Nghe Dữu Sướng nói tỷ tỷ nàng đã mất tích, ta rất hoảng hốt: “Là ý gì? Mọi người đã hoàn toàn mất liên lạc với nàng ấy rồi sao? Mọi người đã đi tìm hết chưa?”
Dữu Sướng đáp:
- Tìm chứ, thậm chí còn mời cả quan phủ lặng lẽ tìm kiếm nhưng vẫn không có tin tức gì cả. Tỷ tỷ của muội là một người sống sờ sờ ra đó, cứ thế mất tích rồi.”
- Trời ạ! Tỷ tỷ muội mất tích ở đâu?
Lúc hỏi, lòng ta đã thoáng có dự cảm bất an: Một nữ tử hơn 10 tuổi mất tích, trong thời thế loạn lạc thế này, quá nửa là lành ít dữ nhiều.
“Đầu tiên là ở nhà người thân thích nhưng không lâu sau thì đi ra ngoài. Ti cuối cùng là có người ở trấn dưới phủ Dương Châu nhìn thấy nàng cùng tên nam nhân kia đi lại trên đường.”
“Nam nhân kia?” Ta chần chừ hỏi: “Là người có gian tình với nàng… À, ngại quá, là người có tình cảm với nàng sao?”
“Còn không phải là hắn!” Chẳng hiểu vì sao, lúc nói những lời này, Dữu Sướng như đang nghiến răng nghiến lợi.
Ta vỗ vỗ vai nàng, an ủi: “Nếu là như vậy thì mọi người đừng quá lo lắng, đây chứng tỏ tỷ tỷ của muội đang ở bên ý trung nhân của nàng đó. Có lẽ giờ bọn họ đang sống hạnh phúc ở đâu đó rồi. Chỉ là không tiện liên lạc, sợ mọi người chia rẽ bọn họ mà thôi.”
Dữu Sướng lại nói: “Tỷ không biết đâu, sau khi nghe được tin này, nhà muội đã phái người đến nhà hắn tìm, kết quả thấy cổng nhà hắn dán chữ hỉ đỏ thẫm. Hắn thề thốt, phủ nhận chuyện từng đi cùng tỷ tỷ muội. Nói hắn đang trong thời gian tân hôn, luôn ở nhà cùng tân nương tử, mấy tháng rồi không hề ra khỏi cửa.”
“Nhà muội như vậy mà không thể đối phó với một nam nhân không có xuất thân cao quý, không có bối cảnh gì sao?” Ta buồn bực. Nghe khẩu khí của Dữu Sướng thì dường như nhà nàng đành bó tay chịu trói với kẻ bị tình nghi là bắt cóc kia.
Nói mà xem, nhà nàng là hào môn thế tộc hàng đầu, đối phó với một nam nhân không có lai lịch gì chẳng phải là chuyện quá dễ dàng sao? Là đưa vào đại lao nghiêm tình tra tấn hay là ép về nhà tìm hình phạt để hầu hạ đều tùy vào nhà nàng thích chơi thế nào thì chơi. Tiểu tử kia bị đau đớn rồi đương nhiên cái gì cũng sẽ cố mà khai sạch.
“Vì vị hôn thê của hắn là người rất có lai lịch. Tỷ đoán xem là ai?”
“Ai?”
Thực ra đoán cũng dễ thôi, có thể khiến người nhà họ Dữu kiêng kị thì người “có lai lịch” kia ngoài mấy nhà họ Vương, Tạ ra thì có thể là ai.
Quả nhiên Dữu Sướng nói: “Chính là tỷ tỷ cùng cha khác mẹ của Si Đạo Mậu, Si Đạo Thanh.”
Ta nghe mà hồ đồ, khó hiểu hỏi lại: “Nam nhân như vậy, xuất thân không tốt, nhân phẩm lại kém, lại còn là tình nhân của người khác, Đạo Thanh kia tốt xấu gì cũng là thiên kim tiểu thư, sao có thể gả cho người như vậy được.”
Dữu Sướng đáp: “Đúng là hắn là kẻ cặn bã nhưng bề ngoài lại rất tuấn tú. Diện mạo tuấn tú chưa nói nhưng lại còn tinh thông cầm kỳ thi họa nữa, cũng viết chữ rất đẹp, là tài tử phong lưu có tiếng. Trong thành Thạch Đầu này thiếu gì các tiểu thư mê đắm hắn. Lúc trước Si Đạo Thanh kia vẫn muốn cướp hắn ra khỏi tay tỷ tỷ của muội nhưng lúc đó tỷ tỷ của muội và hắn dính nhau như mật, không thể đắc thủ. Giờ nàng ta đã có thể đắc thủ rồi. Chỉ thương cho tỷ tỷ của muội, mất tích không rõ. Tất cả chuyện này đều là tại Si Đạo Mậu mà ra! Là tỷ muội các nàng liên thủ bức tỷ tỷ muội đi rồi lại tranh giành tên xấu xa đó.”
Ta rùng mình, bởi vì lúc Dữu Sướng khe khẽ nói ra câu này, trong giọng nói hiện rõ sự oán hận. Nàng lúc này so với vẻ ngây thơ trước mặt Hoàng hậu nương nương lúc ban ngày như hai người hoàn toàn khác nhau.
Tỷ tỷ gặp chuyện bất hạnh trong chốn tình trường khiến muội muội bị ảnh hưởng lớn vậy sao? Điều này khiến ta tỉnh táo lên mấy phần, ta cũng là người có muội muội mà. Nếu Đào Căn của ta vì sau này hôn nhân của ta bị bất hạnh mà nó cũng tuyệt vọng với nam nhân và hôn nhân thì tội nghiệt của ta quá lớn rồi.
Xem ra, dù chỉ là vì muội muội thì ta cũng nhất định phải hạnh phúc.
“Tên nam nhân đáng chết! Lúc trước đi theo tỷ tỷ của muội thì tốt như vậy, thề non hẹn biển. Giờ tỷ tỷ của muội mất tích như vậy mà hắn còn ở nhà thành thân, hạnh phúc như vậy, mặc kệ tỷ tỷ của muội sống hay chết…” Dữu Sướng vô cùng hận thù nói.
“Muội muội còn nhỏ, có một số việc không đơn giản như muội nghĩ. Chuyện tình cảm rất phức tạp, thị phi cũng rất mơ hồ…” Ta cố gắng tìm từ phù hợp để nói. Tuy rằng biết không thể dễ dàng thay đổi suy nghĩ càng ngày càng cực đoan của nàng nhưng ta vẫn không đành lòng nhìn thiếu nữ xinh đẹp như hoa lại hận đời như vậy.”
“Chỉ là chữ “phi” sao lại mơ hồ được?”
Không thể nói lại nàng, ta đành nói sang chuyện khác: “Tên nam nhân này là ai?”
Có thể khiến nhiều người biết tiếng, khiến hai vị tiểu thư trong chốn danh môn tranh giành vị “tài tử phong lưu” này thì hẳn cũng không phải là loại vô danh chứ.
“Thái Giác.”
“Ai? Không nổi tiếng lắm, ít nhất ta chưa từng nghe qua tên của người này.”
“Tỷ ở bên kia sông, với người nổi tiếng ở đây biết rất ít. Thái Giác này lại là người rất có danh tiếng với các tiểu thư thế gia, được xưng là “Ngọc lang Thái Giác”. Nếu không phải vì cái mặt trắng đó nổi tiếng thì sao có thể khiến tỷ tỷ muội động tâm được? Tiểu bạch kiểm chẳng có ai tốt? Nam nhân cũng chẳng có ai tốt cả.”
A?
“Nam nhân đều không có ai tốt”, lời này thế nào cũng không đến lượt tiểu muội muội Dữu Sướng nói ra chứ. Nếu là từ Hoàng hậu nương nương nói ra hoặc từ Vệ phu nhân nói thì ta còn cảm thấy dễ nghe một chút, cũng có sức thuyết phục hơn một chút.
Nhưng nghe tiểu cô nương mới 14 tuổi, trông còn rất ngây thơ nói ra câu này lại chẳng ra cái gì cả, không có sức thuyết phục mà còn có ý khôi hài.
Ta không nhịn được cười nói: “Nam nhân không có ai tốt, muội muội còn chưa có tư cách đánh giá đâu. Không riêng muội mà tỷ tỷ đây cũng không có tư cách nói đâu.”
Những nam nhân chúng ta quen biết sao có thể lấy họ để suy đoán về toàn thể đám nam nhân khác được. Hơn nữa những nam nhân ta quen biết thì dường như đều không tệ, thậm chí là rất tốt.”
Dữu Sướng cay nghiệt nói: “Tốt! Tiền riêng của tỷ tỷ muội gần như là đều đem ra để giúp hắn, còn khắp nơi nhờ người, gây dựng quan hệ để giúp hắn. Tuy không thành công nhưng tỷ tỷ của muội đã rất cố gắng rồi đó. Chuyện đó cần thời gian chứ không phải muốn chức quan gì là có ngay được. Thực ra chỉ cần thêm một thời gian nữa là đã thành công rồi, bởi vì một người thân trong nhà muội đã đồng ý, qua năm sau là sẽ cho họ Thái kia một vị trí ở chỗ của người đó rồi.”
“Nhưng con đường Đạo Thanh an bài cho hắn càng rộng mở, càng nhanh chóng hơn đúng không?”
“Đúng, cho nên tên nam nhân thối tha phá hoại danh tiết của tỷ tỷ muội đã vứt bỏ tỷ ấy, lấy Đạo Thanh. Thật nhẫn tâm, nam nhân trong thiên hạ chẳng ai có lương tâm cả! Phụ thân muội cũng thế đấy thôi? Di nương cứ lần lượt vào cửa, mẫu thân muội đau lòng muốn chết nhưng ngày nào cũng phải tươi cười chào hỏi mọi người. Không riêng tổ phụ, tổ mẫu mà cả thế giới này có ai nói mẫu thân không hiền lành?”
“Chuyện này…” Ta cũng không biết nên nói gì cho phải.
“Hoàng hậu nương nương chẳng phải cũng thế sao? Tỷ cho rằng bà thích đọc kinh sao? Chẳng là mượn điều này để xua đuổi sự cô đơn mà thôi. Cho nên đêm nào cũng mời nhiều người đến phòng mình, mọi người cùng nhau gõ mõ tụng kinh, trở thành vô cùng náo nhiệt, bận rộn, như vậy thì đêm mới trôi qua nhanh hơn.”
Ta không nói được gì bởi vì ta không thể phủ nhận những điều nàng nói đều là sự thật. Gia đình hào môn lại càng có nhiều nam nhân bạc tình, nữ nhân ai oán, vào Hoàng cung lại càng là như thế. Trong mắt nàng gặp quá nhiều chuyện như vậy, vốn đã nghi ngờ vào tình yêu lại thêm chuyện của tỷ tỷ nàng thì có khác nào là lửa cháy đổ thêm dầu.
Thái Giác công nhiên phản bội tỷ tỷ nàng, hại tỷ tỷ nàng sống chết không rõ nhưng đối phương lại ngay lập tức lấy một người có gia thế lớn hơn nhà nàng. Nhà nàng chỉ đành trơ mắt nhìn hắn ta và nữ nhân khác âu yếm bên nhau, ra ngoài làm quan, hạnh phúc sống qua ngày. Sự phẫn uất, thù hận trong lòng nàng không thể phát tiết được, càng tích tụ càng nhiều, trở thành khúc mắc khó giải.
Quá nhiều đả kích khiến một nữ tử trí tuệ trưởng thành sớm, bước lên con đường tự lập đầy cô đơn. Nàng như bây giờ đơn giản chỉ là mong sau này sẽ không dựa dẫm vào nam nhân, không gả cho ai, dựa vào năng lực của chính mình để nuôi sống bản thân.
Tiểu cô nương đáng thương, mới 14 tuổi thôi mà đã nản lòng thoái chí với nam nhân, với tình yêu thậm chí với cả thân sinh của mình, là lỗi của ai đây?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...