“Nghiêm tổng, anh vẫn chưa trả lời tôi.
Sao anh lại có mặt ở nhà tôi vào giờ này?”
“Tôi gọi điện thoại cho cô không được cho nên...” Nghe cô hỏi, phúc chốc anh không biết trả lời cô sao cho phải.
Hàn Uyển Đình lấy điện thoại mở lên xem, đúng là có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ anh.
“Nhưng làm sao anh vào được nhà, đừng nói anh...”
“Tôi phá cửa” Nghiêm Trình điềm nhiên trả lời như đó là một chuyện hết sức bình thường.
“Anh...!anh dám phá cửa nhà tôi?”
“Tôi đền cho em”
“Anh...!anh ...”
Hàn Uyển Đình tức muốn bốc khói, con người này cũng thiệt là, có đến mức phải phá cửa nhà cô như vậy không chứ.
“Em ăn cháo đi còn uống thuốc”
“Đừng nghĩ chỉ với một tô cháo này là tôi có thể cho qua chuyện anh phá cửa nhà tôi”
“Tôi là sếp em đó, giám đốc Hàn”
“Có là sếp cũng phải đền” Hàn Uyển Đình vừa ăn vừa chu môi lên đáp trả lại anh.
“Không lẽ vì không gọi được cho nhân viên mà anh phá cửa nhà nhân viên của mình à?” Hàn Uyển Đình vẫn không thôi thắc mắc về việc anh có mặt tại đây.
“Không”
“Uyển Đình?”
“Hửm? Có chuyện gì anh nói đi.
Tôi vẫn đang nghe đây”
“Em đọc được những bài đăng trên mạng sáng nay rồi à?” Nghiêm Trình chắc chắn cô đã đọc được nhưng vẫn muốn hỏi lại cô một lần nữa.
Anh muốn chính miệng cô trả lời anh.
Tay đang cầm muỗng của cô bỗng nhiên dừng lại, cô không ăn nữa, cũng không trả lời anh, chỉ im lặng.
“Trả lời anh”
“Ý anh là những bài đăng về tôi?”
“Phải”
“Ừ.
Đọc rồi” Hàn Uyển Đình cũng không rõ anh hỏi chuyện này để làm gì, vô thức đáp lại anh.
“Ở đâu em có được bài đăng đó?”
“Sáng nay có một nick nặc danh gửi những bài đăng với video bà ta trả lời phỏng vấn vào số điện thoại cho tôi” Hàn Uyển Đình thành thật trả lời.
“Sau đó, em đã đi tìm bà ta?”
“Ừ”
Nghiêm Trình tính nói gì đó nhưng anh nhìn thấy đôi mắt cô đỏ lên, hai hàng nước mắt cũng rơi xuống hai bên má liền nuốt lại những gì định nói.
Không phải cô rất mạnh mẽ sao, sao khi đối diện với anh cô lại yếu đuối như thế này.
Hàn Uyển Đình vội vàng đưa tay lau nước mắt nhưng Nghiêm Trình đã nhanh tay hơn cô một bước, anh đưa tay lau nước mắt cho cô.
“Ngoan, không khóc.
Đây là lần thứ hai em khóc trước mặt tôi rồi đấy”
Cứ tưởng Hàn Uyển Đình sẽ thôi không khóc nữa nhưng không cô mỗi lúc khóc một to hơn khiến cho Nghiêm Trình trở nên bối rối.
Anh chưa từng yêu ai làm sao anh biết dỗ con gái như thế nào chứ.
“Nào, không khóc”
“Nín”
Hàn Uyển Đình nghe anh quát, uất ức kiềm nén, nhưng không biết cô lấy đâu ra mà nhiều nước mắt như thế, vẫn cứ thúc thít khóc.
"Người em làm từ nước à, lấy đâu ra nhiều nước mắt vậy?"
Anh biết cô rất yếu đuối cũng rất dễ tủi thân nhưng mỗi khi thấy cô khóc anh lại trở nên bối rối, không biết làm sao cho phải.
“Không phải tôi đã nói em không được manh động sao, sao lại còn một mình đến tìm bà ta?’
“Danh dự của tôi bị bôi nhọ, tôi không nên đòi lại công bằng cho bản thân mình sao?” Hàn Uyển Đình ấm ức, hai bàn tay bấu chặt.
“Tôi đã cho người gỡ tất cả bài đăng đó xuống, cũng đã cho bọn họ một bài học thích đáng.”
Nghiêm Trình nhìn thấy dáng vẻ của cô, hai hàng lông mày liền nhíu chặt, hận không thể bâm đám người kia ra làm trăm mảnh.
“Đăng cũng đã đăng rồi, gỡ xuống thì có tác dụng gì.
Báo lá cải nhưng vẫn có người tim răm rắp mà mắng chửi tôi thậm tệ đó thôi.”
“Em không làm gì hổ thẹn với lương tâm của mình thì hà cớ gì chỉ vài câu nói của người khác mà khiến bản thân trở nên như thế này? Có đáng không hả?”
Cô biết lời anh nói là có lý chứ, nhưng bất kỳ ai trong hoàn cảnh của cô đều sẽ như vậy.
Danh dự của bản thân bị người khác chà đạp một cách không thương tiếc cô có thể không giận sao.
Cô vốn dĩ là một con người bình thường không phải sắt đá, cô có cảm xúc của mình.
Nghiêm Trình nhìn cô kìm nén mà run hai bả vai lên khiến anh rất xót.
Anh ôm lấy cô vào lòng, vỗ về an ủi.
“Ngoan, tôi biết em đang rất khó chịu.
Nhưng bà ta có kế hoạch rất chu toàn, em không thể hành động lỗ mãng như vậy.”
“Tôi xin lỗi khi hành động thiếu suy nghĩ nhưng khi nhìn thấy những lời lẽ xúc phạm mình trên mạng tôi không thể kìm chế được nữa.”
“Tôi không trách em, chỉ sợ em xảy ra chuyện gì đó.
Không gọi cho em được, tôi rất sợ em xảy ra chuyện em biết không?”
“Em ăn cháo đi còn uống thuốc nữa” Nghiêm Trình nhìn thấy tô cháo vẫn chưa vơi đi bao nhiêu, liền đẩy về phía cô, ý bảo cô ăn thêm.
“Không ăn nổi nữa”
“Em ăn thêm một xíu nữa, uống thuốc cho khỏi xót ruột”
Hàn Uyển Đình đành miễn cưỡng ăn thêm vài muỗng.
Ăn cháo xong, Nghiêm Trình lấy thuốc đưa cho cô uống.
“Uống thuốc đi rồi hẵng ngủ”
“Ừm” Hàn Uyển Đình nhận lấy thuốc từ tay anh.
“Em vào phòng ngủ đi.
Tôi ở ngoài đây canh cho em.
Có chuyện gì cứ gọi tôi”
“Anh không về nghỉ ngơi à?”
“Tôi về rồi em ở thế nào? Tôi không yên tâm.
Ngày mai tôi sẽ cho người sửa cửa lại cho em”
“Người khiến tôi không yên tâm là anh đó”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...