Hàn Uyển Đình tắm xong, cô xuống nhà thấy Tuệ Nghi đang định nói gì đó với anh nhưng lại bị câu nói kia của anh chặn lại mọi lời nói của cô ta.
Hàn Uyển Đình đi lại chỗ anh, cô nói nhỏ vào tai anh.
“Đồ hung dữ nhà anh, phũ phàng thế.”
“Anh là người đã có bạn gái thì việc gì phải biết cô ta thích anh hay yêu anh như nào, anh chỉ cần biết là anh yêu mỗi mình em là đủ.” Những chữ cuối Nghiêm Trình còn cố ý nói lớn hơn như thể để cho Tuệ Nghi nghe thấy.
Nghiêm phu nhân từ trong bếp bước ra, lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng vừa rồi.
“Bánh xong rồi, mấy đứa vào ăn đi, đừng mải ở ngoài này nói chuyện nữa.”
“Dạ con có việc, con xin phép bác con về trước.
Khi nào rảnh con sẽ ghé thăm bác.” Tuệ Nghi dè dặt lên tiếng.
“Sao thế con? Ở lại ăn cùng mọi người cho vui, bánh cũng đã xong rồi.”
“Dạ thôi ạ, con cảm ơn bác.”
“Tuệ Nghi.”
“Dạ thưa bác con về.”
Từng câu từng chữ trong câu nói của Nghiêm Trình như khắc sâu vào lòng Tuệ Nghi, cô bị anh phù phàng từ chối, cô không còn mặt mũi nào để ở lại nên đã viện lý do để rời đi bởi cô biết dù có ở lại cũng chỉ khiến anh chán ghét cô thêm.
“Hai đứa vào trong ăn bánh đi.”
Nghiêm phu nhân quay sang nhìn cả hai, nhẹ nhàng lên tiếng.
Bà biết lý do vì sao Tuệ Nghi một mực rời khỏi, bã cũng thấy được thái độ dứt khoát về rồi của con trai mình.
Dù cũng khá tội nghiệp cho Tuệ Nghi nhưng bà hoàn toàn đồng ý với cách giải quyết của anh, bởi một khi đã không thích thì nên dứt khoát, không nên mập mờ đứng núi này trông núi nọ.
Bà bày biện bánh lên bàn, có đến bốn năm loại bánh, trông rất hấp dẫn.
Nghiêm phu nhân lấy một phần đưa cho Uyển Đình.
“Con ăn đi.”
“Dạ, con cảm ơn bác.
Con mời bác ạ.”
Hàn Uyển Đình từ tốn thưởng thức miếng bánh, bánh được làm rất tỉ mỉ, độ ngọt vừa phải kết hợp với mứt trái cây lại càng hấp dẫn hơn bao giờ hết.
“Thế nào? Có hợp khẩu vị của con không?” Nghiêm phu nhân chờ đợi cô đưa ra lời nhận xét.
“Tuyệt vời ạ.
Bánh không ngọt gắt, con rất thích ạ.”
“Sở thích hai đứa giống nhau nhỉ, Nghiêm Trình cũng không thích ăn ngọt.”
“Ngon thì phải ăn nhiều vào, bác làm rất nhiều.”
“Như này con lại lên cân mất thôi.”
Nghiêm phu nhân cùng Nghiêm Trình nghe cô nói liền bật cười.
Hàn Uyển Đình rất sợ béo nhưng bánh mẹ anh làm rất ngon nên cô đã ăn liền mấy cái.
“Em ăn nhiều vào, lên vài cân cũng không sao, có da có thịt ôm mới thích.”
Hàn Uyển Đình liền tặng cho anh một cái lườm, cô gằn giọng.
“Anh nghiêm túc cho em, có mẹ ở đây, anh nói chuyện ý tứ một xíu không được à?”
“Mẹ nói xem có phải không?” Nghiêm Trình liền quay sang mẹ mình cầu cứu.
“Phải phải, hai đứa ăn đi.”
“Bác cũng ăn đi ạ.” Hàn Uyển Đình thấy bà cữ mãi lấy bánh cho anh với cô mà không ăn, cô liền lấy một chiếc bỏ vào đĩa của bà.
“Cảm ơn con.”
Nghiêm Trình vừa ăn vừa nhìn cô, anh như sực nhớ ra chuyện gì đó, liền quay sang Nghiêm phu nhân, cất tiếng hỏi.
“Mẹ thân với cô ta lúc nào thế? Còn rủ hẳn sang nhà chơi.”
“Cái thằng này, người ta là khách đến nhà chơi thì mình phải lịch sự tiếp đãi, ai đời lại như con.”
“Con làm sao?”
“Mẹ biết là con không thích con bé.
Mẹ cũng chưa bao giờ có ý định gán ghép con với Tuệ Nghi.
Mẹ giục con kết hôn nhưng mẹ muốn con lấy người mà con yêu.
Mẹ cũng rất quý mến Uyển Đình nên tuyệt đối sẽ không có chuyện mẹ chia rẽ hai đứa.
Nhưng những lời con nói lúc nãy có phần hơi...”
“Mẹ đừng để dáng vẻ của cô ta lừa.” Nghiêm Trình lên tiếng cắt ngang lời nói của Nghiêm phu nhân.
“Ý con là sao?”
“Hôm gala kỷ niệm của JACCS, chính cô ta là người đã làm Uyển Đình bị thương, còn kiêu căng bảo Uyển Đình chia tay con.
Những lời ngày hôm nay đã là gì so với những lời cô ta dành cho bạn gái của con.”
“Có chuyện này nữa sao?’
“Mẹ xem, con trai mẹ có nói dối mẹ bao giờ?” Nghiêm Trình cầm lấy tay giơ về phía Nghiêm phu nhân cho bà xem vết sẹo do mảnh vỡ ly lần đó để lại.
Nghiêm phu nhân nhìn thấy vết sẹo trên tay Uyển Đình thì bà biết con trai bà không nói dối.
Bà còn sợ Tuệ Nghi vì những lời nói của Nghiêm Trình mà chạnh lòng nhưng giờ bà đã hoàn toàn gạt phăng ý nghĩ đó ra khỏi đầu.
“Anh này...!lớn rồi còn chơi mét mẹ thế à?” Hàn Uyển Đình nhìn thấy hành động đưa vết thương của mình cho Nghiêm phu nhân xem của anh liền phì cười.
“Không lẽ ngay cả em cũng thấy cô ta tội nghiệp à?” Nghiêm Trình nhìn thái độ của cô liền không hài lòng mà lên tiếng hỏi.
“Nếu như không có những lời ngày hôm đó cô ấy nói với em khi biết em đang quen anh thì em sẽ cảm thấy cô ấy đáng thương khi bị anh phũ phàng như thế nhưng rất tiếc là những lời ngày hôm đó em không hề quên.” Hàn Uyển Đình nghiêm túc trả lời anh.
“Mẹ cũng đồng ý với Uyển Đình.
Nhưng dù sao thì con dứt khoát như vậy là tốt, đừng dây dưa làm khổ hết người này đến người khác.
Con mà làm Uyển Đình buồn thì đừng trách mẹ không nể tình mẹ con bao nhiêu năm nay.”
“Hai người về cùng một phe ăn hiếp con đấy à?”
“Có sao?”
Nghiêm phu nhân cùng Hàn Uyển Đình đồng loạt lên tiếng rồi lại nhìn nhau bật cười vì độ ăn ý của cả hai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...