mắm dặm muối, biến thành tin nóng hổi.

Nếu nói vậy thì chỉ sợ ta cũng như tỷ tỷ của Dữu Sướng, tuyên bố rời khỏi trận đấu rồi hốt hoảng trốn đi đâu đó để tránh sóng gió.

Giờ nhớ lại vẫn khiến ta cảm thấy buồn bực: Lẽ ra lúc ấy tố giác chuyện này còn dễ dàng hơn tố giác tỷ tỷ của Dữu Sướng nhiều. Tỷ tỷ của Dữu Sướng và tình nhân hẹn hò chắc chắn là rất kín đáo, người biết hẳn là rất ít. Mà chuyện ta và Vương Hiến Chi ở trên thuyền suốt một đêm thì người biết lại rất nhiều, Ngoài tùy tùng của Vương Hiến Chi, người trông thuyền của Vương gia và lão Mai thì còn có Lục điện hạ và Cửu công chúa và tùy tùng của bọn họ.

Nghe khẩu khí của Lục điện hạ cũng chính là đương kim Thái tử thì sau đó bọn họ đã đoán ngay ra được ta vốn không hề rời khỏi chiếc thuyền kia mà cùng Vương Hiến Chi ở trên thuyền suốt một đêm. Mấy chục con người, chỉ cần một người nói thì Si Đạo Mậu có thể dựa vào manh mối này mà tra đến ngọn ngành. Muốn kéo ta xuống thì có thể tìm kiếm dấu vết qua những hoạt động thường ngày của ta. Cho nên mãi không thực hiện được thì chỉ có thể nói, đúng như một nhà bình luận nào đó, người ủng hộ đứng sau lưng ta quá mạnh.

Người ủng hộ kia ngoài chút biến thái ra thì đối xử với ta vẫn không tệ.

“Nơi này gió lớn, chúng ta tìm chỗ khác ngồi đi.” Vương Hiến Chi đề nghị.

“Được.” Ban đêm trên sông, gió sông thôi thực sự lạnh hơn nơi khác rất nhiều.

Nhưng không đúng, “Thuyền này sao lại đang đi?” Ta ngẩng đầu hỏi huynh ấy. Đã nói là chỉ ngồi cùng huynh ấy một lát, chờ đến khi thuyền nhổ neo thì ta đi xuống.

“Thuyền vẫn đang chạy mà.” Huynh ấy cười rất vui vẻ.

- Lúc thuyền chạy sao không gọi muội?


Người ta đi tiễn khách mà, sao lại đi luôn cùng khách được.

- Ta có gọi nhưng muội như có tâm sự, căn bản không để ý đến ta. Nói cho ta biết, muội vừa nghĩ cái gì?

- Muội… lên thuyền này đương nhiên là nghĩ đến chuyện hôm đó.

Thừa nhận điều này tuy có chút ngượng ngùng nhưng còn tốt hơn để huynh ấy biết ta vừa nghĩ đến nam nhân khác.

Trong ánh đèn đuốc lay động, huynh ấy cười thật mê hoặc: “Đêm nay chúng ta lại ở đây được không?”

Ta đã nói mà, cười ái muội như thế, thì ra là có chủ ý này. Ta hung hăng lườm Hiến Chi rồi nói: “Huynh nghĩ hay nhỉ! Vừa rồi cố ý không gọi muội muội còn chưa thèm tính sổ đâu.”

Nụ cười của Hiến Chi lại càng ái muội: “Thế thì vừa khéo, buổi tối chúng ta ở đây, muội từ từ tính sổ với ta.” Lại còn chớp chớp mắt nhìn ta, đáng thương nói: “Muội yên tâm, mặc kệ muội tính toán thế nào ta cũng đều sẽ nhẫn nại, tuyệt đối không nhảy thuyền, chạy trối chết đâu.”

Ta bất đắc dĩ lắc đầu, lẩm bẩm: “Làm sao bây giờ, mới ra khỏi trường học được mấy ngày mà đã thành ra thế này, tương lai thật nguy hiểm đây.” Nhưng trăm ngàn lần đừng biến thành đại thiếu gia phong lưu miệng lưỡi trơn tru mới được.

“Cho nên”, người nào đó càng ai oán nói: “Muội phải mau chóng gả cho ta, quản ta thì ta mới không thay đổi.”

“Huynh…” thiếu gia, kiên quyết chống lại công tử phong lưu!

Ta thất bại, đi vào gian phòng đã từng ngủ qua một đêm, nơi này quả nhiên là ấm áp hơn nhiều.

Thấy vẻ mặt do dự của ta, Hiến Chi cũng không đùa giỡn nữa, ngồi xuống bên cạnh, giữ chặt tay ta rồi nói: “Muội yên tâm, lần trước là thực sự không có cách nào nên mới giữ muội ở lại đây. Lát nữa thuyền đưa ta lên bờ, ta sẽ để bọn họ lập tức quay đầu đưa muội về nhà.”

“Ừm, vậy phiền toái quá!” Nếu thuyền đã chạy thì cũng chỉ còn cách này.

Lúc lên thuyền, Hiến Chi lại đề nghị lên đê tản bộ, ta cũng đồng ý luôn.

Chúng ta đi dọc theo bờ đê, bất tri bất giác đã lên đến đường phố, lại đi thêm một đoạn, vừa ngẩng đầu mới phát hiện đã đến cửa nhà Vệ phu nhân ở Ô Y Hạng rồi. Con đường này ta đi suốt nửa năm, có lẽ là quá quen, theo quán tính mới lại đi đến đây.

- Đi vào chứ?

- Đi vào chứ?

Chúng ta nhìn nhau cười, bởi vì chúng ta cùng lúc hỏi ra một câu hỏi như vậy.


- Đồ đệ của ta qua nhà ta mà không vào thì còn ra cái gì?

Một giọng nói quen thuộc vang lên ở phía sau nhưng ngữ điệu thì rất không vui. Chúng ta cùng quay đầu:

- Sư phụ khỏe chứ!

- Phu nhân khỏe chứ!

- Ta chẳng khỏe tí nào cả.

Vẻ mặt không hề có ý cười.

Nghe thấy bên ngoài có tiếng nói, lão Trương mở cửa, chợt mừng rỡ kêu lên:

- Thất thiếu gia, Đào Diệp cô nương hai người đến đây? Ngày nào phu nhân cũng nhắc tới hai người đó.

- Lắm miệng!

Vệ phu nhân lập tức cắt ngang:

- Ta nhắc đến bọn chúng hồi nào? Còn mỗi ngày chứ? Bọn nó đi rồi ta mong còn không được, yên tĩnh biết bao.

Ta cùng Vương Hiến Chi xấu hổ cười, không dám nói nhiều một câu, yên lặng đi theo Vệ phu nhân vào trong.

Bên trong nhanh chóng truyền đến tiếng bước chân lộn xộn, sau đó là đủ tiếng đón mừng: “Thất thiếu gia!” “Thất thiếu gia đã về!” Mấy nha hoàn chạy ra trông như thể hận không thể nhào vào lòng Hiến Chi vậy. Ta vội tránh ra một chút để khỏi chặn đường ôm ấp của người ta.


Nếu người ngoài nhìn thấy cảnh chào đón nhiệt liệt, gần như là quá vui nên khóc này thì chắc nghĩ huynh ấy đã đi lâu lắm rồi. Thực ra cũng chỉ là một hai tháng mà thôi. Hơn nữa Vương gia cũng ở Ô Y Hạng, ngày nào chẳng đi qua cửa Vệ phủ đôi lần.

Vệ phu nhân định dẫn chúng ta qua đại sảnh ngồi, ta nói: “Con muốn qua trường học nhìn xem, giờ đã tuyển học trò mới chưa?”

“Không có, bên đó để trống.” Ngữ điệu của Vệ phu nhân vẫn như cũ, có chút cứng nhắc.

A? Là một thương nhân thành công không phải sẽ không bỏ qua bất kì cơ hội kiếm tiền nào sao? Dựa vào lòng nhiệt tình vơ vét của cải của Vệ phu nhân, sao có thể để trường học nổi tiếng của bà, học phí đắt đến chết người bỏ trống được?

Vương Hiến Chi cũng khó hiểu hỏi: “Sư phụ sao không nhận học trò mới?”

Vệ phu nhân mất hứng đáp: “Nhận làm gì? Nuôi mãi mới lớn, đủ lông đủ cánh là bay đi, lại còn rủ nhau cùng bay, không đứa nào ở lại, bỏ ta một mình cô đơn.”

Vương Hiến Chi không nhịn được cười nói: “Sư phụ quá khoa trương rồi, rõ ràng trong phủ có nhiều người như vậy.”

Ta kéo tay huynh ấy, nhìn Vệ phu nhân định bỏ đi thì vội đuổi theo lấy lòng: “Ý của phu nhân chính là mọi người đi rồi, phu nhân không quen, rất nhớ đó.”

“Ai thèm nhớ chúng nó, một lũ vô lương tâm.” Lúc này lời nói của Vệ phu nhân như một thiếu nữ bị vứt bỏ, trong giọng nói có sự mất mát không thể che giấu và của sự đau lòng, giận dữ nữa.

Xem ra bốn người bọn họ cùng đi đã khiến bà bị đả kích rất lớn đó. Dù sao bọn trẻ dạy dỗ suốt mấy năm đột nhiên cùng đi hết, đến ngay cả Vương Hiến Chi và Si Siêu cũng không định đi lại theo phong trào mà đi, như thể không hề lưu luyến trường học và vị sư phụ như bà, lòng bà đương nhiên không vui.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui