Nghiêm Túc Hồ Nháo

Lúc nhận được cuộc gọi là vào đúng ba giờ sáng, Lão Trần đưa Tô Dĩnh và Chu Phàm đến hiện trường, đám cháy về cơ bản đã được kiểm soát.

Bên dưới trung tâm mua sắm tập trung rất nhiều người, có người là người dân ở gần đó và cũng có người là nhân viên của trung tâm này. Một sợi dây cảnh giới được kéo quanh bốn phía để ngăn người vào. Một cửa sổ trên tầng ba đang phát ra khói dày đặc, để lại những vệt tối phía trên bức tường. Chiếc thang bên cạnh vẫn chưa được rút, lính cứu hỏa đang làm công tác kết thúc công việc.

Tô Dĩnh ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ đổ nát kia, chân cô vẫn cố định một chỗ và đã không nói một lời nào trong suốt một thời gian dài.

Bên kia mơ hồ có vài người bước ra khỏi cửa, thủ phạm đã bị hai cảnh sát giữ chặt, miệng hắn cứ liên tục la hét và cố sức giãy giụa.

Chỉ trong nháy mắt, Chu Phàm ngay lập tức nhận ra người đàn ông kia, cô ấy lao về phía trước vài bước, đấm và đá hắn ta như điên.

Người cảnh sát phải mất một lúc mới kéo họ ra được.

Ánh mắt Chu Phàm nhìn hắn ta cơ hồ có thể phát ra lửa, cô ấy lớn tiếng gào thét: "Đồ cặn bã, súc sinh, đánh tôi còn không đủ, chuyện giết người phóng hỏa mà anh cũng dám làm?!"

Trương Huy xì một tiếng, cười lộ ra hàm răng trắng, trong bóng tối, nụ cười này của hắn ta trông vô cùng quỷ dị: "Cuối cùng cô cũng xuất hiện?"

"Anh muốn tôi chết! Anh muốn tôi chết có đúng không?!"

Đôi mắt của Trương Huy mở to, hắn hạ giọng: "Đây là cái giá của việc phản bội tôi, sao hả, còn dám hay không?"

"Đồ điên!" Chu Phàm cắn chặt môi dưới, đạp vào bụng hắn ta một đạp.

Trương Huy kêu lên một tiếng, bàn tay chạm vào vết thương, hắn ta thừa cơ hội mọi người không kịp đề phòng mà chồm người tới, với hai tay cố gắng mở miệng cắn cổ Chu Phàm.

Cảnh sát lập tức bước đến ngăn hắn ta lại.

Trương Huy bị buộc phải nằm xuống, má hắn bị đè xuống đất, cả người trong trạng thái điên loạn: "Tiện nhân, cắn cô, cắn chết cô, hahaha."

"Thật sự điên rồi!" Chu Phàm không thể tin nổi lùi lại phía sau vài bước, bàn tay run rẩy bẩy: "Tôi sẽ nói với cảnh sát tất cả mọi thứ, tôi sẽ kiện anh, anh chờ để mà ngồi tù đi."

Trong đêm tối, Trương Huy cười to.

Hắn bị mang đi, viên cảnh sát còn lại hỏi: "Cô có phải là chủ sở hữu không?"

Chu Phàm lúng túng, nhìn Tô Dĩnh đứng cách đó không xa.

Tô Dĩnh hướng mắt về phía họ: "Là tôi." Cô bước đến và hỏi: "Có thương vong gì không?"

"Trước mắt thì không có."

Tô Dĩnh thầm thở phào, lại hỏi: "Cửa hàng bên cạnh có bị cháy không?"

"Tôi chưa biết tình hình cụ thể thế nào, chúng tôi phải đợi những người ở trên đi xuống thì mới biết được." Viên cảnh sát nói: "Cô cần phải đến cục cảnh sát để phối hợp điều tra với chúng tôi."

Tô Dĩnh bình tĩnh đáp: "Được."

Đứng trên khoảng đất trống chỉ mới vài phút, những người đến xem náo nhiệt càng lúc càng đông dần lên, họ nhìn lên phía trên, tập trung vào một nơi, thì thầm to nhỏ.

Tô Dĩnh siết chặt hai cánh tay, cũng nhìn lên giống như họ. Cô chỉ mặc một chiếc áo khoác len, gió lạnh xuyên qua đường viền cổ áo, mồ hôi trước đó vẫn chưa khô, quần áo mất đi công dụng chống lạnh, cả cơ thể cứ như bị khóa lại ở trong hầm băng lạnh lẽo.

Cô không nói lấy một lời nào, trong đầu là một mảnh trống rỗng, dường như ngay cả điều này cũng không hề ảnh hưởng gì đến cô.


Sau một lúc, các nhân viên cứu hỏa ở trên đã đem vòi phun nước và các thiết bị khác đi xuống. Cửa sổ trên tầng ba đã tối om, không còn bất kỳ một ánh lửa nào.

Tô Dĩnh muốn đến hỏi một chút tình hình, cô bước về phía cửa, nhưng cổ tay lại đột nhiên bị kéo lại.

Cô quay đầu lại, hình dáng cao lớn khác thường che khuất ánh đèn ở đằng xa, biểu cảm của người đàn ông hòa vào màn đêm, nhìn không rõ ràng lắm.

Không cần nghĩ, chắc chắn là Lão Trần đã báo cho Quách Úy.

Tô Dĩnh cắn môi: "Tôi qua đó xem thử."

Quách Úy nhìn vào tình trạng của cô: "Em phải đợi ở đây cho đến khi họ chắc chắn về sự an toàn."

Tô Dĩnh vặn tay, giọng cô nghe có vẻ rất bình tĩnh: "Không sao đâu, ngọn lửa đã tắt rồi."

Quách Úy nói: "Vẫn còn chưa rõ mức độ của đám cháy như thế nào, nếu em vào đó nói không chừng sẽ bị những vật bị cháy làm cho bị thương!"

"Tôi sẽ cẩn thận."

"Em đừng tùy hứng như vậy."

Tô Dĩnh nói: "Tôi không có."

"Em lên đó thì có thể làm được gì?" Quách Úy cau mày.

"Huống chi dây cảnh giới vẫn còn chưa được gỡ bỏ..."

"Tôi muốn nhìn thấy những gì đã xảy ra!" Tô Dĩnh đột nhiên lớn tiếng.

Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh một cách cố chấp.

Quách Úy hơi mím môi, không có lên tiếng, nhìn xuống cô.

Tô Dĩnh thoát khỏi sự kiềm chế của anh và nói với sự kích động: "Tôi có quyền biết cửa hàng của mình đang ở trong tình trạng như thế nào. Tại sao anh lại kéo tôi lại? Anh muốn tôi đứng ở đây chờ đợi một cách ngớ ngẩn sao?"

Trong một khoảnh khắc, dường như tất cả mọi cảm xúc đều được thông qua một cái miệng mà phát tiết ra ngoài. Lúc này, Tô Dĩnh không nghĩ đến vị trí của Quách Úy trong trái tim cô, điều đó có thể khiến cô không hề cố kỵ mà phát tiết sự tức giận của mình, hơn nữa còn là hoàn toàn vô cớ.

Cô không còn hoang mang lo sợ giống như vừa rồi nữa, cái loại ỷ lại này như vi khuẩn lan tràn khắp mọi nơi, nhưng người trong cuộc lại không hề phát hiện ra.

Tô Dĩnh xoay người lại bước đi.

Quách Úy kéo cô lại bên cạnh mình, trầm giọng: "Bình tĩnh lại, nếu em không thể kiểm soát được chính mình, ngay lập tức về nhà cho tôi!"

Giọng điệu anh nghiêm khắc, không cho cô được phép hồ đồ.

Ngay lúc này, mũi Tô Dĩnh có chút chua xót, cô chuyển ánh mắt sang hướng khác, chớp mắt.

Quách Úy đứng ở phía sau Tô Dĩnh, nhìn thấy một bên mặt và hai hàng lông mi thường xuyên nhấp nháy của cô, không đành lòng nặng lời với cô nữa.

Anh dừng lại vài giây, kéo cô qua và ôm cô vào lòng: "Để anh."


Tô Dĩnh áp trán mình vào ngực anh, đôi môi mím chặt.

Quách Úy: "Đợi trong xe nhé?"

Một lúc lâu sau, Tô Dĩnh buồn rầu: "Lần này ngay cả vốn gốc cũng không còn."

Cô nắm chặt vạt áo sơ mi hai bên hông của anh, giọng nói vẫn rất bình thường. Quách Úy vỗ đầu cô: "Em sợ cái gì? Có tôi ở đây."

Tô Dĩnh và Chu Phàm cùng ngồi vào trong xe, tiếng ồn bên ngoài lập tức được tách biệt, hệ thống sưởi đang phả vào mặt cô, nhưng cơ thể cứng đờ của cô đã không thể cảm giác được gì nữa cả.

Chu Phàm nắm chặt hai tay, chỉ trong một buổi tối, Trương Huy đã đẩy cô ấy vào tình huống khó khăn, trở thành kẻ cầm đầu. 

Cô ấy nhìn Tô Dĩnh, mở miệng ra, nhưng lại không nói nên lời.

Tại thời điểm này, mọi thứ dường như đã không còn ý nghĩa gì nữa.

Phát sinh chuyện như vậy, tạm thời trong lúc này Tô Dĩnh cũng không có tâm trạng để an ủi Chu Phàm.

Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Quách Úy mặc một chiếc áo khoác mỏng màu đen, các nút được tháo ra, để lộ chiếc áo sơ mi trắng bên trong. Anh trao đổi vài câu với Lão Trần, Lão Trần gật đầu và đi ra xa gọi một cuộc điện thoại.

Anh châm một điếu thuốc và hút một ngụm, hơi nghiêng đầu nhả khói ra, đột nhiên nhìn về hướng này, nửa phút, rồi lại quay đi.

Ngay sau đó, một viên cảnh sát bước đến trước mặt anh, Quách Úy dụi phần đang cháy của điếu thuốc đi, bước vài bước về phía trước nghênh đón, nửa điếu thuốc còn lại được anh giữ trong lòng bàn tay, chấp ở sau lưng.

Hai người họ nói chuyện một lúc, Quách Úy và Lão Trần sải bước trở về.

Lão Trần khởi động xe: "Quách tổng, đi cục cảnh sát?"

Quách Úy: "Ừ."

Tại cục cảnh sát, Tô Dĩnh và Chu Phàm được đưa đến hai phòng khác nhau để làm ghi chép, sau một phen giày vò, trời cũng đã gần sáng.

Lúc chuẩn bị ra về, cảnh sát Trương, người phụ trách vụ án, gọi Quách Úy và luật sư Lương đến bên cạnh và nói: "Tối qua hai nhân viên bảo vệ đã kịp thời phát hiện ra. Khi nghe thấy tiếng động bất thường, họ lên tầng trên để kiểm tra và đã ngay lập tức khống chế người có dấu hiệu gây án. Sau đó, cảnh sát đã kiểm tra và phát hiện ra suốt cả buổi tối hắn ta đang lang thang ở trong trung tâm thương mại, sau đó trốn ở đâu đó trước khi đóng cửa và đi ra vào lúc giữa đêm. May mắn là hắn ta chỉ đốt lửa mà không mang theo xăng dầu hay chất lỏng dễ cháy, ngọn lửa được kiểm soát kịp thời và phạm vi thiệt hại cũng không quá lớn."

Quách Úy gật đầu và hỏi: "Hắn đã đốt bao nhiêu cửa hàng?"

"Cộng với cái của các anh, có ba."

Quách Úy: "Hắn sẽ bị xử như thế nào?"

Luật sư Lương nói: "Nghi phạm phải bồi thường dựa trên mức độ thiệt hại tài sản, và tiêu chuẩn tuyên án là trong khoảng từ ba năm trở lên."

Quách Úy suy nghĩ một lúc, hỏi thêm một câu: "Nếu không có khả năng bồi thường thì sao?"

"Quá trình xét xử sẽ rắc rối hơn. Nói chung, cần phải chờ kết thúc quá trình tố tụng dân sự và hình sự, ít nhất là sáu tháng. Nếu không có khả năng bồi thường..." Luật sư Lương không tiếp tục nói nữa, cho anh một biểu hiện bất lực.

Quách Úy đã hiểu, anh đưa tay ra với cảnh sát Trương, mỉm cười: "Cảnh sát Trương, đã làm phiền anh rồi."


Người kia bắt tay anh: "Không có gì."

Sau khi thương lượng xong mọi chuyện, Tô Dĩnh muốn quay lại cửa hàng, Quách Úy cũng đi cùng, ngoài ra còn có luật sư Lương.

Toàn bộ trung tâm mua sắm trong thời gian sắp tới chỉ sợ là không có cách nào hoạt động, một số người dân ở gần và người qua đường đã tập trung tại lối vào để thảo luận về nó. Một số người lấy giấy chứng nhận sở hữu ra và nhân viên có trách nhiệm trong trung tâm mua sắm đã đưa họ vào. Luật sư Lương giải thích chi tiết về vụ tai nạn cho đối phương. Đối phương cũng rất hiểu lý lẽ, biết rằng đối với pháp luật, kẻ chủ mưu mới là kẻ chịu trách nhiệm, tổn thất của họ không có quyền bắt người khác phải gánh chịu. Hơn nữa trong lòng anh ta cũng rất rõ ràng rằng bộ phận an ninh của trung tâm cũng có trách nhiệm khi để cho điều này xảy ra.

Lên đến tầng ba, một mùi hương thiêu đốt xông vào mũi, mặt đất phủ đầy nước, trộn lẫn với bụi bẩn đen.

Mặc dù trong lòng đã sẵn sàng, nhưng khi chứng kiến cảnh tượng bừa bộn trước mắt, Tô Dĩnh vẫn không khỏi bàng hoàng.

Cửa hàng đã cháy đen và hoàn toàn hỗn loạn, các kệ và dầm gỗ nằm ngang dọc, trên mặt đất là đống tro sợi bị ngâm trong nước. Tô Dĩnh nhặt khối thạch anh tím bị vỡ ở trong góc lên. Đây là món quà mà Quách Úy tặng khi cô khai trương cửa hàng.

Tô Dĩnh ngước nhìn Quách Úy, anh cũng đang nhìn cô.

Không có ai ở bên trong, tất cả quần áo và hàng tồn kho đều đã bị đốt sạch. May mắn là các cửa hàng ở cả hai bên không bị ảnh hưởng nghiêm trọng, cửa sổ bị vỡ và một phần nhỏ hàng hóa bị đốt cháy, nhưng hầu hết chúng đều bị máy phun nước áp lực cao làm cho ướt sũng. May mắn là vẫn có thể phân biệt được hình dáng ban đầu.

Quách Úy siết vai cô, ra hiệu cho cô đi xuống.

Lúc này, một số chủ cửa hàng đã tập trung tại lối vào của trung tâm mua sắm, khi thấy họ bước ra, ngay lập tức vây quanh họ lại.

Người xông lên trước chính là nam chủ nhân của cửa hàng bên cạnh, mặt chữ quốc, râu quai nón, trên cổ anh ta đeo một sợi dây chuyền vàng to bằng ngón út, trông rất xã hội đen.

Anh ta nhìn thấy Tô Dĩnh và lao thẳng vào cô.

"Thủ phạm đâu?"

Sau khi trách móc mọi người ở phía sau xong, anh ta quay đầu lại nhìn cô: "Cô nói cô đắc tội người xấu, nên hắn ta đốt cháy chỗ của cô và gây ảnh hưởng đến việc kinh doanh của chúng tôi. Nói vậy là xong sao, còn chuyện bồi thường thì tính như thế nào?"

Tô Dĩnh cau mày, tâm tình không tốt nên nói chuyện cũng không được khéo léo: "Tôi cũng là nạn nhân giống như anh, tôi cũng muốn được bồi thường, bây giờ tôi biết phải hỏi ai đây?"

Người đàn ông trừng mắt: "Đừng có giỡn mặt với tôi!"

Hầu hết các chủ cửa hàng có mặt đều ở tầng dưới. Mặc dù không bị ảnh hưởng bởi hỏa hoạn, nhưng việc không thể kinh doanh cũng sẽ gây ra tổn thất. Trong lòng cũng phẫn nộ và la hét khi nói chuyện với Tô Dĩnh.

Tình hình hiện tại có chút hỗn loạn. Người phụ trách trung tâm thương mại hứa sẽ không trì hoãn quá lâu. Tầng một và tầng hai sẽ trở lại bình thường ngay khi có thể, và các chủ cửa hàng khác có thể sẽ được bồi thường dựa trên tổn thất.

Thế nhưng lại hoàn toàn vô dụng. Dưới sự kích động của người đàn ông có khuôn mặt chữ quốc, một nhóm người vẫn tiếp tục ồn ào, không ngừng cãi vã.

Anh ta vươn tay ra muốn kéo Tô Dĩnh ra ngoài nhưng bị Quách Úy chặn lại.

Anh kéo Tô Dĩnh ra phía sau, lạnh lùng nhìn đám đông, cuối cùng nhìn về phía người có khuôn mặt chữ quốc kia: "Nói chuyện đàng hoàng? Hay là để cảnh sát giải quyết?"

Lúc này anh ta mới nhìn thẳng vào người đàn ông cao lớn ngăn ở trước mặt, dò xét một lúc, khinh thường nói: "Bớt lấy cảnh sát ra doạ người đi, không ai có thể biện minh được hết."

"Đúng vậy, chúng tôi không gây ồn ào, cũng không gây rắc rối, chúng tôi muốn thương lượng, nhanh chóng thảo luận về cách giải quyết vấn đề này." Người phụ nữ bên cạnh anh ta lặp lại, đó là người chủ cửa hàng bị cháy khác.

Những người này ngày thường gặp nhau đều nói nói cười cười, nhưng chỉ cần đụng chạm đến lợi ích của họ, họ sẽ lập tức trở mặt. Tô Dĩnh hiểu rất rõ, nhưng cô cũng không thể không lên tiếng. Trên thực tế, cô thực sự cũng là một nạn nhân.

Cô tiến lên một bước: "Kẻ chủ mưu đã ở cục cảnh sát. Khi mọi thứ rõ ràng, sẽ có một lời giải thích hợp lý cho chúng ta."

"Đừng có mà nói cho có lệ với chúng tôi, cô giỡn mặt à?" Khuôn mặt chữ quốc tức giận, chỉ vào mũi cô: "Nếu không phải là vì hắn ta tìm cách trả thù, chỗ của chúng tôi có thể bị cháy không? Nguyên nhân sâu xa là do cô."

Tiếng ồn ngày càng lớn. Quách Úy nhìn chằm chằm vào tay anh ta, sắc mặt càng lúc càng xấu đi.

"Mọi người hãy bình tĩnh." Luật sư Lương cố gắng giải thích: "Theo luật pháp và quy định có liên quan, nếu tài sản kinh tế bị mất, một vụ kiện dân sự có thể được đệ trình lên bộ phận liên quan và tòa án sẽ xác định mức phạt theo luật. Tuy nhiên, từ góc độ pháp lý, anh thật sự không có quyền hướng người bị hại yêu cầu bồi thường... "

Khi nghe xong lời này, anh ta kéo cổ áo của luật sư Lương đến trước mặt mình, nói: "Nói nhảm gì vậy hả!"


Vẻ ngoài dữ tợn của anh ta khiến luật sư Lương lập tức im miệng.

Anh ta đột nhiên giơ nắm đấm lên muốn đánh luật sư Lương, nhưng vào giây phút cuối cùng lại bị chặn lại trong không trung.

Quách Úy vặn cổ tay anh ta: "Nếu anh còn muốn động thủ, từ có lý sẽ trở thành phi lý."

Thể hình của anh ta rất cường tráng, nhưng chiều cao chỉ đến vai của Quách Úy. Tô Dĩnh không biết Quách Úy đã sử dụng bao nhiêu lực, chỉ thấy các cơ mặt của đối phương co rút vài lần, nắm đấm không thể phóng ra đành phải buông lỏng.

Quách Úy: "Đến đây nói chuyện một chút."

Tô Dĩnh nắm chặt lấy tay anh, sợ anh nhất thời xúc động cũng động thủ.

Quách Úy nắm ngược lại tay cô và siết chặt: "Ở lại đây."

Quách Úy đi qua đám đông, đứng ở bên bồn hoa châm một điếu thuốc. 

Không biết từ khi nào anh đã mở hai nút áo sơ mi của mình, để lộ ra yết hầu, mái tóc rời rạc và hơi rối, không giống như sự chăm sóc tỉ mỉ khi đi làm, một tay anh bỏ trong túi áo khoác, động tác hút thuốc không nhanh không chậm, khi nhả khói ra, anh nheo mắt né tránh, trên nét mặt mang theo một chút xấu xa vô lại.

Tô Dĩnh chưa bao giờ nhìn thấy một Quách Úy như vậy. Trái tim tĩnh lặng như mặt nước hồ thu đột nhiên bị một tảng đá rơi xuống, "Tủm" một tiếng, xuất hiện vô số gợn sóng.

Có đôi khi, những thay đổi về cảm xúc của một người rất đơn giản. Một ánh mắt, một nụ cười cũng có thể khiến người khác phải nhìn lại. Tô Dĩnh nhìn anh từ xa, chưa kể rằng anh còn là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, có thể bảo vệ cô một cách chu toàn.

Đợi một lúc, người mặt chữ quốc bước qua: "Nói cái gì? Anh có thể làm chủ không?"

Quách Úy không vội trả lời, đầu tiên là lắc điếu thuốc từ trong hộp ra và đưa nó qua.

Anh ta nhìn nhưng không nhận.

Quách Úy không quan tâm quá nhiều, thu tay lại, anh không nói nhiều điều vô nghĩa, nói thẳng: "Tôi sẵn sàng đền bù."

Anh đưa ra một con số.

Anh ta không ngờ anh lại dễ nói chuyện như vậy, sắc mặt anh ta dịu đi đôi chút, nhưng vẫn nói: "Chút tiền đó anh định đuổi ai vậy hả?"

"Tôi đã tính toán qua, như vậy là đủ."

"Chưa tính đến tiền hàng hóa bị cháy, còn tiền để tân trang lại, tiền vốn..."

"Bấy nhiêu là đủ." Quách Úy ngắt lời: "Anh cần phải rõ ràng rằng bồi thường thiệt hại không phải là nghĩa vụ của chúng tôi, và tôi nguyện ý trả số tiền này chủ yếu là vì muốn bồi thường cho anh và những cửa hàng khác. Luật sư Lương nói đúng, chúng tôi không có vi phạm bất kỳ luật lệ và quy định nào, người phạm tội là người phóng hỏa. Anh có thể khởi kiện, nhưng quá trình xét xử sẽ khá lâu trước khi anh có thể nhận được khoản bồi thường. Bên cạnh đó, tôi còn nghe nói rằng người đó không có khả năng về mặc tài chính, về việc hắn ta có thể trả tiền hay không thì còn chưa biết được."

Anh ta im lặng.

Quách Úy: "Anh cứ suy nghĩ đi."

Anh không nói nữa, nghiêng người sang một bên chờ đợi, nâng tay lên rít một hơi thuốc cuối cùng.

Thời gian trôi qua, người mặt chữ quốc có vẻ do dự, ánh mắt hơi đảo, thỉnh thoảng nhìn vào đám đông.

Quách Úy đến gần vài bước: "Chỉ có anh, tôi và những chủ cửa hàng khác tiến hành giao dịch. Thành thật mà nói, việc bồi thường này không hề thực tế. Nếu cứ kì kèo như vậy, tôi nghĩ mình thật sự phải suy nghĩ lại. Có lẽ anh sẽ không nhận được một xu nào. Cho nên, anh giải tán đám đông, tôi đưa tiền, thế nào?"

Anh ta vẫn không lên tiếng.

Quách Úy nhìn anh ta, lắc hộp thuốc lá trong tay, và một lần nữa đưa nó về phía anh ta.

Anh ta căng thẳng, nhìn anh, lần này cuối cùng cũng nhận.

Tác giả: Nội dung liên quan đến tội trạng phóng hỏa lấy từ Baidu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui