Hàn Uyển Đình tính nói gì đó nhưng đã bị tiếng chuông cửa chặn ngang.
“Em ở đấy đi. Anh ra mở cửa.”
Nghiêm Trình lững thững đứng đậy đi ra mở cửa, là Nghiêm phu nhân đến, trên tay bà nào là túi lớn túi nhỏ.
“Mẹ. Mẹ mua gì mà túi lớn túi nhỏ thế kia?”
“Mua đồ cho tiểu bảo bảo với một ít đồ bổ cho Uyển Đình. Mau cầm vào nhà giúp mẹ.”
“Bên đây có thiếu thứ gì đâu, mẹ mua nhiều như thế làm gì?”
“Mẹ mua cho con dâu mẹ, không phải cho con, bớt ý kiến lại.”
Nghiêm phu nhân đẩy Nghiêm Trình sang một bên, vui vẻ đi vào bên trong. Thấy Hàn Uyển Đình đang ngồi ở phòng khách bà liền niềm nở gọi.
“Uyển Đình.”
“Mẹ đến chơi ạ.”
“Ừ, con đang làm gì đấy.”
“Con xem tivi thôi ạ, mẹ ngồi đi ạ.”
Hàn Uyển Đình ngồi sang mệt bên chừa chỗ cho mẹ anh ngồi xuống. Bà đưa tay xoa xoa bụng cô, dịu dàng hỏi.
“Con có thấy khó chịu ở đâu không?”
“Có ạ.”
Nghiêm phu nhân nghe cô trả lời liền lo lắng không thôi, Nghiêm Trình xách đồ từ bên ngoài vào nghe cô nói cũng khựng người lại.
“Con khó chịu ở đâu nói mẹ nghe.”
“Vợ, em khó chịu ở đâu?”
Hàn Uyển Đình nghe hai người hỏi, cô chỉ tay về phía Nghiêm Trình đang đứng, nghiêm túc lên tiếng.
“Là anh ấy.”
“Anh sao?”
“Uyển Đình, con nói mẹ nghe, nó ăn hiếp con ở đâu, mẹ làm chủ cho con.”
“Anh ấy không cho con đến tập đoàn, đến cả việc nhà cũng giành lấy, con ở nhà cả ngày không có gì làm, thật buồn chán.”
Nghiêm Trình bấy giờ mới có thể thở phào nhẹ nhõm, cô làm
anh một phen hết hồn, anh còn tưởng cô có chuyện gì. Trái lại, Nghiêm phu nhân nghe
cô nói liền phì cười.
“Chuyện này thì mẹ hoàn toàn đồng ý với Nghiêm Trình, con đang mang thai, không nên làm việc nặng.”
“Mẹ...”
“Mẹ có mua một ít đồ bổ cho con, với đồ cho tiểu bảo bối, con mau xem đi.”
“Mẹ mua nhiều thế ạ.”
“Không nhiều, đều là những đồ cần thiết cả.”
Hàn Uyển Đình khui ra xem, nào là quần áo, đồ chơi cho em bé đều được Nghiêm phu nhân sắm đầy đủ. Đúng là tiểu bảo bối của nhà họ Nghiêm, chưa chào đời nhưng đã được mọi người chuẩn bị đầy đủ mọi thứ.
Suốt cả thai kỳ, Nghiêm Trình chăm sóc cô rất kỹ, từng bữa ăn đều được anh tỉ mỉ chuẩn bị, cũng không quên lên mạng xem những món tốt cho phụ nữ mang thai để nấu cho cô.
Đến tháng thứ 9 của thai kỳ, bụng cô to hơn rất nhiều, đi lại cũng rất khó khăn nên Nghiêm Trình quyết định ở nhà để chăm sóc cô, công việc ở tập đoàn đều giao lại cho Khải Minh và trợ lý Trần xử lý, còn anh chuyên tâm chăm sóc cục cưng của mình.
Nửa đêm, cơn đau bụng khiến Hàn Uyển Đình tỉnh giấc, phải mất mấy giây cô mới định hình được là mình sắp sinh, cô vội vàng gọi anh dậy.
“Chồng ơi... vợ đau bụng.”
“Em sao thế?”
“Hình như em sắp sinh rồi. Á...”
“Em đợi anh một xíu.”
Nghiêm Trình tức tốc thức dậy, chuẩn bị mọi thứ rồi lái xe đưa cô vào bệnh viện, cũng không quên báo cho Nghiêm phu nhân một tiếng.
Hàn Uyển Đình ở trong phòng sinh bao lâu thì bấy nhiêu thời gian Nghiêm Trình không thể nào yên tâm, anh cứ đi qua đi lại trước cửa phòng sinh bởi anh biết ‘cửa sinh là cửa tử’, cơ thể Hàn Uyển Đình lại nhỏ bé, anh sợ cô không chịu nổi.
Nghiêm phu nhân nhận được điện thoại của Nghiêm Tình cũng tức tốc đến bệnh viện, vừa nhìn thấy anh bà liền lo lắng hỏi.
“Con bé sao rồi, mọi chuyện ổn cả chứ.”
“Mẹ con cô ấy vẫn còn bên trong.”
“Vất vả cho con bé rồi.”
Thời gian cứ thế trôi qua nhưng mãi vẫn chưa có bất cứ động tĩnh gì khiến Nghiêm Trình đứng ngồi không yên, mãi đến khi tiếng em bé khóc vang lên anh mới có thể an tâm. Sau khi Hàn Uyển Đình được các bác sĩ chuyển sang một phòng khác thì mọi người mới có thể vào thăm hai mẹ con cô.
Nghiêm Trình vừa nghe được vào bên trong liền vội vàng bước vào bên trong, không quan tâm mọi thứ xung quanh đã tiến lại chỗ Hàn Uyển Đình, ôm chầm lấy cô.
“Vợ, anh cảm ơn em, vất vả cho em rồi.”
“Không vất vả.”
“Anh yêu em.” Nghiêm Trình ân cần đặt lên trán cô một nụ hôn.
“Anh đã nhìn thấy con chưa, có đáng yêu không?”
“Anh...anh chưa nhìn con. Vừa nghe bác sĩ bảo có thể vào thăm em anh liền vội vàng vào đây.”
Hàn Uyển Đình nhìn anh, không biết nên vui hay nên buồn với ông chồng này nữa, cô chỉ cười bất lực.
Cục cưng nhà họ Nghiêm là một bé trai kháu khỉnh. Nghiêm phu nhân vừa mải mê nhìn tiểu bảo bối vừa nhìn hai đứa con của mình, bà thở dài nói nhỏ với tiểu bảo bối.
“Con xem ba con kìa.”
“Em muốn nhìn con.”
“Được.”
Nghiêm phu nhân đặt đứa bé nằm bên cạnh Hàn Uyển Đình cho cô nhìn con của mình. Lúc này cô mới có thể nhìn thật kỹ tiểu bảo bối do chính mình sinh ra. Cậu nhóc rất kháu khỉnh, thừa hưởng toàn những nét đẹp của ba mẹ.
“Đáng yêu quá.”
Nghiêm Trình cũng đưa mắt nhìn cục cưng, cậu nhóc không khác gì một phiên bản mini của Nghiêm Trình.
“Anh định đặt tên cho bảo bối là gì?”
“Bảo bối của anh là em, thằng nhóc này không phải.”
“Nghiêm Trình, anh có thôi đi không hả?”
“Đặt là Nghiêm Nam Phong nhé.”
“Nghiêm Nam Phong sao?”
“Ừ. Hy vọng sau này con sẽ là một người đàn ông mạnh mẽ, hoạt bát và thông minh.”
“Dạ.”
Nghiêm Nam Phong chính là kết tinh tình yêu của Hàn Uyển Đình và Nghiêm Trình. Cậu bé từ lúc chào đời đã được mẹ và bà nội hết mực yêu thương, cưng chiều. Trái lại là Nghiêm Trình, anh cũng rất yêu thương con nhưng anh cũng rất nghiêm khắc bởi anh đặt rất nhiều hy vọng vào thằng bé, anh hy vọng sau này cậu bé sẽ là một người đàn ông giỏi giang, thành đạt.
“Cảm ơn vợ yêu, anh yêu em nhiều lắm.”
“Cảm ơn anh đã đợi em, 10 năm không phải là một thời gian ngắn. Cảm ơn anh đã kiên định với em.”
“Vì em xứng đáng, vợ à.”
Trải qua vô vàn khó khăn, cuối cùng Hàn Uyển Đình cũng đã có một gia đình nhỏ luôn rộn ràng tiếng cười, bấy nhiêu thôi cũng cho con người ta cảm giác bình yên đến lạ.
_THE END_
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...