Vì là hạng nhất nên cô được ưu tiên lên máy bay.
Vô Song là một đứa bé tò mò và không thể ngừng nhìn xung quanh khi lên máy bay.
Có rất nhiều khoảng trống giữa các ghế hạng nhất nên không đông đúc.
Không có nhiều người đến.Vì vậy, Vô Song có thể dễ dàng nhìn thấy mọi thứ, cô liếc nhìn một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng với khuôn mặt quen thuộc, cô định nhấc hành lý lên, Vô Song nhanh mắt và nhanh tay và đi lên giúp đỡ.Sau khi cất nó đi, đôi mắt của Vô Song hơi cong lên, cô ấy mỉm cười: "chị gái, thật trùng hợp, chúng ta cùng một khoang."Người phụ nữ được gọi là tỷ tỷ che miệng cười, nhẹ giọng nói: "Cô bé, cô có cái miệng thật ngọt ngào.
Cảm ơn cô vừa rồi đã giúp tôi xách hành lý.Cô trông nhỏ nhắn, nhưng lại khá mạnh mẽ.
"Vô Song ngồi theo chỗ ngồi, và người phụ nữ có khuôn mặt xinh đẹp ngồi trước mặt cô ấy.
Vô Song là đối xử tốt với đối phương, đồng thời cũng cảm thấy gần gũi với nhau, cô ấy nói: "Chị ơi, không có gì đâu.
Em rất khỏe.
Em đã từng làm những công việc nặng nhọc khi làm việc bán thời gian."Người phụ nữ nhìn Vô Song với một tia đau lòng khó nhận thấy trong mắt.Nếu bản thân bà có được một cô con gái xinh đẹp, ngoan ngoãn như vậy thì thật tuyệt, nhưng đáng tiếc cô là con trai, vẫn là con trai, dù có bù đắp thế nào cũng không tha thứ cho cô."Cô bé, xin đừng gọi tôi là chị.
Con trai của tôi lớn hơn cô.
Tôi họ Tạ.
Cô bé, xin hãy gọi tôi là dì Tạ.Tạ Uyển Anh cười nhẹ.Vô Song giật mình, không khỏi lẩm bẩm nói: "A, Dì nhìn trẻ quá, hình như lớn hơn cháu mấy tuổi, lại đã có con trai.
Ta tên Vô Song, ngươi có thể gọi ta là Song Song "Uyển Anh mỉm cười gật đầu, cũng không để ý quá nhiều đến vẻ mặt không thể tin được của Vô Song, dù sao nàng còn nhỏ đã sinh ra một đứa con, cũng có rất nhiều người đã nói với nàng như vậy.Vừa nghe đến cái tên "Vô Song ", Tạ Uyển Anh cau mày suy nghĩ hồi lâu, cô luôn có cảm giác như đã từng nghe thấy ở đâu đó, có chút quen thuộc.Nhưng cô vẫn không biết, Tạ Uyển Anh cười một mình xong, đang định nhắm mắt nghỉ ngơi: "Xin chào quý cô, wifi miễn phí của chúng tôi đã được kết nối cho cô, cô dùng đây." Tiếp viên hàng không nhận lấy.
từng hành khách hạng nhất cần wifi.
Trợ giúp, đã kết nối Internet.Tạ Uyển Anh gật đầu mỉm cười, nhìn vào màn hình bảo vệ trên điện thoại.Bức ảnh trên trình bảo vệ màn hình là một cậu bé vui vẻ, tươi cười với khuôn mặt thanh tú, tức là con trai cô.Đây cũng là bức ảnh duy nhất của Phó vân khi còn nhỏ mà cô có trong tay.Tạ Uyển Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào màn hình, đôi mắt hơi đỏ lên.Cô ghét bản thân mình, nhưng cô không thể làm gì được.Cảnh tượng hơn mười năm trước đột nhiên hiện lên trong đầu Tạ Uyển Anh.Đó là cảnh cô và Tiểu Phó Vân bị chia cắt.Gia đình Phó ở Dung Thành.Một cậu nhóc nhỏ bé đang loạng choạng chạy, đôi mắt đen tròn đẹp đẽ nhưng lại đầy nước, đã đuổi theo rất lâu."Mẹ...!mẹ đừng đi...!mẹ không cần con nữa..."Phó Vân nhỏ vấp phải một hòn đá, loạng choạng ngã xuống đất.Nhưng cậu bé không hề nản lòng mà vẫn run rẩy ôm lấy cơ thể nhỏ bé của mình.Anh ta dang rộng đôi tay nhỏ bé của mình và đung đưa chúng trong không trung, trên đó có những viên đá nhỏ và vết máu.Phó Vâ nước mắt lưng tròng nhìn đi chỗ khác, thở hổn hển, trong miệng hồng hồng nức nở: "Mẹ...!ợ...!mẹ...!mẹ..
..".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...